Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 874



Chương 874


“Tôi không muốn nghe lý do lý chấu, tìm đi! Cho dù anh nổ tung mảnh đất kia của ông Mỹ lên, cũng phải tìm được người.


Đừng có nói với tôi là người kia chết rồi. Nếu người kia chết rồi thì anh cũng phải chết!”


Lục Trầm vô cùng kinh hãi, quay đầu nhìn Tô Lương Mặc đang nổi trận lôi đình. Tới khi Tô Lương Mặc cúp điện thoại “cạch” một cái, anh mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Khuôn mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh xanh mét, chẳng thèm để ý đến anh ta. Lục Trầm chỉ đành bĩu môi, quay đi, tập trung lái xe.


Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.


“Nói!”


“…” Đầu dây bên kia nói gì đó.


Lục Trầm không nghe rõ bên kia nói gì, nhưng lại nghe thấy tiếng “ầm” do Tô Lương Mặc – một con người luôn tự kiềm chế để giữ tỉnh táo đấm vào cửa sổ xe.


Trong lòng Lục Trầm khế run lên, ánh mắt anh ta di chuyển tới cửa sổ xe, cửa sổ xe bằng kính cường lực giống như ranh giới có tuyết, nó bị nứt ra thành nhiều đường trông như con rết. Lục Trâm đang run rẩy, anh ta lập tức nhìn về phía bàn tay của Tô Lương Mặc, trên đó đây máu tươi.


Thấy Tô Lương Mặc giơ tay lên một lần nữa, sắc mặt Lục Trầm đột nhiên biến đổi, tay phải của anh ta rời khỏi vô ~ lăng, kéo phanh tay một cái.


Xe phanh gấp trên đường lớn, lúc xe dừng hẳn thì toàn bộ thân xe bị rung lên dữ dội, kèm theo đó là một tiếng động rất lớn, phía sau xe bị xe khác đâm vào.


Lúc đuôi xe bị va chạm, cả Lục Trầm và Tô Lương Mặc đều bị xô người về đằng trước theo quán tính. May mà có dây an toàn, nếu không với lực đâm mạnh như vậy, hôm nay hai người sẽ phải kết duyên với bệnh viện.


“Cậu nổ quát Lục Trâm.


“Nóicái gì vậy?” Tô Lương Mặc lấy lại tinh thần, Lục Trầm cũng nổi nóng, trong cặp mắt đào hoa tràn đầy lửa giận, anh ta phản kích: “Tớ mới phải hỏi cậu đấy, cậu bị thần kinh à?”


Hai người tranh chấp với nhau một lúc, cửa sổ xe bị người ở bên ngoài đập “rầm rầm”, Tô Lương Mặc và Lục Trầm lườm nhau một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe. Bên ngoài cửa sổ xe có một người đàn ông trung niên đang đứng, trên mặt ông ta đầy vẻ tức giận, dáng vẻ như đang tìm người đánh nhau, ông ta đang ra sức đập vào cửa xe: “Xuống đây!”


Tô Lương Mặc nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên này, sau đó quay đầu lại, chẳng thèm để ý tới ông chú này, Lục Trầm chửi thề một tiếng, sau đó đành đẩy cửa xuống xe.


“Cậu có biết lái xe không vậy? Ai lại lái xe giống các cậu, thích phanh là phanh. Có bị điên không?”


Người đàn ông trung niên thấy Lục Trầm xuống xe thì chửi ầm lên. Nếu đổi lại lúc bình thường, Lục Trầm sẽ nói rằng: “Tôi xin lỗi”


Đáng tiếc, hôm nay anh ta bị Tô Lương Mặc lên cơn gây tai họa, cho nên Lục Trâm cũng chẳng muốn giải thích, chỉ lấy một cái danh thiếp ra, đưa cho đối phương: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại, cần bồi thường bao nhiêu thì ông cứ nói.”


Anh ta nói dứt lời thì bước thẳng vào trong xe, đóng cửa xe lại.


Người đàn ông trung niên kia cực kỳ tức giận, ra sức đập vào cửa sổ xe.


Cửa số xe rung lên âm ầm, tiếng động này khiến Tô Lương Mặc không chịu được. Anh mím môi, lấy tập chỉ phiếu ra, dùng bút Parker viết con số năm trăm nghìn tệ lên chỉ phiếu, xé ra khỏi tập chi phiếu. Sau đó anh hạ cửa xe xuống, ngón tay thon dài kẹp lấy tấm chi phiếu kia, đưa cho đối phương: “Đủ để ông mua một cái xe mới rồi đấy”


Người kia nhận lấy chỉ phiếu, nhìn một lúc, trong mắt ông †a lộ ra vẻ mừng rỡ, tức khắc trên mặt lộ ra vẻ tham lam.


Tròng mắt đảo một vòng, ông ta kêu lên: “Xe của tôi là Audi A6, đây là dòng xe sang trọng, số tiền này không đủ đâu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.