Mật Thám Phong Vân

Quyển 10 - Chương 347: Biết thì sao?



Thiên Diện nhìn theo bóng tàn quân, không có ý định đuổi theo, lại đột ngột nói :

- Không nghĩ khí lực của ngươi lại thuần khiết như vậy. Đã vậy, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật.

“Móa, rút cục cũng chịu nói. Rút cục ca là ai đây? Ma Vương chuyển thế? Hay là Hoàng tử một quốc gia bị diệt vong?”

Lăng Phong phủi phủi bụi trên người, dỏng hai tai lên hóng tình tiết quan trọng.

- Ngươi là một tướng hồn ...

Lăng Phong gật đầu im lặng, cái này thì hắn đã biết.

Đợi mãi không thấy Thiên Diện nói tiếp, Lăng Phong ho khan nhắc :

- Còn gì nữa?

Thiên Diện lại nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên hờ hững :

- Thôi, không nói nữa.

“Đù móa, trêu ta?”

Lăng Phong bật ngửa.

Tình cờ nhìn sang, thì phát hiện Dương Diệu Chân đã nghẻo đầu sang một bên.

- Ấy, cô ta bị làm sao vậy?

- Chắc chết rồi.

Thiên Diện dửng dưng đáp. Lăng Phong không khỏi kinh hãi.

Mặc dù Lăng Phong cũng chẳng thích cô nàng Dương Mịch này cho lắm, nhưng tốt xấu cũng là bạn xuyên không. Cứ như vậy mà chết? Mà làm sao lại chết? Có thấy bị thương gì đâu?

Ma xui quỷ khiến đưa ngón tay lên mũi Dương Diệu Chân, lập tức toát mồ hôi.

Còn may, chỉ ngất xỉu.

Phía trước binh lính đã dần khuất. Cùng lúc Lăng Phong lại nghe tiếng người ngựa, nhưng là từ phía sau lưng.

“Bị phục kích?”

Nói không chừng, đám quan quân tận dụng đoạn thời gian vừa rồi, âm thầm sắp xếp quân tiếp viện?

- Lăng Phong, ngươi không sao chứ?

Không phải là quan binh nào cả, mà là một giọng nữ.

- Thành Bích? Sao nàng tìm được tới đây?

- Khách điếm ở Ngưu gia thôn có thủ hạ của ta nghe ngóng.

Thành Bích vội vã xuống ngựa, đồng thời nheo mắt nhìn ra sau Lăng Phong, ở đó là Thiên Diện.

- Cô ta vì sao bắt ngươi?

- Cô ta ...

Lăng Phong còn chưa kịp ra mặt giới thiệu, đã có một cảm giác rất không xong.

- Hừ, Khai Thần Nhãn?

“Vù”

Một tiếng hừ lạnh, đi kèm chỉ phong rin rít ghê rợn vang lên từ sau lưng.

Lăng Phong quá đỗi kinh hãi.

Thành Bích ngoài Khai Thần Thuật hoàn toàn không có chân khí hay chiêu thức hộ thân. Chỉ cần một chưởng đơn giản của Thiên Diện, e rằng sẽ tàn hoa bại liễu.

Lăng Phong không thèm suy nghĩ thiệt hơn, mặc kệ kinh mạch đang căng nứt, tức tốc vận Cửu Âm chân khí ra lòng bàn tay, bật Lưỡng Nghi Hộ Tâm công, Hoạt Bất Lưu Thủ đạp không xoay người, vung một quyền đánh thẳng ra sau.

Chỉ phong đối quyền phong.

“Bùng”

“Ầm ầm”

Dĩ nhiên, Lăng Phong không phải đối thủ của Thiên Diện. Mặc dù Lăng Phong vừa biết cách kiểm soát Cửu Âm chân khí, nhưng muốn lập tức đối chưởng ngang với Thiên Diện thì vẫn là người si nói mộng. Hắn trực tiếp bị đánh bay vào vách núi lần thứ hai, đất đá bay tung tóe.

A, hôm nay quả là có duyên với vách núi.

Thành Bích hốt hoảng hô lên :

- Lăng Phong ...

Nàng cũng bất chấp mối nguy Thiên Diện cách đó chỉ vài bước chân, vội chạy tới vách núi.

Người vẫn chưa thấy đâu, nhưng lại có âm thanh yếu ớt từ trong đống đất đá vang lên :

- Khục khục ... Ta không sao. Thiên Diện, không được làm hại nàng ấy.

Lăng Phong từ đầu vẫn luôn mang vẻ cợt nhả, mãi lúc này mới chân chính nghiêm túc.

Thiên Diện nghĩ gì đó, rút tay ra sau không động nữa. Có vẻ như Thiên Diện đã có phần nhẹ tay khi thấy Lăng Phong đứng ra ngăn cản. Bằng không chỉ sợ Phong ca không sống dễ vậy. Tuy vậy đôi mắt quỷ dị vẫn nhắm hờ nhìn Thành Bích, thái độ thù địch không hề biến mất.

