Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 146



Thời điểm Sở Cảnh Hòa kể ra hai chữ "Ghen", giọng nói ôn hòa trước sau như một, thanh tuyến nhàn nhạt nương theo tiếng sóng biển vỗ vào tòa nhà dưới tác dụng của thủy triều, Tống Đại cảm giác mình giống như bị giọng nói của anh kéo vào trong dấm chua ấm áp ngọt ngào, nước giấm chua chát, không ngừng bao vây cô, kéo cô rơi xuống chỗ sâu nhất, đẩy ra nước giấm đặc sệt, cô nhìn thấy trái tim mềm mại nhẫn nhụi màu đỏ tươi được Sở Cảnh Hòa chất nhầy đen đậm bao bọc.

Thật sự... Dễ thương.

Tống Đại ngồi trên đùi anh, ánh mắt hưng phấn: "“Ghen thật sao?"

Sở Cảnh Hòa nghe ra trong lời nói của cô có ý đùa giỡn, tựa như khi còn bé những nam sinh chọc giận nữ sinh kia, nhìn thấy nữ sinh ghé vào trên bàn học khóc đến thương tâm lúc, sẽ đưa đầu tiến đến dưới bàn học, tò mò lại thiếu nợ hỏi: "Thật sự khóc à?I"

Chua xót trong lòng anh đột nhiên tản ra chút ít, có hơi buồn bực, lại có hơi muốn cười. Dưới cảm xúc đan xen, anh có hơi hung hăng nói: "Biết còn hỏi."

Tống Đại cười càng vui vẻ: "Nói sớm, sau này em không thắt nơ bướm cho Hoắc Bình là được rồi, chỉ thắt cho một mình anh thôi."

Sở Cảnh Hòa nhịn cười, mới không chỉ là vấn đề nơ bướm.

Quên đi, vợ của anh nếu cũng không nghĩ tới phương diện đó, chứng tỏ cô căn bản không có loại ý nghĩ này đối với Hoắc Bình, đã như vậy, anh cũng không cần lại chọc phá, ngược lại khiến cho Tống Đại có hứng thú đối với Hoắc Bình.

Tống Đại thản nhiên cười: "Vậy thì càng tốt!"

"Chẳng lẽ trong thành phố W còn có người sống sót khác sao?" Sở Cảnh Hòa hỏi.

"Ý anh là Trọng Khấu sao?"

"Tiểu Đại." Sở Cảnh Hòa giữ chặt cô: "Đối phương cũng có thể không phải người sống sót đơn giản như vậy."

"Đi xem không phải sẽ biết sao." Tống Đại đứng dậy.

Sở Cảnh Hòa gật đầu.

"Anh xem, nơi đó có ánh lửa." Tống Đại bỗng nhiên chỉ vào tòa nhà chọc trời xa xa, nói.

Cũng không lâu lắm, mùi thơm nhàn nhạt liên lan tràn khắp phòng.

Trung ương tài chính cao ốc, Trọng Khấu lấy một thùng nước biển dập tắt ngọn lửa, oán giận nói: "Muốn ăn cá nướng thật khó, sau này cậu nấu cơm đi."

"Được." Bạch Diêu tách đống lửa ra, phòng ngừa tro cỏ cháy lại, lại từ trong nước câu một con cá trích đỏ lên, dùng d.a.o mở thư trong phòng làm việc loại bỏ vảy trên người cá trích đỏ, lại loại bỏ nội tạng, dùng gậy kim loại tra ra từ ghế gấp cắm vào trong thân thể cá trích đỏ, châm lửa lại bắt đầu nướng cá.

*

Quả nhiên, Trọng Khấu theo thói quen cầm cổ tay cậu ta, cắn thịt cá từ đầu ngón tay cậu ta, cánh môi mầm mại chạm vào đầu ngón tay cậu ta, lông mi dài thanh tú của Bạch Diêu run lên.

