Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 55



Chương 55





“Lương Mặc, cậu nhất định phải nhanh chóng tìm ra được Lương Tiểu Ý. Cô ấy xảy ra chuyện rồi.”





Trong tim Tô Lương Mặc bỗng nhiên giật thót một cái, lỗ tai ông một tiếng, ù đi mất mấy giây, sau đó đột nhiên quát về phía đầu bên kia điện thoại: “Lục Trầm! Cậu nói rõ ràng đi! Tiểu Ý xảy ra chuyện là như thế nào?”





Đầu bên kia, Lục Trầm nghe thấy tiếng rống to đầy tức giận của Tô Lương Mặc trong điện thoại, nhất thời không khỏi sững sờ. .. Anh ta quen biết Tô Lương Mặc đã nửa đời người, nhưng chưa từng nhìn thấy Tô Lương Mặc mất khống chế như lúc này bao giờ. Khi biết tin Ôn Tình Noãn trở thành người thực vật thời điểm, trên mặt cũng chỉ thoáng qua vẻ sững SỜ.





“Lương Mặc, cậu nghe tớ nói. Vừa nãy tớ ở trên ban công của biệt thự nhà họ Ôn tình cờ nghe được mấy đứa con gái nói chuyện phiếm.





Nội dung nói chuyện phiếm của bọn họ chính là Lương Tiểu Ý” Lục Trầm nói, Tô Lương Mặc không hài lòng với chút tin tức mà anh ta nói, nhíu mày lạnh giọng: “Nói điểm chính”





Lục Trầm bị anh chẹn họng, vội vàng nói: “Hóa ra vừa nãy Ôn Tình Tuyết dẫn Lương Tiểu Ý đến vườn hoa phía sau nhà họ Ôn, một lũ con gái bọn họ vây đánh Lương Tiểu Ý, vốn muốn đem Lương Tiểu Ý lột sạch rồi ném vào trong hồ bơi, không nghĩ tới cuối cùng Lương Tiểu Ý tự mình đứng dậy chạy ra ngoài.”





Một cơn phẫn nộ tột đỉnh xông vào trái tim của Tô Lương Mặc…





Cho dù là lúc trước hận Lương Tiểu Ý đến mức nào anh cũng chưa từng đối xử với cô như vậy, bọn họ sao dám làm như vậy!





Đáy mắt Tô Lương Mặc hừng hực lửa nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho Lục Trầm ở đầu bên kia điện thoại: “Câu đi điều tra xem chuyện này có những ai tham dự, ai là chủ mưu, ai là đồng lõa, mang tất cả đến TY, tớ không quan tâm cậu dùng cách gì, xế chiều ngày mai, tớ muốn nhìn thấy những người đó ở TY, không được để xót bất kì ail”





Tút tút. .. Lục Trầm trợn tròn mắt mà nhìn điện thoại trong tay, Tô Lương cứ như vậy cúp điện thoại?





Dưới lầu đột nhiên truyền lên tiếng vui cười của một đám con gái, Lục Trầm đứng trên ban công, rủ xuống mắt nhìn xuống dưới đám con gái nói cười đùa giỡn, vui đến quên trời quên đất ở bên bàn tiệc dưới lầu, cánh môi cong lên thành một nụ cười lạnh. .. Đã nằm vào trong sổ đen của Tô Lương Mặc, đám con gái này chẳng vui vẻ được bao lâu nữa đâu.





Lục Trầm lấy điện thoại di động ra, điện thoại vang lên hai tiếng ngay lập tức được kết nối, anh ta giải thích đơn giản rõ ràng tình huống cho đầu bên kia, rồi truyền đạt lại ý tứ của Tô Lương Mặc: “Tóm lại, trước buổi chiều ngày mai, tất cả những người này đưa đi TY”





Lại qua nửa giờ nữa, thời gian càng lâu, lòng Tô Lương Mặc càng thêm lo lắng. Nếu như vẫn không tìm thấy đồ ngốc kia, anh sẽ điều động Vân Môn đi tìm cô.





Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lướt qua nơi khóe mắt. Tô Lương Mặc dẫm mạnh xuống phanh xe, sau khi tiếng thắng xe chói tai vang lên, dừng hẳn lại, anh không thể chờ nổi để lấy ô, đội mưa vọt xuống khỏi xe.





Chỉ mấy bước chân đã chạy tới trước cái ghế dựa ven đường, Tô Lương Mặc không dám tin vào hai mắt của mình, dường như lại quay về trước cái hầm trú ẩn bỏ hoang nơi khi còn bé cả nhìn cô cả người đẫm máu vì cứu anh.





Tay ôm chặt lấy ngực, nơi đó đang đau đớn đến có rúm lại. Tô Lương Mặc cũng nhịn không được nữa, đem bóng người đang cuộn chặt kia ôm vào trong lòng.

“Anh cút đi!”





Tô Lương Mặc bị đẩy mạnh ra, giọng nói lạnh lẽo của Lương Tiểu Ý xuyên thấu qua nước mưa, truyền vào trong tai anh. Tô Lương Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, ngay lập tức đối diện với đôi mắt tràn ngập sự căm hận của Lương Tiểu Ý.





Hự!





Giờ khắc này, Tô Lương Mặc dường như bị ngạt thở, “Tiểu Ý, là anh, Tô Lương Mặc” Anh cố ý muốn tới gần Lương Tiểu Ý, người đang nhìn anh bằng đôi mắt đề phòng kia, Lương Tiểu Ý lạnh lùng nhìn về phía anh, “Tôi biết anh là anh Tô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.