Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 144



Lượt xem: 13

"Đúng đúng đúng, cá biển tươi không cần quá nhiều gia vị, rất ngon." Trì Lộ vui vẻ vỗ tay: "Đại lão cũng cùng ăn đi, chúc mừng chúng ta lên đường.”

Tống Đại gật đầu: "Được."

"Đi, chúng ta đi xử lý nguyên liệu nấu ăn." Trì Lộ kéo La Thiên Vũ rời đi.

Tống Đại đỡ Sở Cảnh Hòa trở lại trong phòng, dùng nhíp nhỏ kẹp hòn đá nhỏ trong lòng bàn tay anh, tiếp theo bôi ¡ - ốt lên trên.

Âm thanh Sở Cảnh Hòa co rút đau đớn ép đến rất nhẹ.

"Rất đau sao?" Tống Đại ngẩng đầu nhìn anh.

Giọng Sở Cảnh Hòa sạch sẽ dịu dàng, vươn hai tay ôm cô vào lòng: "Đau."

Tống Đại dựa lưng vào trong n.g.ự.c anh, ngửa đầu nhẹ hôn cằm anh, dịu dàng an ủi: "Nhịn thêm một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi."

"Có thể cậu ấy cảm thấy anh đang giả bộ." Sở Cảnh Hòa cúi đầu, đuôi lông mày hơi thấp, trong ngữ điệu ôn hòa lộ ra một tia khổ sở.

Ánh mắt Sở Cảnh Hòa ngưng tụ trên vẻ mặt chuyên chú của cô, ngũ quan thanh tuấn ôn nhã: "Tiểu Đại, lát nữa em sẽ đi thăm Tiểu Cố chứ? Giải thích với cậu ấy chút, hình như cậu ấy đang tức giận.

Sở Cảnh Hòa đỡ người, ánh mắt thu lại: "Cậu ấy không phải giận em, là giận anh."

Kiếp trước, cô và Cố Dực kề vai chiến đấu ba năm, cảm xúc của Cố Dực vẫn rất ổn định, rất ít khi tức giận, hơn nữa cho dù anh ta tức giận, Tống Đại cũng có thể nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, chưa bao giờ tức giận như bây giờ, cô thậm chí cũng không tìm được điểm bắt đầu.

"Em chuẩn bị một lát đi thăm cậu ta." Tống Đại mím môi, thẳng thắn nói: "Nhưng nói thật, em không biết cậu ta tức giận cái gì. Em vừa rồi thật sự làm chuyện gì quá đáng sao?"

"Giận anh? Vì sao?”

"... Được." Sở Cảnh Hòa ngoan ngoãn giơ tay lên, để cô bôi thuốc quấn băng vải, sau đó lại cúi đầu, buộc tóc dài thành đuôi ngựa đơn giản, cụp mắt xử lý vết thương trên đầu gối anh, gió biển từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi đến lông mi dày đặc của cô linh động như quạt lông đen.

"Còn đi cái gì, không đi!" Tống Đại ngồi ở bên người Sở Cảnh Hòa, lấy ra một bao thịt bò khô gặm.

Sở Cảnh Hòa cụp mắt không nói lời nào.

Tống Đại bỗng nhiên có hơi tức giận, cúi đầu tiếp tục bôi thuốc lên vết thương của anh, sau khi chuẩn bị xong, Sở Cảnh Hòa cất ¡ - ốt đi, nói với cô: "Chỗ anh đã không sao rồi, đi thăm Tiểu Cố đi."

"Giả vờ? Cậu ta cho rằng anh bị thương là giả vờ?" Vẻ mặt Cố Dực hơi buông lỏng, lặng lẽ tiến lên, ghé vào cửa nghe lén.

Bên kia, Cố Dực ngôi trên chiếc giường tạm thời dùng bàn làm việc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng.

Không biết qua bao lâu, anh ta nghe được tiếng bước chân.

*

Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại trước cửa, tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên.

Cố Dực không nói lời nào.

Nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ: "Sao lại là anh?"

Biểu tình trên mặt Cố Dực mới thoải mái hẳn lên, anh ta không nhanh không chậm đi giày vào, làm ra chút động tĩnh trong phòng có người, chậm rãi đi tới cạnh cửa, mở cửa phòng: "Bây giờ cô biết rồi..."

Sau ba tiếng gõ cửa, đối phương ngừng một chút, lại gõ ba cái.

Ngu Ngọc Trạch ôm Tuyết Đoàn tựa vào cửa: "Thế nào? Cậu cho là ai? Tống Đại sao?"

Cố Dực lập tức chạy về giường, hai tay khoanh trước ngực.

Ngu Ngọc Trạch cười không chút để ý: "Đừng ảo tưởng. Tống Đại đã sớm bị Sở Cảnh Hòa kéo lên sân thượng ăn lẩu cá, căn bản không nhớ nổi cậu."

"Vậy anh tới đây làm gì? Nhìn tôi chê cười?" Cố Dực hỏi ngược lại.

Vẻ mặt Ngu Ngọc Trạch viết không biết nói gì. Hai lần, ròng rã hai lần bị Sở Cảnh Hòa lợi dụng, xem anh ta là đá kê chân xoát độ hảo cảm của Tống Đại, trên thế giới làm sao có thể có người không có đầu óc như vậy?

"Cậu học thể thao phải không?" Anh ta hỏi.

