Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 576



Chương 576


Anh sống mơ màng, uống say như chết, ngủ say rồi vẫn không thể bình tĩnh lại, dần dân khiến cho bệnh đau đầu của anh phát tác, những lúc như vậy anh chỉ có thể dựa vào lượng thuốc an thần càng lúc càng nhiều để ngủ say, gắng gượng nghỉ ngơi vài giờ đồng hồ, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc với tần suất cao hơn.


Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, vậy mà đã năm năm rồi!


Một người, dù có mắc phải tội lỗi lớn đến đâu, thì có lẽ cũng đủ rồi chứ!


Người không ra người, ma không ra ma. Có lẽ cuộc sống của anh không thể so sánh với hơn hai mươi năm chịu đựng đau khổ của Lương Tiểu Ý, nhưng Lục Trầm thề rằng, nếu như Lương Tiểu Ý thực sự chết đi, nếu như Lương Tiểu Ý không lần nữa xuất hiện, Tô Lương Mặc sẽ sống cuộc sống người không ra người, ma không ra ma này đến già.


Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ dùng đau khổ cả một đời, để bù đắp lại những điều anh nợ Lương Tiểu Ý!


Ân tình, tình yêu, tình thương… Những gì Tô Lương Mặc nợ Lương Tiểu Ý, anh không hề trốn tránh! Nhưng cô lại xuất hiện.


Năm năm, cô lại xuất hiện!


Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, Tô Lương Mặc cố chấp như vậy, anh sẽ buông tay không? Anh có chịu buông tay không? Anh có thể buông tay được không?


Đúng! Tô Lương Mặc ngu ngốc, anh sai khi chưa từng thực sự yêu một ai. Anh sai khi không biết biểu đạt tình yêu của mình như thế nào cho đúng. Anh sai khi nhận ra bản thân mình yêu Lương Tiểu Ý quá muộn!


Lục Trầm là bạn thân của Tô Lương Mặc, có thể suy nghĩ của anh ta không sai, nhưng anh ta lại không nghĩ xem, Lương Tiểu Ý đã phải chịu những bất hạnh, ấm ức như thế nào.


Những điều này, sau này hãy nói, bây giờ tạm thời không nhắc đến.


Chỉ là giờ phút này Lục Trầm nghe thấy những điều Lương Tiểu Ý nói, anh ta oán hận sự tuyệt tình và nhẫn tâm của cô khiến Tô Lương Mặc bị thương, bây giờ nhìn thấy Lương Tiểu Ý, đương nhiên anh ta không thể nói chuyện tử tế với cô.


“Bây giờ trong lòng cô vui lắm nhỉ, đến ly hôn cũng không cần phiền phức như thế nữa, chỉ cần Tô Lương Mặc chết, cô có thể quang minh chính đại đá được gánh nặng Tô Lương Mặc này đi. Cô vui vẻ rồi chứ, hài lòng rồi chứ. Sự việc đến mức này, đúng như kết quả cô mong muốn rồi chứ” Mắt Lục Trầm đỏ lừ. Đừng trách Lục Trầm nói nặng lời, giờ phút này bạn thân của anh ta chưa rõ sống chết, sự oán hận trong lòng anh ta không có nơi phát tiết.


Cả người Lương Tiểu Ý lảo đảo, suýt chút nữa ngồi không vững, cô lắp bắp: “Không phải, tôi không phải… Tôi không hề nghĩ như thế…”


Lời cô nói càng khiến Lục Trầm thêm oán hận: “Cô đừng có ngụy biện thêm nữa. Nếu cô không nghĩ như thế, tại sao cô không chịu cho hai người thêm một cơ hội nữa. Chẳng nhế cô không nhìn ra, Tô Lương Mặc yêu cô sao?”


Chẳng nhẽ cô không nhìn ra, Tô Lương Mặc yêu cô sao!


Câu nói này như một viên gạch đập vào trái tim của Lương Tiểu Ý.


Vô cùng đau đớn!


Tô Lương Mặc yêu cô?


Không… không không, sao có thể như thế được?


Không thể nào, không thể nào!


Sao Tô Lương Mặc có thể yêu Lương Tiểu Ý được?


Không thể nào, nếu như Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý, cô có suýt chết không, Đại Bảo có phải chịu nhiều đau khổ như thế không?


Không! Tất cả chỉ là lời Lục Trầm nói linh tinh mà thôi! Lục Trầm không phải Tô Lương Mặc. Tô Lương Mặc là người tâm tư sâu kín, anh nghĩ thế nào, làm sao Lục Trầm biết được?


Đúng! Tất cả chỉ là do Lục Trầm nói linh tỉnh mà thôi!


“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì! Nếu như anh chỉ muốn khiến tôi cảm thấy áy náy, thì tôi nói cho anh biết, anh không thành công được đâu!” Câu nói của Lục Trầm khiến trái tim của Lương Tiểu Ý trở nên loạn lạc, cô giống như một con nhím xù lông lên để bảo vệ bản thân, cô bao bọc bản thân vô cùng cẩn thận, không để cho bất cứ người hay chuyện gì của thế giới bên ngoài làm tổn thương đến mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.