Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 115



Cận tiên sinh mỗi ngày đều đối mặt với nguy cơ sinh tử, cần dựa vào lượng lớn rượu và t.h.u.ố.c lá để làm cho mình tỉnh táo giảm bớt áp lực. Mà Lâu Thiên Thiên, nhìn qua tùy tiện, thực tế cũng thận trọng, không biết bị con trai Đậu Văn Quang chọc giận bao nhiêu.

Hai anh em họ như đi trên băng mỏng, dưới chân chính là vách núi vạn trượng, nhưng cho dù như vậy bọn họ cũng cố gắng kéo dài thời gian hòa bình của căn cứ cổ thành. Nếu như không có bọn họ, các loại nhân viên nghiên cứu khoa học, chuyên gia, thậm chí là một ít bình dân trong căn cứ đã sớm không tồn tại.

Đám người Đậu Văn Quang kia, từ sau khi thức tỉnh dị năng, tam quan và quan niệm chính phủ hoàn toàn bất đồng, thậm chí muốn khôi phục chế độ nô lệ. Bởi vì bọn họ cho rằng, dị năng giả mới xem như người bên trong tận thế, mà người bình thường nhưng là dê bò bên trong nông trường, mặc cho người ta xâu xé.

*

Trong phòng, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa nhìn đầy bàn rau xào phong phú còn có canh sườn, đều có hơi không thể tin được ánh mắt của mình, nghĩ thâm Cận Lạc Bạch đây là bỏ vốn gốc.

"Đây là tiệc đón gió đặc biệt chuẩn bị cho hai người, không cần khách khí." Cận Lạc Bạch nhìn ánh mắt nóng lòng muốn thử của Cố Dực, bóp tắt điếu thuốc trong tay, nói.

"Vậy tôi sẽ không khách khí." Cố Dực động đũa, ngoại trừ đêm đó anh ta và Tống Đại ăn lẩu, vấn luôn gặm lương khô, vất vả lắm mới được ăn rau xào và canh hâm nóng hổi, anh quả thực không hề có hình tượng.

Ngu Ngọc Trạch dùng ánh mắt ghét bỏ, ở trong lòng thâm mắng một tiếng ngu ngốc.

Cận Lạc Bạch ngửa đầu uống chén rượu, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một phần thả lỏng, trong đôi mắt hẹp dài lãnh nhiễm một chút ý cười.

Một bàn thức ăn này, ít nhất phải g.i.ế.c một con heo nguyên vẹn.

"Ừm, khi tận thế mưa to nghiêm trọng, chúng tôi cũng đã bắt tay vào di chuyển các chuyên gia học giả trong các lĩnh vực, chờ tận thế xây dựng lại gia viên, chỉ là không nghĩ tới thời gian thiên tai kéo dài như vậy... Cô nếm thử xem, đầu bếp khách sạn tôi đặc biệt tìm làm, tuy rằng gia vị không đầy đủ lắm, nhưng hẳn là sẽ không quá khó ăn." Cận Lạc Bạch giống như lơ đãng cởi bỏ nút áo trên cổ áo, lắc lắc ly rượu.

"Vẫn còn những thứ này trong căn cứ?" Cô hỏi.

"Căn cứ có nhà nông nghiệp học chuyên phụ trách chăn nuôi gia cầm gia súc cùng với cây trông, cho nên các người không cần cảm thấy áp lực." Cận Lạc Bạch tựa lưng vào ghế, áo sơ mi trắng cắt may cao cấp hơi nhăn nheo.

Tống Đại gắp một miếng thịt thăn bọc đường: "Rất ngon, tay nghề của đầu bếp rất tốt."

"Thật ra không cần tốn kém như vậy." Tống Đại nói. "Cám ơn."

Sở Cảnh Hòa gắp lên bỏ vào trong miệng, mái tóc rối tung rủ xuống bên mi cốt của anh, cười mắt dịu dàng như một ao xuân thủy: "Quả thật ăn rất ngon, Cận tiên sinh có thể giới thiệu vị đầu bếp này cho tôi làm quen một chút không?”

Cận Lạc Bạch đặt ly rượu xuống, ánh sáng chiếu lên mặt anh ta, che khuất ánh mắt có hơi trâm của anh ta: "Được, sau khi ăn xong tôi sẽ bảo Trương Phù tìm cho anh."

"Anh cũng nếm thử, ăn rất ngon." Tống Đại gắp một miếng vào trong bát Sở Cảnh Hòa.

Tống Đại ngẩng đầu, nhớ tới trang sức trong hộp quả thật rất nhiều, nhưng cô đều không đụng vào: "Tôi hiện tại mặc quần áo lấy đơn giản thuận tiện làm chủ, không đeo trang sức nữa."

"Trước kia, rất thích?"

Đồ ăn trong miệng Sở Cảnh Hòa nhất thời tẻ nhạt vô vị, đũa gần như bị tay bóp đứt, anh ta thế mà đã quen thuộc với Tiểu Đại đến ngay cả phong cách trang sức thích gì cũng rõ ràng sao?

"Đâu có gì." Cận Lạc Bạch nhìn khuôn mặt ôn hòa của anh, mắt ưng híp lại, nhìn Tống Đại cúi đầu ăn cơm: "Trang sức trong hộp trang điểm còn thích không? Tôi nhớ trước kia ngươi rất thích."

