Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 888



Chương 888


Sada Yamaichiro rốt cuộc hiểu được. Hỏa ra phế vật bị gãy một tay trả thù thuộc hạ của anh bằng cách “đánh” này!


“Đê tiện”


“A7 Tô Lương Mặc quay đầu cười khẽ “Cả đời này của tôi chỉ có hai chuyện quan trọng nhất” Đôi mắt của hản trở nên ấm áp khi nhìn về người phụ nữ trong ông ngực: “Thứ nhất là không thể phụ cục cưng” Nói đến đây, lập tức biến hóa thành lạnh lùng, trừng Sada Yamaichiro: “Thứ hai là không chịu nhục”


“Sada Yamaichiro, anh đánh người của tôi, nếu là anh một chọi một, Vân Nhất thua, cho dù chết, đó là do cậu ta học nghệ chưa tinh thông. Hôm nay không chết, một ngày nào đó cũng chết, không trách ai được. Tôi cũng không phiền anh” Thanh âm của hẳn lạnh lùng đến đáng sợ “Nhưng! Anh lại cho đám người của anh vây công cậu ta. Anh đánh người của tôi, nghĩa là đánh lên thế diện của Tô Lương Mặc tôi!” Nghĩ rắng người khác nhìn không ra sao? Rõ ràng như vậy!


“Nhận quà mà không tặng lại thì cũng vô lễ quá. Ăn miếng trả miếng mà thôi” Tô Lương Mặc nói xong, nhìn về phía Vân Nhất, nhíu mày, không kiên nhẫn đến cực điểm: “Làm nhanh lên, đánh xong còn đi bệnh viện”


“Boss, đánh xong!”


‘Tô Lương Mặc cũng không thèm liếc mát, ôm Lương Tiếu Ý đi ra ngoài cửa.


‘Vừa đi vừa phân phó: “Toàn bộ người nơi này đều chuyển đi” “chuyển đi” này rốt cuộc là đi đâu, trong lòng mọi người đều rõ ràng.


“Hai người phụ nữ kia mang về trước đi”


“Vâng, boss”


‘Sada Yamaichiro lân đầu tiên tức giận đến toàn thân phát run, một đám cấp dưới cúi cầu, không dám nhìn ông chủ của bọn họ.


“Tô Lương Mặc, hôm nay anh làm nhục tôi, Sada Yamaichiro này khắc trong tâm khảm!”


Hắn ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn người phụ nữ trên giường, đôi môi mỏng mím thành một đường.


Xử lý vết thương xong, cổ cô quấn lụa trắng, cánh tay của cô cũng đây băng gạc Hắn nhăn mày, tầm mắt dừng trên cánh tay băng bó của cô… Cô lại thay hẳn bị thương, Một dao lên cánh tay này, nghe Vân Nhất kế lại, Tô Lương Mặc đã biết nguyên nhân. Thật giận năm đó không diệt cỏ tận gốc, nhất thời mềm lòng mà buông tha Ôn Tình Tuyết, không ngờ tới hôm nay suýt chút nữa tạo thành họa lớn.


Tâm tư ác độc, cô ta lại dám cho Tiếu Ý của hản uống loại thuốc đó!


Cũng may, loại thuốc này không có hiệu quả như bên ngoài khuếch đại, không có thuốc giải. Sau khi đưa tới bệnh viện, bác sĩ liền cho uống thuối châm cứu một lần, coi như không sao.


Lúc này Tô Lương Mặc cảm thấy may mắn vạn phần vì mình đã đuối tới kịp, nếu không, Tiểu Ý của hắn không biết đã bị hành hạ như thế nào.


Lương Tiểu Ý mơ thấy mình bị Ôn Tình Tuyết hại chết, sau đó thấy Tái Duy đứng ở trong mây vẫy tay với cô. Cô vui vẻ chạy lại, muốn ôm bạn thân đã lâu không gặp, nhưng thân thể lại xuyên qua người Tái Duy.


“AI” Một tiếng hét thê lương đến chói tai, Lương Tiểu Ý bừng tỉnh.


“Tiểu Ý, không sao không sao”


Lương Tiểu Ý đảo mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai mình quen thuộc, cô thở ra một hơi dài, mỉm cười suy yếu với Tô Lương Mặc: “Ừm, thấy anh sẽ an tâm”


Hắn được sủng mà khiếp sợ: “Em ngủ thêm một lúc đi, anh ở trong đây với em. Không cần lo, đã không sao rồi”


“Em…thấy ác mộng”


“Chỉ là mơ thôi. Mồ hôi chảy đầy như vậy, em mơ thấy cái gì? Nói ra sẽ không sợ”


“…Không có gì, em quên rồi” Lương Tiểu Ý lau mồ hôi trên trán, hẳn đắp lại chăn cho cô: “Ngủ thêm đi, em mệt rồi. Ngoan, nghe lời”


“Ừm, được” Lương Tiếu Ý nghe lời nằm xuống, nhầm mắt lại đã ngủ.


Cô không thấy được ánh mắt sâu thẩm của hẳn… Hân nghe được trong mơ cô la lên: “Savvy đừng đi”


Savvy đã chết, mà cô lại không biết. Nếu cô biết, có thể sẽ giống Đại Bảo oán hận hắn thấy chết không cứu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.