Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 120



Số lượng khổng lồ người bình thường căn bản không thể hưởng thụ được tài nguyên điện lực cùng tài nguyên than đá, thậm chí ngay cả củi lửa cũng khó tìm.

Bởi vì ngay từ lúc nhiệt độ cao sắp kết thúc, binh lính cũng đã trữ đồ có thể đốt, phòng ngừa lúc thành phố H xuất hiện tận thế cực lạnh, bọn họ không có đủ năng lượng sưởi ấm, cho nên đến bây giờ tắm nước nóng trở thành một loại là xa xỉ.

Nhưng Tống Đại có dị năng hệ hỏa, muốn nhóm lửa thì không cần dùng điện hay than, thậm chí ngay cả củi lửa cũng không cần, trực tiếp sinh ra một đoàn hỏa diễm ở dưới nồi là đủ rồi, không bao lâu trong nồi nước đã bắt đầu sôi trào, toát ra khói trắng nông đậm quay cuồng.

Hơi nước tràn ngập hấp dẫn Cố Dực và Ngu Ngọc Trạch ở gần nhất.

Cố Dực nhìn ngọn lửa vô căn dưới nồi lớn, thán phục nói: "Tống Đại, tôi cảm giác qua vài ngày nữa cô cũng có thể làm một trạm phát điện hỏa lực."

Tống Đại nghĩ nghĩ, hình như quả thật rất giống. Những dị năng phong, hỏa, thủy, điện này, nếu như không dùng để đánh nhau, dùng để cải thiện dân sinh quả thực vô địch.

"Ai, Tống Đại, tôi cũng không được tắm rửa, cô có thể thuận tiện đun cho tôi chút nước nóng được không?" Cố Dực lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, mở to đôi mắt mượt mà cầu xin nhìn cô.

Trong căn cứ không có máy biến tần, dị năng hệ lôi của Cố Dực không có đất dụng võ.

Khóe miệng Ngu Ngọc Trạch hơi nhếch lên: "Không có việc gì, tôi có thể chờ."

"Nhưng tôi phải đốt nước cho Sở Cảnh Hòa trước, đồ của anh phải ra hàng sau." Cô bổ sung.

"A, vẫn kiêu ngạo như vậy. Nói thẳng mình cũng muốn dùng, cô ấy cũng sẽ không keo kiệt không cho."

"Tôi cũng muốn... dùng để tắm cho Tuyết Đoàn." Ngu Ngọc Trạch đứng ở cạnh cửa, vuốt Tuyết Đoàn, ánh mắt tinh tế mà mị mị nhàn nhạt liếc về phía cô, thấy ánh mắt Tống Đại dời đi, anh ta lập tức làm bộ lơ đãng quay mặt đi, ánh chiều tà mỏng chiếu vào đầu ngón tay anh ta, trong sạch như ngọc không thể cân nhắc.

Cố Dực gật đầu, mái tóc ngắn lắc lư theo anh ta gật mạnh: "Được, tôi không thành vấn đề."

"Được, nhưng phải chờ một chút."

"Có thể." Tống Đại thuận miệng nói. Dù sao cô cũng muốn luyện tập khống chế lửa, những thứ lửa này nếu như không đốt chút gì, quả thực là một loại lãng phí.

Nhưng khi anh ta đi qua phòng cô, giọng nói rất nhẹ, tựa như sợ các cô đang nghỉ ngơi, có một đêm Hoắc Bình vừa vặn bắt gặp cô, trong mắt anh ta nháy mắt hiện lên một tia vui vẻ, lại lập tức bắt đầu lui vê phía sau, cách cô rất xa.

Mấy ngày nay, Hoắc Bình vẫn không nhàn rỗi, anh ta là dị năng hệ cường hóa thể lực không cường thế bằng lôi điện, chữa khỏi, hệ mộc, ban ngày anh ta cơ bản đều giúp chính phủ làm việc, bận rộn đến khuya mới có thể trở về, bởi vì là dị năng giả thể lực, chuyện anh ta có thể làm cũng chính là lao động chân tay.

Có lúc Tống Đại sẽ nhìn thấy một mình anh ta dưới ánh trăng trở lại phòng, áo ngắn tay bị mồ hôi làm ướt, đường nét cơ bắp dưới ánh trăng đặc biệt nổi bật.

So với Cố Dực trực tiếp, Ngu Ngọc Trạch khẩu thị tâm phi, Hoắc Bình không nói một lời có vẻ đặc biệt đột ngột, anh ta từ đầu đến cuối đều an tĩnh đứng ở một bên, mặt mày cường tráng thâm thúy không tiếng động nhìn chăm chú vào Tống Đại.

"Thật ngại quá, tôi vừa mới trở về, trên người đều là mùi mồ hôi, còn chưa kịp lau người... Cô đừng để ý." Lúc anh ta nói lời này đè giọng nói xuống rất thấp, trên mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay sao rõ ràng dáng người khôi ngô như vậy, nhưng đêm đó lại có vẻ cực kì vụng về trúc trắc.

Nghĩ đến một màn kia, Tống Đại không tự chủ được mà liên tưởng đến lúc đi học, những bạn học hướng nội trong lớp đều là người rất tốt, vì thế yên lặng nấu cho anh ta một nồi.

Khi Hoắc Bình nhận được nước nóng, trong mắt bình tĩnh vô cùng kinh ngạc, nói: "Thật ra cô không cần nghĩ đến tôi, như vậy quá phiền toái cô."

