Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 425



Chương 425


Nụ cười của Ôn Tình Noãn cứng ngắc.


“Con đi gọi điện cho Lương Mặc”


“Được được được, nhanh đi đi. Hỏi nó cụ thể chuyện hôn lễ bao giờ tổ chức, tổ chức ở đâu?”


Ôn Tình Noãn quay người, một mình lên tầng đi về phòng của mình.


Cô ta gọi điện cho Tô Lương Mặc, một lát sau đã vang lên tiếng đổ chuông, trái tim Ôn Tình Noãn yên tâm được một nửa, gần đây điện thoại của Tô Lương Mặc lúc nào cũng tắt máy, nhưng hôm nay anh lại nghe điện thoại của cô ta rồi.


“Lương Mặc, là em” Trong điện thoại, giọng Ôn Tình Noãn vang lên vô cùng dịu dàng: “Em nghe được tin tức rồi… Em không ngờ Lương Mặc anh lại lãng mạn như thế đấy, anh lại còn giấu diếm để khiến em bất ngờ nữa. Bọn mình ở bên nhau mười năm rồi, giống như đôi vợ chồng già rồi..”


“Cô Ôn nghĩ nhiều quá rồi” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chế giêu: “Lương Mặc cậu ấy đang tắm”


“Lục Trầm?” Giọng nói vốn đang vô cùng dịu dàng của Ôn Tình Noãn bỗng trầm xuống, cô ta hung dữ nói: “Anh có ý gì hả?” Cái gì mà cô nghĩ nhiều rồi chứ!


Hahaaa… Đầu dây bên kia, Lục Trầm mấp máy môi: “Nghĩa ngay trên mặt chữ, cô Ôn chưa tốt nghiệp tiểu học à?”


“Anh đưa điện thoại cho Lương Mặc, tôi cần gặp Lương Mặc”


Thấy Ôn Tình Noãn vô lý, Lục Trầm cũng không khách khí mà phản kích lại: “Cô Ôn đọc tin tức rồi nhỉ? Cô đừng nghĩ nhiều, tin tức đấy tự có tác dụng của nó, nhưng chắc chắn không giống như những gì tin tức nói đâu, người nắm quyền Tập đoàn Tài chính Tô Thị Tô Lương Mặc muốn cưới cô cả bị rạch mặt của nhà họ Ôn, hù “Anh là cái thá gì chứ, tôi muốn nghe Lương Mặc nói!” Ôn Tình Noãn hét lên trong điện thoại.


Đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, sau đó là giọng nói trâm thấp của Tô Lương Mặc vang lên: “Đưa điện thoại cho tớ”


“Lương Mặc, là anh đúng không?” Ôn Tình Noãn nói: “Em đã biết hết rồi, bố mẹ em hỏi, hôn lễ bao giờ sẽ tổ chức?”


“Không có hôn lễ”


Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Tô Lương Mặc bình thản nói tỉ Không có hôn lễ, tin tức tôi tung ra tự có dụng ý của tôi. Nói với bố mẹ cô, mảnh đất ở Hải Nam, tôi tặng cho họ coi như là đền bù cho chuyện này”


Ôn Tình Noãn suýt nữa đánh rơi điện thoại trong tay: “Lương Mặc, anh đang nói cái gì thế? Em không hiểu.”


“Ha…” Một tiếng cười chế giễu: “Cô không cần hiểu, Ôn Chấn Hải hiểu là được rồi” Sắc mặt Tô Lương Mặc lãnh đạm: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi ngắt điện thoại đây”


Nói xong anh liền định ngắt điện thoại.


“Đợi đã” Ôn Tình Noãn nghiến răng, vẻ mặt cô ta hung dữ, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, cô ta nức nở hỏi: “Lương Mặc, rốt cuộc em đã làm gì sai?”


“Tình Noãn… Chúng ta quen nhau mười năm rồi nhỉ?” Tô Lương Mặc thở dài một tiếng: “Một người phụ nữ ra tay với cả một người đang mang thai, đẩy người ta nhưng lại đổ trách nhiệm lên đầu người khác, Tình Noãn, cô nghĩ tôi vẫn có thể tin lời cô hay sao?”


“Không, không phải thế đâu…”


“Lạch cạch” một tiếng, Ôn Tình Noãn còn đang muốn giải thích, nhưng người đàn ông lạnh lùng ở đầu dây bên kia, không do dự gì mà ngắt luôn điện thoại.


Anh không trực tiếp ra tay với cô ta, là anh đã nghĩ đến khoảng thời gần mười năm cô ta ở bên cạnh anh rồi, người xưa đã nói: không có công lao cũng khổ lao.


Ôn Tình Noãn nhìn điện thoại trong tay đang phát ra tiếng tút tút báo máy bận, cô ta tức giận nghiến răng ken két. Tô Lương Mặc, mười năm rồi, quả nhiên anh vẫn cao ngạo tuyệt tình như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.