"Hắn là được rồi, cô nếm thử chín chưa." Bạch Diêu đẩy mặt ngoài hơi cháy ra, từ bên trong xé xuống một miếng thịt cá trắng nõn tươi mới.

Cậu ta là có tư tâm, cậu ta cố ý chỉ xé thịt cá xuống một phần rất nhỏ, như vậy khi Trọng Khấu cắn thịt cá, sẽ đụng tới ngón tay của cậu ta.

"Thơm quá." Trọng Khấu bị mùi thơm hấp dẫn.

"Chín rồi." Trọng Khấu cầm lấy cá, xé một nửa tự mình ăn, còn lại để lại cho cậu.

Tống Đại không chết, trong đầu Trọng Khấu toàn bộ đều là Tống Đại, ngày nhớ đêm mong, ngay cả mộng ngữ ôn tồn nỉ non cũng đều là tên Tống Đại, cô ya thậm chí chưa bao giờ gọi cậu ta ở trong mộng.

"Khó hơn nữa cũng phải tìm, tôi có mục tiêu, còn có thời gian, mất mười năm hai mươi năm, không tin không tìm thấy bọn họ." Trọng Khấu lơ đãnh.

Bạch Diêu nói: "Nhưng hiện tại bốn phía đều là biển rộng, chúng ta rất khó tìm được Ôn Tiểu Tự, hơn nữa bọn họ cũng đắc tội Tống Đại, khẳng định cũng sẽ không đi tìm bọn họ, bọn họ nếu muốn trốn đi, chúng ta rất khó tìm được bọn họ."

"Đương nhiên, không có dị năng hệ thủy tôi rất khó g.i.ế.c c.h.ế.t Tống Đại." Trọng Khấu nói theo lế thường.

Trong lòng Bạch Diêu cả kinh, chỉ thời gian lãng phí ở trên người Ôn Tiểu Tự đã lâu như vậy, như vậy cô ta tới lúc nào mới có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Tống Đại, mới có thể buông xuống dục vọng g.i.ế.c chóc.

"Chúng ta còn phải đi tìm Ôn Tiểu Tự không?" Bạch Diêu đột nhiên hỏi.

Bạch Diêu nhíu mày, giờ khắc này cậu ta chưa bao giờ có dục vọng mãnh liệt muốn Tống Đại c.h.ế.t như vậy.

Trọng Khấu vùi đầu ăn cá nướng, đột nhiên cô ta ngước mắt, kéo Bạch Diêu dịch chuyển tức thời.

Nửa giây sau, một ánh lửa mãnh liệt bao phủ ở nơi vốn là tòa nhà chọc trời, nhiệt độ siêu cao thậm chí làm cho thép trong xi măng một lần hòa tan đứt gãy, tòa nhà sụp đổ, b.ắ.n lên bọt nước cao mấy mét.

Tống Đại rơi vào tàn lâu bại lộ trên đại dương, câm theo kính râm mà tiến sĩ Ngô chuyên nghiên cứu chế tạo cho cô, từ trên cao nhìn xuống Trọng Khấu trong nước.

"Đã lâu không gặp, Trọng Khấu."

"Cô rốt cục đã tới." Mắt hạnh Trọng Khấu lộ ra hưng phấn quỷ dị, trực tiếp ném Bạch Diêu qua một bên.

Ngay tại thời khắc Trọng Khấu biến mất tại chỗ, Tống Đại cũng dựa vào sức gió lui về phía sau, tốc độ dịch chuyển tức thời nhanh hơn nhiều so với tốc độ của gió. Khi Trọng Khấu xuất hiện ở nơi Tống Đại vừa mới đứng, Tống Đại mới lùi vê phía sau một mét, khoảng cách giữa bọn họ gần như có thể bỏ qua.

Mắt thấy tay Trọng Khấu sắp chạm vào da thịt Tống Đại, chỉ cần bị độc thể của cô ta chạm vào, Tống Đại hẳn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ, đúng lúc này ba đạo phong nhận như đao cầu mãnh liệt, c.h.é.m đứt cánh tay của cô ta. Chỉ cần cô ta tiến thêm một bước, tiếp theo bị chặt đứt chính là cổ của cô ta.