Đây đúng là lời nói thật, trước kia lúc làm việc, Tống Đại có đôi khi tâm huyết dâng trào sẽ ăn mặc chính mình thành mỹ nhân phố, khuyên tai, dây chuyền, lắc tay đều đeo lên, nhưng sau ngày tận thế những thứ này đều bị phủ bụi, trong không gian dây chuyền ngọc lục bảo chất thành núi đá quý cô ngay cả đụng cũng lười đụng vào.

Cận Lạc Bạch cười cười, hai chân thon dài tùy ý giao nhau: "Cũng đúng, đây là ý của em họ tôi Thiên Thiên, em ấy nghe nói trong căn cứ có một dị năng giả nữ, bảo tôi đưa tới, xem như chút tâm ý của cô ấy."

Ngu Ngọc Trạch cúi đầu cong môi, đáy mắt xẹt qua một tia đùa cợt.

Trang sức em gái tặng, ai tin chứ?

Anh ta nghiêng mắt nhìn về phía Sở Cảnh Hòa, chậc, quả nhiên biểu tình không tốt lắm. Người ta đã trực tiếp tặng trang sức cho vợ anh, lại bởi vì một em họ không hiểu ra sao không tiện từ chối.

Nhưng anh không so đo, chuyện này tựa như một cây gai đ.â.m vào trong lòng, luôn không qua được hố này.

Nếu anh so đo, vốn là một chuyện nhỏ, bị nháo thành chuyện lớn, ngược lại có vẻ anh là người làm chồng chuyện bé xé ra to, không có chút độ lượng. Nếu lại có người bên cạnh châm ngòi thổi gió, anh liền hoàn toàn trở thành một người đàn ông đa nghi mẫn cảm vô năng cuồng nộ.

May mắn, hôm nay Tống Đại không đeo những trang sức kia, bằng không trong lòng Sở Cảnh Hòa càng hỏng nhỉ.

"Cốc cốc cốc - - " Trương Phù ngoài cửa đột nhiên vội vã chạy tới gõ cửa, không đợi Cận Lạc Bạch mở miệng, ông ta đã trực tiếp đẩy cửa vào: "Cận tiên sinh, Đậu Văn Quang tới rồi."

Cận Lạc Bạch lắc đầu: "Không cần, trang sức của em ấy rất nhiều."

Chuyện này cô đã sớm thương lượng xong với Sở Cảnh Hòa, bọn họ hiện tại ở trong phòng Cận Lạc Bạch an bài, tuy rằng không cần phải nghe lời Cận Lạc Bạch, nhưng chuyện lương thực có thể trợ giúp dân sinh như vậy bọn họ vẫn sẽ làm.

Tống Đại rốt cục đợi được Cận Lạc Bạch tiến vào vấn đề chính, thuận miệng đồng ý: "Không thành vấn đề, anh ấy là dị năng hệ mộc, lúc trước ở thành phố H nhờ có anh ấy trông cây chúng tôi mới có thể thuận lợi vượt qua nguy cơ lương thực."

Tiếp theo tựa như là để chuyển đề tài, Cận Lạc Bạch nhìn về phía Sở Cảnh Hòa: "Gần đây vườn thực vật căn cứ xảy ra chút vấn đề, nếu anh rảnh rỗi, phiền anh đi xem."

Về phần mục đích cuối cùng của Cận Lạc Bạch, kéo bọn họ đứng thành hàng, Tống Đại cũng không sốt ruột, mặc dù bọn họ có chung kẻ địch.

Tống Đại buông đũa xuống: "Vậy thật sự cám ơn cô ấy, nhưng những trang sức này rất đẹp, hẳn là thứ cô ấy yêu thích, anh giúp tôi trả lại đi."

Cận Lạc Bạch nhất thời nhìn về phía Tống Đại: "Các người quen biết?"

Một giây sau ngoài cửa bắt đầu truyền đến tiếng bước chân chằng chịt, có người còn chưa đi vào phòng, giọng nói ngược lại truyền vào trước.

"Đại Đại! Đại Đại ở đâu?"

Tống Đại buông đũa xuống, hai tay buông xuống đầu gối âm thầm siết chặt.

Đậu Văn Quang đánh giá Sở Cảnh Hòa một chút: "Cậu là ai?"

Tống Đại dựa vào tay vịn ghế ngồi, vểnh chân bất vi sở động.

Sở Cảnh Hòa đẩy Đậu Văn Quang ra, chắn trước người Tống Đại, nhíu mày trầm giọng: "Ông là ai?"

Đậu Văn Quang bước vào phòng, khuôn mặt đã đầy nếp nhăn chất đầy nụ cười, ngữ khí vừa mừng vừa sợ, anh nhìn quanh một vòng phòng, tâm mắt cuối cùng rơi vào trên người Tống Đại, kích động mở hai tay muốn ôm cô: "Đại Đại, xa nhau nhiều năm như vậy, chú thật sự không nghĩ tới còn có thể ở chỗ này gặp lại cháu."

"Tôi là chồng của cô ấy."

"Chồng?" Đậu Văn Quang cười một tiếng: "Đùa gì vậy, trên tay cậu ngay cả nhẫn cưới cũng không có, làm sao chứng minh cậu chính là chồng cô ấy?"

Dứt lời, bốn ánh mắt đồng loạt rơi vào ngón tay trống rỗng của Sở Cảnh Hòa và Tống Đại.

Cố Dực thầm than trong lòng: "Hình như đúng vậy, nhẫn cưới không có, giấy chứng nhận kết hôn cũng không có, thật sự là vợ chồng hợp pháp sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.