Không thể không nói thêm, Thiên Diện vừa rồi đã sinh chút dị dạng trong mắt, không phải vì Thành Bích xuất hiện, mà vì Lăng Phong. Kẻ này chịu đòn rất tốt, thậm chí ngoài định lượng của Thiên Diện.

Thành Bích ân cần đỡ lấy Lăng Phong. Nàng tuy là nữ nhân mạnh mẽ, lúc này thực tình còn lo lắng hơn hẳn bình thường. Trên khuôn mặt vũ mị tuyệt luân đã sắp trắng bệch.

Thành Bích có Khai Thần Thuật, không giống như những cô gái khác mù mờ về chuyện sức mạnh. Vừa rồi Thiên Diện vừa vung tay, Thành Bích bằng Khai Thần chỉ ước lượng sức mạnh thôi đã không giấu được sự kinh hãi tuyệt vọng.

Lăng Phong gắng vứt bỏ vài mảnh đất đá trên người. Hắn toàn thân đã xây xát, trên khóe miệng đã rỉ máu.

Thành Bích giọng tự trách :

- Đáng ra thiếp không nên đến, để chàng chịu đòn như vậy.

Nhìn vẻ mặt quan tâm của Thành Bích, Lăng Phong sao nỡ trách nàng. Vốn dĩ hắn mới là người gây chuyện để nàng phải bỏ cả chuyện của tiêu cục chạy đi tìm.

Hắn thực tình còn đang mừng rỡ. Bởi bằng Cửu Âm chân khí hộ thân, không ngờ có thể chịu được một chưởng của Thiên Diện, rõ ràng vượt quá mong đợi. Vừa rồi Lăng Phong đã nghĩ đến việc nằm bất động vài năm là ít.

- Đừng lo. Nàng không thấy phu quân mạnh mẽ hơn lúc trước lắm sao?

- Có chuyện gì xảy ra? Đúng là thiếp phát hiện khí lực trong người chàng mạnh hơn trước nhiều lắm.

- À, vì ...

Lăng Phong đột ngột hai mắt tỏa sáng, giả vờ vểnh tai :

- Ý, mà nàng nói gì ấy nhỉ? Ta nghe không rõ?

- Thiếp nói ... a ... ta ...

Thành Bích hai má đỏ lựng.

Hóa ra trong lúc quá lo lắng, nàng đổi xưng hô từ “ta” thành “thiếp” từ lúc nào không hay.

Mặc dù hai người đã xác nhận quan hệ, nhưng Thành Bích trừ phi lúc “tuyệt đỉnh thăng hoa”, còn lại vẫn luôn bảo trì xưng hô “ta ngươi” với Lăng Phong. Có lẽ bản thân nàng vẫn chưa cởi bỏ được tâm kết danh phận và tuổi tác.

Lăng Phong cũng biết điều này, nhưng hắn biết chuyện này không thể giải quyết ngày một ngày hai.

Lăng Phong liền vờ hỏi :

- Nàng biết vì sao ta mạnh hơn trước không?

- Vì sao?

- Vì nàng xưng hô làm ta cảm động, lập tức đột phá.

Vừa nói vừa làm bộ vỗ vỗ ngực, còn may trong mồm đã hết sạch máu, không phun ra thêm búng nào.

Thành Bích biết hắn trêu mình, chỉ nhoẻn miệng cười. Nàng định dựa vào lòng Lăng Phong. Đáng tiếc, cảnh mùi mẫn bị Thiên Diện lạnh giọng cắt ngang :

- Hừ, ngươi xem ra biết rõ cô ta mang Khai Thần Nhãn?

- Biết thì sao? Nàng ấy là nữ nhân của ta! Khụ ...

Nói đến đó thì lại ho sù sụ, cả người nhộn nhạo lần nữa. Mỗi cái hừ lạnh của Thiên Diện luôn đi kèm lực lượng trấn áp nào đó.

Thành Bích vội nhắc :

- Ngươi đừng nói nữa, mau vận khí đi.

- Không được. Giờ này ta mà nhắm mắt vận khí, ai cản cô ta giúp nàng.

Nói thì vậy, Lăng Phong bây giờ sợ nhất chính là vận khí.

Cửu Âm chân khí vượt quá sức kiểm soát của hắn, cứ vận là đau toàn thân. Xem ra sau hôm nay phải tức tốc khai thông nốt Âm Duy, mạch cuối trong Kỳ kinh, nhanh nhanh chuyển sang luyện Chính kinh Thập Nhị mạch của Thần Cung, nói không chừng sẽ “load” được Cửu Âm chân khí mà không lo “disconnect”.

Thành Bích cảm động muốn run lên, nhưng vẫn nói :

- Không sao. Còn có Đại Đao.

- Đại Đao?

Hóa ra Quan Thắng đã lặng im như một cái bóng có mặt tự lúc nào. Không hổ hộ vệ trung thành của Thành Bích. Chỉ là, lúc này lão Quan hình như cũng đã ăn chưởng của Thiên Diện, đang chống Yển Nguyệt Đao xuống đất mặt đỏ bừng.

Thiên Diện vì sao vừa gặp đã muốn phủ đầu Thành Bích?

