Trương Bân không nhịn được hỏi: "Như thế nào, chẳng lẽ căn cứ các người còn có dị năng giả mạnh hơn sao?”
Sở Cảnh Hòa thấp mắt cười nhạt: "Chuyện này nói không rõ, chúng tôi nơi này ngược lại cũng có một dị năng giả hệ hỏa, chỉ là cô ấy không thích đi ra ngoài, chỉ thích ăn ngon." Vì thế nên khi cô muốn ăn ngô, thì đá anh từ trên giường xuống, bảo anh đi hái ngô non tươi mới.
Sở Cảnh Hòa tìm rất lâu ở trong ruộng ngô, cuối cùng mới tìm được ngô ngọt ngào tươi mới nhất, nghĩ Tống Đại ăn nhất định rất vui vẻ, kết quả liên đụng phải mấy người này.
Song hệ thủy hỏa phải không? Ngược lại là có chút thực lực.
Người đàn ông chân chó lại bắt đầu âm dương quái khí: "Không thích ra ngoài hay là không dám ra ngoài? Biết kiếm cớ. Là sợ gặp phải hệ thủy khắc chế như anh Trương sao? A -"
Người đàn ông chân chó đột nhiên kêu thảm một tiếng, mắt cá chân bị dây dưa hấu trong ruộng vấp ngã, một đường lăn xuống, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn ở sơn cốc.
Mặt mày Sở Cảnh Hòa lộ ra chút kinh ngạc: "Đang yên lành, sao không nhìn đường? Cú ngã này, phỏng chừng vừa vặn lăn đến trước cửa căn cứ rồi."
Mọi người một đường chạy xuống, đã nhìn thấy một vách tường cao hơn ba mét được xây bằng gạch, một cánh cửa sắt là cửa ra vào duy nhất ở đây, xuyên thấu qua cửa sắt, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy từng tòa nhà đất trong tường vây, lúc này trời đã tối, hào quang màu lam nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng bao phủ ở hòn đảo này, dưới ánh trăng trong suốt, phòng ốc bên trong cửa sắt, chậm rãi sáng lên từng chút lại từng chút ánh đèn, ánh đèn nhảy nhót như ngọn lửa, mơ hồ có một mùi thơm nhàn nhạt từ bên trong thẩm thấu ra, tựa như là mùi thơm của thực vật, nhưng trong chốc lát lại khiến người ta không nghĩ ra cụ thể là thực vật gì.
"Nơi này." Sở Cảnh Hòa lấy hai bắp ngô ngọt ra, đưa giỏ trúc cho bọn họ.
Sở Cảnh Hòa nói: "Chắc nửa năm, thời gian trước có một vị kiến trúc sư tới, cô ấy có kinh nghiệm, cho nên dẫn theo trong căn cứ bắt đầu kiến tạo phòng ốc, lúc này mới có hình thức ban đầu của căn cứ hiện tại."
Vậy thì tốt rồi. Một người bình thường không đáng sợ, hơn nữa còn là kiến trúc sư, có một kỹ năng, có thể lợi dụng. Trương Bân nghĩ thầm.
"Không phải, cô ấy chỉ là một người bình thường."
"Cô ta cũng là dị năng giả?" Trương Bân hỏi.
"Anh Sở anh đã trở lại, lấy trái cây cho heo ăn về chưa?" Tiểu Quyên và Nhị Ngưu nhảy lên phía trước.
Trương Bân có chút không thể tin được: "Các người tốn thời gian bao lâu để xây dưng?"
Nửa năm qua lục tục có người sống sót trôi dạt đến hòn đảo này, cho nên Tiểu Quyên cũng không cảm thấy kinh ngạc, mà trực tiếp mở cửa sắt mời bọn họ vào. "Anh Sở, bọn họ là ai?" Tiểu Quyên tò mò hỏi.
"Bọn họ cũng là... khách từ trên biển trôi tới."
Tên chân chó sắc mặt vô cùng cổ quái, không nghĩ tới thế mà thật sự cho heo ăn, những người này đến tột cùng có hiểu những hoa quả này trân quý bao nhiêu hay không.
"Tôi phải trở về làm cơm tối cho vợ tôi, hôm nay trở về hơi muộn, giờ này cô ấy hẳn là đói bụng rồi." Nhắc tới người vợ đang chờ đợi trong nhà, nụ cười của Sở Cảnh Hòa cũng không tự giác dịu dàng sinh động lên, loại ý cười này khác với tất cả bọn họ.
"Đây là Lý Liễm cô Lý, cô ấy sẽ dẫn các người giới thiệu căn cứ, an bài chỗ ở cho các người." Sở Cảnh Hòa nói.
"Vậy còn anh?" Trương Bân hỏi.
"Lại có người mới tới?" Lý Liễm đang chuẩn bị làm cơm tối, nhìn thấy người xa lạ rất là nhiệt tình đi lên chào hỏi.
Bước chân anh nhẹ nhàng đi về nhà, dọc theo đường đi ngọn đèn dầu vừng thắp sáng con đường nhỏ anh về nhà, bóng đêm trong trẻo xanh lạnh chiếu lên người anh, rất nhanh, anh liền thấy được chút ánh đèn trước cửa nhà mình sáng lên, ánh đèn từ trong khung cửa trút xuống, giống như vẩy đầy đất Chu Sa hỏa diễm, thắp sáng đường về nhà của anh, có một người đang chờ anh về nhà.
