Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 250



Chương 250


Một luồng gió lạnh phả vào, Lương Tiểu Ý nhíu mày, hai mắt nheo lại, ngay giây sau…


Cô hoàn toàn tỉnh táo!


Trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, người phụ nữ nằm trên giường, người đàn ông đứng ở bên cạnh, bốn mắt chạm nhau, giữa hai người lại có cảm giác khác nhau.


Trong lòng Tô Lương Mặc có cảm giác gì đó không diễn tả được bằng lời… có cảm giác xúc động nhất thời, muốn giang †ay ôm người phụ nữ đã rất lâu rồi mới gặp này. Tận đáy lòng anh lại măng chửi Hứa Thần Nhất một lần nữa!


Còn Lương Tiểu Ý cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu như thể không có kết thúc.


Hàng trăm hàng vạn lời, cuối cùng chỉ đổi lấy một tiếng: “Lương Mặc…”


Một tiếng “Lương Mặc” này khiến người đàn ông cô độc suýt chút nữa thì không khống chế được, nhưng chỉ ngay giây sau, trên khuôn mặt tuấn tú của Tô Lương Mặc hiện lên sự chán ghét… hôm nay đã mấy lần chịu ảnh hưởng của di chứng thôi miên rồi!


Một lỗi lầm thấp kém như vậy, không ngờ ngày hôm nay đã xảy ra vài lần!


Shit!


Tròng lòng người đàn ông hung dữ chửi một tiếng, đôi mắt đen như mực, từ từ rơi trên khuôn mặt của người phụ nữ, lạnh giá.


Ánh mắt này… cô đã từng thấy! Trong lòng Lương Tiểu Ý bỗng đau nhói!


“Lương Mặc…” Cô giơ tay ra, muốn nhận được một chút dịu dàng của người đàn ông đứng bên cạnh, chỉ cần một chút thôi… cô sẽ nói chuyện cô có em bé cho anh nghe!


Vậy mà…


“Ha ha… Lương Tiểu Ý; Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông rơi lên khuôn mặt cô, ánh mát lạnh lẽo, đôi môi mỏng mấp máy, nói ra một câu vừa đơn giản vừa tàn khốc: “Trò chơi, kết thúc Lương Tiểu Ý há miệng, khuôn mặt đực ra, cô không chắc chắn lời cô vừa nghe thấy có phải là thật không, bàn tay lặng lẽ sờ lên bụng…


Người phụ nữ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ánh mắt đờ đẫn không cảm xúc, không ngờ lại chạm đến trái tim người đàn ông máu lạnh bên cạnh giường, Tô Lương Mặc chán ghét nhíu mày, di chứng thôi miên của Hứa Thần Nhất quá nghiêm trọng rồi!


Hôm nay đã là lần thứ tư anh chịu sự ảnh hưởng của nó.


Không! Anh là Tô Lương Mặc!


Sẽ không để bất kì người nào hay việc nào ảnh hưởng đến quyết định của anh!


Đáy mắt của Tô Lương Mặc lập lòe ánh sáng, sự lạnh lùng bao phủ cả đôi mắt!


Cánh môi nhỏ cứ như tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất, từ từ mở ra, kết án tử hình người phụ nữ yêu anh sâu đậm.


Bàn tay anh từ từ đút vào túi quần, đứng ở bên giường, từ trên cao nheo mắt nhìn người phụ nữ đáng thương đang nằm trên giường, miệng nở ra nụ cười: “Lương Tiểu Ý… tôi nói, trò chơi, kết thúc rồi. Cô cứ tiếp tục giả vờ, chẳng có ý nghĩa gì nữa”


“Hù~hù~hù~” Cô đang thở, không biết là hơi thở hay là vết thương đang đau lên, cô giữ lấy ngực, chỗ đó, khó chịu đến mức không hít đủ không khí.


Trò chơi? Kết thúc rồi?


Giả vờ?


Trong đầu một đống lộn xộn, Lương Tiểu Ý không không hiểu gì cả, tất cả mọi cảm giác đều dồn vào hơi thở không thông suốt.


Người đàn ông đứng ở mép giường, đứng ngay ngắn, thân hình cao gầy… cứ như một vị thần, nhưng lại trở thành cơn ác mộng của cô!


Một lúc sau…


Lương Tiểu Ý từ từ ngẩng đầu lên, ngước nhìn người đàn ông đang từ trên cao nhìn cô, từng lỗ chân lông trên khuôn mặt tuấn tú của anh đều là thứ cô rất quen thuộc.


Nhưng trước giờ cô chưa từng nhìn thấu người đàn ông này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.