Tình huống này rất giống với Thạch Sơn đêm nọ. Nói không chừng Khai Thần của Thành Bích, lại giống như Vô Tướng Kinh của Đại Lâm tự, cũng là khắc tinh của vong hồn như Thiên Diện?

Nhưng rõ ràng không giống nhau.

Vô Tướng Kinh nghe nói vừa niệm lên có thể khắc chế sức mạnh Thiên Diện, nhưng Khai Thần Thuật căn bản chỉ là chiêu thức thụ động. Ngoài việc đem lại thông tin cho chủ nhân là Thành Bích, nó không hề gây sát thương lên đối phương, chí ít là với đẳng cấp hiện tại của Thành Bích là vậy.

Lăng Phong khó khăn noí :

- Tiểu Nguyệt tỷ, Thành Bích không hề có ý làm hại cô? Chẳng lẽ nàng ấy tò mò muốn xem cô mạnh yếu ra sao cũng là cái tội sao?

- Hừ, ngu ngốc. Ngươi căn bản không biết Khai Thần Nhãn đại diện cho cái gì.

“Đại diện cho cái gì?”

Lăng Phong nhìn Thành Bích. Chỉ thấy mỹ nhân đang dịu dàng nhìn hắn, sở sở động lòng, vẻ mặt hoàn toàn là ngơ ngác. Nàng ấy có thể là gì?

Quen Thành Bích được một thời gian, Lăng Phong tin tưởng nàng đang thực sự không biết chuyện gì xảy ra. Trong đôi “Khai Thần Nhãn” đen láy tràn ngập vẻ quan tâm đến hắn, so với ánh mắt tím xám xoáy tròn dữ tợn của Thiên Diện, thì dễ xem hơn cả vạn lần.

- Nàng ấy là nữ nhân của ta, đại diện cho cái gì cũng được hết. Kẻ nào ra tay với nàng, ta giết hắn trước.

- Ngươi như vậy là chính thức phản bội! Không muốn tìm lại thân phận thật nữa sao?

“Nữ nhân này có vẻ rất thích phán xét kẻ khác là phản bội! Trong khi phản bội cái gì thì không chịu nó rõ.”

Thiên Diện lại nói :

- Nói cho ngươi biết, sức mạnh của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khai mở đâu. Nếu ngươi không chịu thừa nhận, vậy thì vĩnh viễn sẽ không đụng được đến nó.

Lăng Phong mãnh liệt đáp :

- Ta tuy rất tò mò về thân phận thực, cũng rất muốn tìm lại sức mạnh gì đó. Nhưng nếu vì thế mà hại đến người thân của ta, vậy ta thà không làm nữa.

- Haha, người thân? Ấu trĩ! Ngươi còn chưa biết mình là ai, làm sao biết ai là người thân? Một khi tìm lại được ký ức, ngươi sẽ phát hiện những đoạn phù du này căn bản chẳng có ý nghĩa gì hết.

Lăng Phong trầm ngâm.

Thiên Diện thù địch với Thành Bích, vấn đề có lẽ không nằm ở bản thân Khai Thần thuật, mà ở cố sự đằng sau Khai Thần thuật.

Hắn cũng hiểu ý tứ Thiên Diện.

Sống một kiếp người, có được người thân bạn bè. Đột ngột chết đi rồi sống lại ở kiếp khác. Bất kể là xuyên không gian hay xuyên thời gian, đều sẽ cảm giác lạc lõng. Bản thân đã không thuộc về dị giới, ở một góc độ nào đó, mọi cố sự tình cảm đều chỉ là vô nghĩa.

Chẳng qua, lời Thiên Diện cũng gieo vào lòng Lăng Phong một suy nghĩ xa xôi. Nếu như có một ngày, để thức tỉnh được nguyên hồn, có được sức mạnh toàn diện, hắn sẽ phải trở nên vô tình như Thiên Diện, ra tay với Thành Bích, thì hắn có làm không?

Thành Bích bị vẻ mặt của Lăng Phong làm cho lo lắng.

Nữ nhân rất nhạy cảm, Thành Bích cảm giác Lăng Phong đang ở một quyết định trọng đại, giống như sắp sửa bỏ rơi nàng. Nàng vội cầm tay hắn :

- Lăng Phong, thân phận thực gì vậy? Vì sao lại liên quan đến ta? Khai Thần thuật là sư phụ dạy cho ta, ông ấy nói thân thẻ ta không phù hợp luyện khí, chỉ có thể luyện thần, cho nên ...

Lần đầu tiên thấy Thành Bích trở nên bối rối, Lăng Phong vội vuốt má nàng nói :

- Không có gì đâu. Cô ta nói nhăng cuội mà thôi.

Đúng lúc này, dường như có thêm ai đó đang sắp tiếp cận, chỉ nghe Thiên Diện bỗng đảo tay gằn giọng :

- Nếu ngươi đã ngu xuẩn như vậy. Bổn tọa cũng không cần giúp ngươi nhớ lại làm gì. Diệt trừ ngươi trước, miễn cho sau này hậu họa.

“Vù”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.