Trong lòng Sở Cảnh Hòa có thứ gì đó đang chậm rãi bành trướng, anh đẩy cửa ra, càng nhiều ánh sáng bao phủ lên: "Anh đã trở lại."
Tống Đại từ trên sô pha lăn xuống, ôm lấy anh: "Sao bây giờ mới trở vê?"
Sở Cảnh Hòa đem đồ ăn hái về đặt ở trên bàn nhỏ, cười sờ sờ đầu của cô: "Trên đường trở về gặp mấy người mới từ trên biển tới, rất thú vị."
Tống Đại nghiêng đầu nhìn anh.
Sở Cảnh Hòa kéo ghế ngồi xuống, vừa lột ngô vừa cùng cô tỉ mỉ nói: "Tám người mới tới, trong đó lợi hại nhất chính là dị năng giả song hệ, thủy hỏa lưỡng hệ."
Tống Đại chống cằm hỏi: "Lợi hại không?"
Sở Cảnh Hòa thuận miệng nói: "Có thể sống sót ở tận thế đều có chút bản lĩnh, tạm thời còn không sờ rõ lắm, nhưng thoạt nhìn, anh ta dường như muốn làm chủ nhân căn cứ. Phải xem cô Lý có thể thử ra năng lực của anh ta hay không."
"... A." Tống Đại cũng giúp anh bóc ngô, ngô mới hái xuống mang theo hương vị tươi mát tự nhiên của rau dưa, râu ngô cũng màu vàng nhạt."
"Như thế nào? Lo lắng sao?" Sở Cảnh Hòa hỏi.
"Em tới em tới!" Tống Đại từ trong tay anh kéo qua tạp dề nhỏ, chậm rãi thắt lại, hai sợi dây lưng buộc sau lưng anh, Sở Cảnh Hòa cánh tay xử lý ngô non dừng lại, khàn giọng nói: "Quá chặt."
Sở Cảnh Hòa cúi đầu, thản nhiên nói: "Nửa năm nay, tuy rằng căn cứ chưa từng đề cử rõ ràng ai là chủ của căn cứ, nhưng tất cả mọi người ngầm thừa nhận em là lãnh đạo căn cứ, cho nên mọi người khắp nơi đều trông cậy vào em, chờ em hạ quyết định, thậm chí có lúc thời gian ở nhà cũng không nhiều, ngay cả thời gian ăn cơm cùng em cũng không có..."
Đôi tay kia có vẻ thô ráp nhưng thon dài trắng nõn ngâm trong nước, giống như tơ lụa mềm mại rửa trong nước, va chạm tạo ra tiếng nước dập dờn mềm mại, đèn bàn sạc pin mặt trời bên cạnh bếp lò ở vách tường phía sau chiếu ra bóng dáng anh im lặng nấu cơm, thật là dịu dàng nhã nhặn lịch sự, vị chồng yêu đều sắp tràn ra.
Cô quay đầu nhìn về phía Sở Cảnh Hòa, Sở Cảnh Hòa lại đứng dậy, trong tay bưng bắp đã bóc xong cùng với lá ngô, râu ngô. anh đứng ở bên cạnh bếp lò kiểu mở tự chế của bọn họ, múc mấy gáo nước sạch từ trong thùng gỗ, khớp xương rõ ràng trong tay câm lá ngô xanh biếc, chậm rãi rửa sạch.
Tống Đại bỗng nhiên ngồi thẳng người, cô vừa rồi có phải ngửi thấy mùi dấm chua hay không?
Tống Đại bỗng nhiên hưng phấn, lướt qua đảo đài, đi tới bên cạnh anh, Sở Cảnh Hòa đang trở tay đeo tạp dề.
"Em lo lắng chuyện này làm cái gì, nếu anh ta muốn tiếp quản căn cứ, cũng là chuyện tốt." Tống Đại ngáp một cái, tựa vào trên vai Sở Cảnh Hòa, lười biếng nói: "Xây dựng căn cứ thật sự mệt mỏi quá, nửa năm nay em cảm giác mình tựa như một con bò già vất vả, nơi nào cũng cần em, bận c.h.ế.t đi được, vừa lúc nghỉ ngơi một chút."
Sau khi thắt một cái nơ bướm xinh đẹp, Tống Đại phía sau ôm eo của anh, đầu để ở sau lưng kiên cố của anh, ngửi mùi linh sam sau tuyết lạnh lùng trên người anh, thấp giọng nói: "Hiện tại xây dựng căn cứ không kém nhiều lắm, vê sau cũng sẽ không bận rộn như vậy, em về sau đều ở cùng anh được không?”
Tống Đại len lén nhếch miệng: "Được được được, không náo loạn nữa."
"A, vậy em buông lỏng chút." Tống Đại cười trộm, eo của chồng cô thật nhỏ thật hẹp, vụng trộm sờ một cái.
Xào rau cho vào nồi, dầu nóng va chạm với ngô non và ớt, trong phòng bếp trong nháy mắt toát ra khói lửa nông đậm, ấm áp và say bao bọc anh và Tống Đại, cũng làm cho cảm giác lạnh lẽo tự nhiên quanh người anh như ở đám mây rơi xuống, rơi vào trong lòng Tống Đại.