Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 637



Chương 637


Nhưng tiếc là cậu em trai ngốc nghếch nào đó trí nhớ ngắn hạn, bỗng nhiên cậu kéo anh trai mình hỏi: “Có phải sau này chúng ta sẽ đổi họ không? Tô Chỉ Duy, hừm hừm… Cũng không khó nghe lắm”


Cậu còn chưa nói xong thì Lương Chỉ Hoành lại dùng ánh mắt sắc lẹm như dao cạo nhìn cậu: “Nói linh tỉnh”


“Ặc…”


Đôi mắt của Đại Bảo Lương Chi Hoành lộ ra vẻ lanh lợi và trầm ổn mà những đứa trẻ ở độ tuổi này hiếm có, ánh mắt cậu xẹt qua một tia trầm tư… “Người bố” huyết thống của cậu lại đang giở trò gì đây?


Phía bên kia.


Tô Lương Mặc rộng lòng tỏ tình: “Tiểu Ý, lân này không phải là trò chơi tình yêu như em nói đâu, anh yêu em, chỉ vì anh yêu em thôi! Cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Anh trước đây không hiểu tình yêu là gì. Bỏ lỡ em là điều mất mát lớn nhất cuộc đời anh. Xin lỗi em vì những tổn thương anh đã gây ra cho em. Xin lỗi em vì những điều độc ác anh đã từng làm với em. Xin lỗi em vì những lời nhục mạ độc ác anh từng nói với em”


Người đàn ông cao ngạo này cuối cùng đã chịu cúi đầu trước mặt cô gái của anh, trước mặt cô, anh đã tháo chiếc vương miện của mình xuống. Cuối cùng thì anh đã giống như một người đàn ông bình thường khác, trước mặt người con gái anh yêu, trước mắt bàn dân thiên hạ, anh tuyên bố tình yêu của anh cho cả thế giới biết.


Những chuyện khiến người khác cảm động chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.


Lục Trầm thở phào một hơi, cuối cùng thì hai người lại có thể yêu thương nhau như lúc ban đầu rồi. Cuối cùng thì Lục Trầm cũng không phải ngượng ngùng vì người anh em ngốc nghếch trong tình cảm này nữa rồi.


Có lẽ Lục Trầm đã quá mơ mộng, bánh xe lịch sử đã nói cho chúng ta biết, sự thực lúc nào cũng khác với tưởng tượng.


Lương Tiểu Ý lúng túng không nói nên lời.


Đây là lời tỏ tình sâu đậm mà cô có nằm mơ cũng mong chờ… Nhưng bây giờ cô vô cùng hoảng loạn!


Anh đang nói cái gì?


Rốt cuộc thì anh đang nói cái gì?


Tại sao mỗi chữ anh nói ra cô đều hiểu, nhưng khi hợp lại thì lại không hiểu gì cả.


Cơ thể cao lớn cường tráng của anh từ từ đến gần cô.


Lương Tiểu Ý vô thức lùi về phía sau, cô vấp một cái, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Anh thấy thế, cánh tay cường tráng liền vươn về phía cô, nhưng mặt Lương Tiểu Ý lại trắng bệch, cô tránh cánh tay của anh như tránh một con rắn độc, giọng cô run rẩy: “Anh đừng đến đây!”


“Tiểu Ý?” Tô Lương Mặc không hiểu. Sao phản ứng của cô… lại như thế này?


Chắc là trùng hợp thôi, Tô Lương Mặc thầm nhủ trong lòng.


Anh nhấc chân lên, bước từng bước dài về phía Lương Tiểu Ý.


Lương Tiểu Ý lại lần nữa lùi về phía sau.


Đôi mắt hẹp dài của anh nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, khoảnh khắc anh nhìn thấy cô quả quyết lùi về sau một bước, cuối cùng anh đã hiểu, lúc nãy cô lùi lại, chắc chắn không phải là trùng hợp.


Cô đang trốn tránh anh, không muốn anh đến gần cô.


Nhưng tại sao?


Anh không hiểu, anh lại làm chuyện gì khiến cô sợ hãi như vậy?


“Em sợ anh?”


Lương Tiểu Ý cảnh giác nhìn Tô Lương Mặc: “Anh đừng có đến gần đây. Anh lại nói yêu em… Tô Lương Mặc, đây không phải là lần đầu tiên. Cầu xin anh, đừng chơi trò chơi ấu trĩ này nữa!”


Lần này đến lượt Tô Lương Mặc không hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.