Trọng Khấu lập tức lùi lại một bước, ngã vào trong nước biển. Mùi m.á.u tươi hấp dẫn rất nhiều cá nhỏ gặm cắn vết thương của cô ta, cô ta cũng không thèm để ý. Cô ta không cảm nhận được đau đớn, tốc độ tự lành nhanh hơn nhiều so với tốc độ những con cá nhỏ gặm cắn vết thương, không bao lâu sau, cô ta có thể mọc ra một cánh tay mới.

Đúng, trước mắt Trọng Khấu đều nắm giữ dị năng phi hệ ngũ hành, những dị năng này hẳn là đều có hạn chế cao nhất, cho nên lần này xem như xác minh suy đoán của em." Tống Đại ngồi trên đùi Sở Cảnh Hòa.

Cô ta cắn chặt răng, một phút sau, cánh tay của cô một lần nữa tự lành, cô ta lại phát động công kích với Tống Đại, nhưng mà lần này Tống Đại cũng không có ý tứ đánh nhau với cô ta, ngược lại luôn lui về phía sau tránh né.

*

Tống Đại rốt cục giơ tay phản kích, căn cứ vào mặt nước nổi lên từng chút gợn sóng không tầm thường, lấy gió và lửa hình thành vô số d.a.o gió lửa b.ắ.n vào trong biển, những d.a.o gió lửa này tựa như viên đạn đ.â.m vào thân thể Trọng Khấu, mỗi một kích đều sắc bén vô cùng, không đến nửa ngày, cô ta đã bị Tống Đại công kích khắp người.

Trọng Khấu mới đầu còn có thể truy đuổi, đột nhiên cô ta ý thức được cái gì, lặn vào trong nước toàn bộ, ở dưới nước lợi dụng dịch chuyển tức thời chạy như điên đoạt mệnh. "Cho nên em phát hiện dị năng dịch chuyển tức thời của Trọng Khấu một lần nhiều nhất di động được 300 mét?" Sở Cảnh Hòa hỏi.

Ngay khi cô ta ngã xuống nước, Tống Đại đã đứng ở giữa không trung cách cô ta rất xa, đôi mắt hạnh của Trọng Khấu chảy ra quang mang hung ác như dã thú nhìn chằm chằm Tống Đại ở chỗ cao ngay cả tay cũng không nâng lên một lần.

"Nếu là như vậy, cường độ dị năng Trọng Khấu kia hoàn toàn quyết định bởi cường độ năng lực của kẻ bị cướp đoạt, thật sự là tin tức tốt... Tối nay ngay cả phong cảnh cũng đẹp lên, thật khó có được một đêm thoải mái như vậy." Tống Đại ghé vào trong n.g.ự.c Sở Cảnh Hòa, xem cơ n.g.ự.c của anh làm gối tựa thoải mái, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ dâng lên, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng lại xinh đẹp, ánh trăng chiếu trên mặt biển không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, ngược lại giống như là thần tích.

"Đúng vậy, chỉ là cô ta dịch chuyển tức thời thật sự chạy quá nhanh, em kiêng ky dị năng sóng âm của cô ta nên không dám đuổi theo, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trọng Khấu là người tính cách hung mãnh như vậy, có dị năng sóng âm nhưng không khai phá sóng âm g.i.ế.c người, là bởi vì bản thân dị năng sóng âm hạn chế hay là cái khác đây?"

"Nói không chừng là Lư Tiểu Mễ chưa khai phá ra?" Sở Cảnh Hòa lắc lắc chân, ôm eo cô, Tống Đại ngồi trên đùi anh giống như ngồi trên thuyền nhỏ lắc lư theo anh, thảnh thơi thảnh thơi, thích ý thổi gió biển, nghe tiếng sóng biển.

"Nói như vậy, ngược lại đã biết nhược điểm của cô ta rồi." Sở Cảnh Hòa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.