"Đúng vậy, làm sao vậy?”

"Không trách được." Ngu Ngọc Trạch ghét bỏ sờ sờ Tuyết Đoàn.

"Rốt cuộc anh có ý gì?" Cố Dực hỏi.

Ngu Ngọc Trạch thở dài, Cận Lạc Bạch là cá nhân tinh anh, Hoắc Bình ở trong lòng Tống Đại quả thực là nhãn hiệu "người thành thật" làm bằng sắt, người nào Sở Cảnh Hòa cũng không động đậy được, mục tiêu ra tay tốt nhất chính là Cố Dực. Lúc trước Cố Dực bởi vì chuyện của Hoắc Bình, đã chịu thiệt một lần, kết quả đến bây giờ vẫn chưa lấy lại được mùi vị, ngược lại lại bị Sở Cảnh Hòa tính kế lần thứ hai.

Loại không có đầu óc này, nếu như không phải dị năng giả hệ lôi, thật sự không sống sót làm sao.

Ngu Ngọc Trạch cũng không giận, thanh tuyến lười biếng nhẹ giọng: "Người ở đây, ai chưa từng bị Sở Cảnh Hòa ngâm châm chọc chứ?”

"Tôi mới không uống những thứ này, không phải chứ Ngu Ngọc Trạch, anh cũng quá nuông chiều rồi? Đã tận thế còn muốn uống trà? Anh lấy trà ở đâu ra? Không phải lại là Tống Đại cho anh chứ, cô ấy cũng quá thiên vị, anh muốn cái gì cô liền cho anh cái đó." Cố Dực đẩy anh ta ra, ngữ khí u oán chính anh ta cũng không ý thức được.

"Đây là Sở Cảnh Hòa tặng tôi." Ngu Ngọc Trạch ném lá trà lên người anh ta.

"Anh còn có việc không? Không có việc thì anh đóng cửa." Ngữ khí Cố Dực lập tức lạnh xuống.

Ngu Ngọc Trạch bỗng nhiên nở nụ cười, mặt mày dài nhỏ lộ ra mỹ cảm lãnh diễm: "Cô ấy nguyện ý thiên vị tôi cũng không có biện pháp.

Cố Dực đánh giá lá trà, vài giây sau, anh ta cười ha ha: "Anh ta mắng anh là trà xanh ha ha ha ha, cười c.h.ế.t tôi rồiI!!"

"Đưa trà xanh cho cậu." Ngu Ngọc Trạch lấy từ trong quần áo ra một túi trà.

Anh ta đi tới nửa đường, phát hiện Hoắc Bình thế mà cũng đi ra.

Ngu Ngọc Trạch lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Tôi định lên sân thượng ăn cơm, có tới hay không tùy cậu."

Cố Dực nắm chặt lá trà trong tay, cắn răng một cái: "Tôi đi!" Cố Dực không cười nổi nữa.

"Hoắc Bình, thương thế của anh khỏi rồi?" Tống Đại nhìn thấy Hoáắc Bình, kinh ngạc đứng lên.

"Vì sao không thể trị?" Ngu Ngọc Trạch lơ đễnh.

"Đi thôi." Đầu ngón tay anh ta khẽ vuốt Tuyết Đoàn, không nhanh không chậm đi lên sân thượng.

"Anh chữa khỏi chân cho anh ta?" Cố Dực giữ chặt Ngu Ngọc Trạch thấp giọng chất vấn.

Hoắc Bình đi tới trước mặt Tống Đại, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười thản nhiên: "Ừ, Ngu Ngọc Trạch chữa khỏi cho tôi."

Sở Cảnh Hòa thản nhiên nói: "Không đứng vững, ngã một chút."

Cô bảo Hoắc Bình ngồi xuống bên cạnh Sở Cảnh Hòa, ánh mắt Sở Cảnh Hòa nhanh chóng đánh giá một chút.

"Anh có tâm, cám ơn anh." Tống Đại cười nói: "Hoắc Bình, đêm nay chúng ta ăn lẩu cá, protein cá phong phú, rất bổ thân thể, mau tới ăn."

Ngu Ngọc Trạch lấy một miếng thịt cá tươi cho Tuyết Đoàn ăn, không chút để ý nói: "Biết cô lo lắng cho anh ta, tim hơi cảm giác khá hơn một chút, thì giúp cô chữa khỏi, đỡ cho cô ngày đêm lo lắng."

"Cảnh Hòa, anh cũng bị thương à? Sao lại bị thế?" Hoắc Bình ngồi ở bên người Sở Cảnh Hòa quan tâm hỏi, anh vẫn chỉ mặc áo ngắn tay màu đen đơn giản, nhưng quần áo buộc chặt phác họa ra cơ bắp phát đạt ngồi ở bên người Sở Cảnh Hòa phảng phất như một ngọn núi rơi xuống bên cạnh anh.

"Anh không phải tim không tốt sao?" Tống Đại ngước mắt trêu ghẹo nhìn Ngu Ngọc Trạch.

"Vậy anh còn có thể cầm đũa không? Tôi gắp thức ăn cho anh." Hoáắc Bình nói.

"Không cần, để tôi là tốt rồi." Tống Đại ngồi bên phải Sở Cảnh Hòa, hơi thò đầu ra, cười nói với hắn: "Anh ăn của anh là được, ăn nhiều chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.