Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 154



Bởi vì vị trí trường học vừa vặn ở giữa sườn núi, cho nên phạm vi hoạt động của Lý Liễm thường xuyên dẫn theo bọn nhỏ cũng đều ở chỗ này, bởi vì thường xuyên vào núi hái nấm bắt món ăn dân dã, trên đường đều bị đi ra từng con đường mòn.

"Đừng nói chuyện, nó ở nơi đó, đừng kinh hãi đến nó!" Lý Liễm dẫn theo bọn họ ghé vào trên một tảng đá lớn, nhìn thấy một con gà trống đứng trên ngọn cây đang ngẩng đầu ưỡn ngực.

Tiếp theo cô ấy lấy ra một thanh đao nhỏ không có vỏ từ trong túi áo, mặt đao sắc bén có thể g.i.ế.c người, ở trong tay Lý Liễm tựa như có linh tính, đ.â.m thẳng vào cổ Dã Sơn Kê.

Lâu Thiên Thiên vui vẻ kêu một tiếng, câm lấy chân gà rừng nhấc lên đặt vào trong sọt của Lý Liễm.

"Đừng nhúc nhích!" Lý Liễm đột nhiên nói, chủy thủ vừa mới đ.â.m vào thân thể gà rừng đột nhiên bay lên không đ.â.m về phía sau Lâu Thiên Thiên.

Theo giọng nói nặng nê ngã xuống đất phía sau vang lên, Lâu Thiên Thiên lúc này mới phát hiện, cách đó không xa đang có một con sói hoang vùng núi không có ý tốt nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng hiện tại nó đã trở thành vong hồn dưới đao của Lý Liễm.

"Làm tôi giật mình." Lâu Thiên Thiên vỗ vỗ ngực.

Kỳ Ngọc Kinh trách cứ lại đau lòng kéo cô ấy trở vê: "Lần sau chờ ổn định, đừng như không có đầu óc xông lên."

Lâu Thiên Thiên và Kỳ Ngọc Kinh thấy một mình Lý Liễm kéo nhiều như vậy hơi khó, nên chủ động giúp cô ấy vận chuyển t.h.i t.h.ể trở về.

Nói xong cô ấy tiến vào chỗ sâu, không bao lâu, đã kéo về năm t.h.i t.h.ể sói, cùng với con nai con bọn họ lúc trước nhìn thấy ở bờ biển kia.

Tống Đại có hơi nghi hoặc, đứa nhỏ thân thể lớn lên ăn nhiều thì có thể chấp nhận được, nhưng cô nhớ rõ những ông bà lão trong trường học phần lớn đều trên 65 tuổi, người ở độ tuổi này sức ăn kém xa người trưởng thành, một bữa cơm thật sự cần sáu con sói, một con hươu, một con gà rừng sao?

Lý Liễm lau mồ hôi trên đầu, nói: "Người trong thôn nhiều, sức ăn của bọn họ vốn đã lớn, cộng thêm các người tổng cộng hơn bốn mươi người, càng phải làm nhiều chút."

Lâu Thiên Thiên nói: "A, đều g.i.ế.c à? Chúng ta hẳn là không ăn được nhiều như vậy chứ?"

"Tôi trước tiên phải kéo những t.h.i t.h.ể này về trường học, bằng không lập tức sẽ để động vật khác cho ăn, các người nếu muốn hái nấm, thì đi về hướng dưới chân núi, đi tới rừng trúc và rừng rậm giao nhau, Tiểu Tuyên và Tiểu Quyên hẳn là ở nơi đó." Lý Liễm nói.

Lý Liễm lại nói: "Bầy sói sẽ không hành động một mình, hẳn là còn có đồng bạn ở gần đây."

Tiểu Quyên và Tiểu Tuyên bởi vì không biết tên của bọn họ, cho nên đành phải ngửa đầu nhìn bọn họ cười cười, tươi cười sạch sẽ chất phác, nhưng trong tay còn đang đào. Nhưng mặc dù như vậy, các cô vẫn cởi áo khoác ra, bên trong nhét đầy nấm, mộc nhỉ cùng với nấm hạt dẻ đặc trưng rõ ràng.

"Đủ rồi, nhiều măng và nấm như vậy nhiều lắm, không ăn hết." Tống Đại cùng Sở Cảnh Hòa đi lên phía trước, nói với bọn họ.

Tống Đại và Sở Cảnh Hòa thì đi xuống chân núi, lúc sắp tới gân rừng trúc, bọn họ thấy được Tiểu Quyên và Tiểu Tuyên nghiêm túc hái nấm, phía sau mỗi người các cô đều đeo một cái gùi lớn, bên trong chứa đầy măng non mới mẻ sắp tràn ra.

"Ừ." Tiểu Quyên gật gật đầu.

Ai ngờ Tiểu Quyên lại nói: "Không được, còn chưa đủ, ông bà ăn thật nhiều thật nhiều, chúng ta không thể bỏ đói bọn họ."

"Ông bà? Ai?" Tống Đại nghĩ nghĩ, hỏi: "Là những người ở lầu bốn sao?"