Nói xong ánh mắt của anh ta nhìn Sở Cảnh Hòa đang thái rau chuẩn bị thức ăn trong phòng, Sở Cảnh Hòa đưa lưng vê phía Hoắc Bình, không nhìn thấy biểu tình trên mặt anh, nhưng Hoắc Bình thấy anh cầm lấy một cây sườn, dùng khảm đao băm thành từng miếng nhỏ, tiếng băm xương rất lớn, thậm chí có hơi át giọng nói của Hoắc Bình.

Tống Đại cười nói: "Thế này có cái gì phiền toái, chuyện thuận tay mà thôi, hơn nữa chúng ta không phải đồng đội sao?"

Nụ cười trên mặt Hoắc Bình nhất thời có hơi cứng đờ, chậm rãi ừ một tiếng, nhận lấy nước nóng.

Sở Cảnh Hòa nghe Tống Đại nói, nhất thời động tác trong tay nhẹ nhàng, quay đầu nói với Hoắc Bình: "Anh ăn cơm chưa? không bằng ở lại cùng nhau ăn cơm, đêm nay tôi làm sườn xào chua ngọt và thịt dê thì là cho Tiểu Đại, bình thường em ấy thích ăn nhất, tôi còn đi tìm vị đầu bếp Cận Lạc Bạch nói kia học tập cả buổi chiều, mùi vị hẳn là ngon hơn trước kia, anh có muốn cùng nếm thử không?"

Nghe Sở Cảnh Hòa thuần thục nhắc tới thói quen và sở thích trong cuộc sống bình thường của Tống Đại, những thứ này đều cần ở chung lâu dài, hơn nữa cực kì thân mật mới có thể hiểu rõ, ánh mắt Hoắc Bình ảm đạm, nhấc thùng nước lên: "Không cần, tôi đã ăn cơm tối rồi."

"Vậy tôi sẽ không giữ anh lại, nghỉ ngơi sớm chút." Sở Cảnh Hòa mặt tươi cười tiễn Hoắc Bình, trực tiếp câm lấy dầu đổ vào trong nồi sắt nóng, bắt đầu nấu cơm.

"Đêm nay thật sự ăn sườn chua ngọt và thịt dê thì là sao? Nấu thịt dê thì là có hơi phức tạp..." Tống Đại nói.

Tống Đại đang cố gắng tăng nhiệt độ và phạm vi dị năng hệ hỏa thu hồi dị năng, lắc đầu: "Không đoán được, ai vậy?"

"... À thì, thật ra em còn muốn ăn gà rừng hầm nấm."

*

Tống Đại vui vẻ ôm eo Sở Cảnh Hòa: "Anh tốt nhất."

Sở Cảnh Hòa: "Được, lát nữa làm cho em."

Đi tới cổ thành căn cứ ngày thứ tư, Hoắc Bình ở bên ngoài làm việc vội vã chạy đến Tống Đại gian phòng: "Tống Đại, cô đoán tôi nhìn thấy ai?"

Sở Cảnh Hòa đổ đường phèn vào nồi thuần thục nấu ra màu đường, mặt mày mang theo ý cười: "Làm thứ em muốn ăn, sao có thể gọi là phiên toái. Lúc trước đi đường không có thời gian nấu cơm, hiện tại vất vả lắm dàn xếp ổn thỏa, đương nhiên phải cải thiện cuộc sống cho em."

Tống Đại ngưng tươi cười, lúc ấy cô bị người sống sót đuổi đi, Dương Hiên vẫn ở cùng một chỗ với giáo sư Dương, không có khả năng sẽ đột nhiên tách ra.

Tống Đại lập tức đứng dậy: "Đợi chút chúng ta đi ra ngoài tìm bọn họ, nếu như là bọn họ tới, mấy người giáo sư Dương hẳn là cũng tới?"

Nụ cười trên mặt Hoắc Bình biến mất một ít: "Không có giáo sư Dương và những người khác, chỉ có anh Dương Hiên, chị Giang cùng với hai đứa con của bọn họ, còn có hai anh em Ôn Tiểu Tự Ôn Cảng Sinh."

"Là anh Dương Hiên và chị Giang!" Hoắc Bình hưng phấn nói.

Lúc bọn họ chạy tới doanh địa, nhìn thấy Giang Tĩnh Thủy ôm đứa nhỏ chưa đầy một tuổi trên mặt tất cả đều là bùn đất bẩn thỉu, Tranh Tranh còn chưa đầy bốn tuổi trên mặt cũng bẩn thỉu, hơn nữa thần thái của cậu hiện tại cùng trước khi Tống Đại rời đi có biến hóa rất lớn.

"Tôi sợ bọn họ bị đám người Đậu Văn Quang lôi kéo đi, cho nên mặc kệ cảnh cáo của nhân viên đăng ký kia, trực tiếp đưa bọn họ tới doanh địa của chính phủ nội thành, nếu cô muốn đi thăm bọn họ, bây giờ chúng ta đi doanh địa."

"Đi thôi.”

Lúc trước rõ ràng nhiều dị năng giả và người sống sót như vậy, hiện tại chỉ còn lại có bốn người lớn và hai đứa trẻ, trong lòng cô có một loại dự cảm xấu, bọn họ nhất định gặp phải chuyện không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.