Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 639



Chương 639


Bóng người của anh cao lớn, đôi chân dài tao nhã, nhưng tốc độ không hề chậm. Tô Lương Mặc nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng nguy hiểm của anh nhìn thẳng vào người Lương Tiểu Ý, có một chút bắt buộc.


Nếu như dùng lời nói không có ích gì, vậy thì…


Vô hình dung, hơi thở trên người Tô Lương Mặc đột nhiên vô cùng mạnh mẽ!


Hơi thở của anh vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là khi Lương Tiếu Ý còn đang đứng đối diện anh.


Vẻ mặt Lương Tiểu Ý vô cùng căng thẳng, không hiểu sao bỗng nhiên cô quay người chạy đi.


Lương Tiểu Ý chỉ biết rằng, có một con ma đang đuổi theo cô, nếu như cô bị bắt, vậy thì cô xong đời rồi!


Chỉ tiếc là, người nào đó chân ngắn, hơi thở gấp, cơ thể nhỏ bé…


Còn Tô Lương Mặc ở phía sau, vừa nhìn thấy Lương Tiểu Ý chạy anh liền nhấc chân lên chạy theo.


Đôi mắt hẹp dài bỗng nhiên sáng rực… Chạy? Em còn muốn chạy?


Đến giờ phút này còn muốn chạy có phải là muộn quá rồi không?


“Hahaaaa…” Đôi chân dài của anh bước đi thì sẽ không thu lại! Anh chỉ chạy mấy bước, không hề tốn sức lực!


Một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau đột nhiên vươn ra, giữ chặt người cô lại. Lương Tiểu Ý “A” một tiếng, cả người cô liền rơi vào lồng ngực rộng rãi của anh.


Bên tai cô truyền đến giọng nói quen thuộc mà ngay cả khi nằm mơ cô cũng có thể nhận ra.


Giọng nói của anh trâm thấp, khàn khàn mang theo ý cười, anh cười nhạo cô: “Chạy? Em còn chạy?” Cô có thể chạy thắng anh không? “Lương Tiểu Ý, em chưa từng qua môn thể dục”


Mẹ kiếp!


Lương Tiểu Ý tức đến mức sắp nôn ra máu đến nơi.


Nhưng đây mới là đả kích đầu tiên. Giọng nói gian ác của anh lại tiếp tục vang lên.


“Nếu như dùng một loài vật nuôi để mô tả em, thì đó chính là con Corgi.”


Lương Tiểu Ý ngây người… Anh có ý gì? Anh đang khen cô mang dòng máu quý giá, thuần chủng à? (Corgi là một loài chó, giá một con Corgi khá đắt.) “Tại sao lại là Corgi2” Lương Tiểu Ý vô thức quên mất hoàn cảnh ngượng ngùng của mình lúc này, cô bị câu nói của anh thu hút, miệng cô cười nhưng lòng cô không cười: “Cảm ơn lời khen của anh” Tô Lương Mặc là kiểu người sẽ khen người khác sao?


Anh nghe thấy thế, khóe miệng của anh nhếch lên, anh không hề để tâm đến nụ cười ngoài mặt của cô. Anh nhoẻn miệng cười nụ cười quyến rũ.


Nụ cười này của anh đủ để khiến vô số các cô gái trên thế giới thét gào, điên cuồng. Nhưng anh lại ghé vào tai cô, lời anh nói ra khiến cô tức điên.


“Corgi chân ngắn. Chẳng nhẽ em không biết, loài chó Corgi nổi tiếng chân ngắn à?”


Mẹ kiếp! ĐMI Lương Tiểu Ý quay đầu nhìn anh, anh còn nhìn cô nở nụ cười tươi rói. Lương Tiểu Ý lúc này cực kỳ muốn bóp chết anh!


Anh chê cô chân ngắn thì chê cô chân ngắn là được rồi, sao phải lấy loài chó Corgi ra để so sánh chứ? Thế thì sao chứ? Làm như thế khiến anh nhìn có vẻ tri thức hơn à?


Thực khiến người ta tức điên!


“Tô Lương Mặc! Anh buông ra! Tôi hối hận vì đã đồng ý đi cùng anh!” Cô nói: “Buông tay ra! Hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không đi theo anh!” Đồ khốn nạn!


Tô Lương Mặc nhếch hàng lông mày xinh đẹp, anh không nói thêm gì nữa, ôm ngang eo bế cô lên, ngang ngược nói: “Lương Tiểu Ý! Anh nhận ra nói chuyện với em vô cùng mệt mỏi. Nói gì cũng không chịu nghe. Nếu như lời nói không có tác dụng, thì anh có nói đến chết em cũng không tin. Thế thì thà đừng nói nữa còn hơn.”


Sau khi Tô Lương Mặc ngang ngược ôm eo cô lại, anh liền vác cô lên vai.


Anh phách lối nói: “Nếu em không tin, vậy thì anh không nói nữa” Ông đây sẽ dùng hành động luôn!


Đây mới là Tô Lương Mặc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.