"Thật sự đủ rồi, chúng ta mau trở về đi!" Tống Đại kéo tay bọn họ nói.

"Anh chị, anh chị có thể giúp chúng em đưa đồ này trở về trước không? Chúng em còn muốn hái thêm một ít măng, đêm qua trời mưa, toát ra thật nhiều măng tươi, ông bà nội ăn nhất định sẽ rất vui vẻ." Tiểu Tuyên nói.

Tống Đại có hơi không thể tin được, ông bà của bọn họ là vua dạ dày sao? Có thể ăn thế à.

"Không thể sao?" Tiểu Tuyên có hơi khổ sở cúi đầu: "Không sao, Tiểu Quyên, chúng ta vận chuyển về trước một chuyến, sau đó sẽ trở về."

Tiểu Quyên gật gật đầu, hai cô bé thoạt nhìn mới lớp ba, lưng đeo gùi phỏng chừng còn nặng hơn bọn họ, trong lòng còn cất một túi nấm lớn, đi đường cũng vất vả.

Tống Đại cầm lấy sọt Tiểu Tuyên tự mình vác lên lưng: "Chúng chị giúp các em cõng, cùng nhau trở về đi, không cần hái nữa, những thứ này, cho dù là 60 người cũng không ăn hết, phỏng chừng chỉ có thể phơi thành nấm khô."

Tiểu Quyên cười ha hả: "Chị ăn ít quá, sao lại ăn không hết chứ? Mấy thứ này không đủ cho ông bà một bữa cơm trưa."

Tiểu Tuyên phụ họa nói: "Cảm ơn anh chị giúp chúng em, chúng em còn phải đi hái dương xỉ, nếu không ông bà nội ăn không đủ no sẽ nổi giận."

Tống Đại mơ hồ cảm thấy có hơi không thích hợp, liếc nhau với Sở Cảnh Hòa.

Sở Cảnh Hòa ôn hòa hỏi: "Tức giận? Ông bà nội tức giận rất hung sao? Sẽ đánh các em sao?"

"Đúng vậy đúng vậy." Cố Dực đột nhiên xuất hiện, trong ánh mắt tròn vo tràn ngập oán giận.

"Hu hu hu." Tiểu Quyên thế mà khóc lên, bàn tay nhỏ bé tràn đây bùn không ngừng lau nước mắt, khiến cho trên mặt cũng bẩn thỉu: "Ông bà nội chính là vì vẫn ăn không đủ no, mới không có sức lực xuống lầu, đều là chúng em không tốt, chúng em vô dụng hu hu hu."

Sau khi bọn họ lưng đeo mấy thứ này trở lại trường học, bọn Lý Liễm đã lấy một chiếc nồi lớn trên quảng trường trước tòa nhà dạy học, mấy bà lão thuần thục cạo lông cho gà rừng, hai ông lão đang lột da xé xương sói rừng hươu rừng, băm thịt thành từng miếng, trên quảng trường nhất thời đều là mùi tanh.

Nói xong, hai cô gái nhỏ chạy nhanh như chớp, để lại hai người Tống Đại và Sở Cảnh Hòa hai mặt nhìn nhau.

Hai cô gái nhỏ đột nhiên ôm đầu khóc rống lên, khóc xong, đẩy quần áo chứa nấm vào trong lòng bọn họ: “Anh chị, phiên hai người nhất định giúp chúng em chuyển trở về, chúng em phải đi tìm thức ăn mới, nghe chị Lý Liễm nói, dưới chân núi có một cây táo lớn, kết rất nhiều thật nhiều táo lớn, chúng em phải đi hái táo cho ông bà nội."

Ngu Ngọc Trạch không ngửi được những thứ này, thấy Tống Đại sau khi trở về, bịt mũi đi tới bên cạnh cô, ngữ khí lười biếng hơi trách cứ: "Cô sao lại đi vào rừng rậm mà không nói với tôi một tiếng? Tôi vừa quay đầu, đã không thấy cô đâu."

"Không đâu, ông bà nội rất ôn hòa, bọn họ chưa bao giờ đánh chửi chúng em, bọn họ chỉ có khẩu vị lớn mà thôi, bình thường đều yêu thương chúng em. Chỉ là chúng em không muốn bọn họ bởi vì ăn không đủ no mà thương tâm khổ sở, người lớn tuổi như vậy, nếu ăn không đủ no, quả thực rất đáng thương." Tiểu Tuyên xấu hổ áy náy nói.

"Nhưng cô nhìn xem, những ông bà này, bao gồm cả những đứa nhỏ kia, ai không phải là gây yếu, ăn nhiều thế lại không ăn ra một người mập mạp." Ngu Ngọc Trạch tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Ngu Ngọc Trạch liếc các cô một cái, nói với Tống Đại: "Cũng không biết những người này lấy đâu ra khẩu vị tốt như vậy, dù là 60 người ăn những thứ này cộng thêm nhiều măng và nấm như vậy cũng phải no rồi chứ?"

"Đúng vậy." Cố Dực gật đầu.

Tống Đại xấu hổ cười cười, vừa đặt măng và nấm xuống, hai bà lão bắt đầu xử lý măng và nấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.