Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 25



Cô híp mắt nhìn anh, như cười như không: "Em thứ gì ăn ngon đều thích ăn, không giống anh, trà sữa anh không thích uống, gà rán khoai tây chiên anh cũng không thích ăn, Sở Cảnh Hòa..."

Tống Đại đột nhiên ngồi dậy, nâng mặt anh lên.

Đột nhiên kéo gân khoảng cách làm cho ánh mắt Sở Cảnh Hòa có hơi giật mình, hai tay nhẹ vịn ở bên hông của cô, giống như rất lo lắng cô trọng tâm không ổn định lắc lắc trên ghế sẽ ngã xuống

"Làm sao vậy?" Thanh âm của anh rất nhẹ, nhẹ như nỉ non.

"Quen biết anh lâu như vậy, em đột nhiên phát hiện em ngay cả anh thích ăn gì cũng không biết, anh thích ăn gì? Nói cho em biết, em muốn biết." Tống Đại nói.

Bởi vì Tống Đại sợ dầu, cho nên cô không biết nấu cơm, bởi vì cô không biết nấu cơm, cho nên mỗi lần đều là Sở Cảnh Hòa xuống bếp, khẩu vị của cô anh rõ ràng tất cả, mỗi một bàn đầy thức ăn đều là món cô thích nhất.

Nhưng cô lại chưa bao giờ biết anh thích cái gì. Anh luôn chiều cô, tùy cô, dường như ngay cả sở thích của mình đối với đồ ăn cũng không có.

Nếu sau này có điều kiện, cô cũng muốn thử nấu cho anh một bàn thức ăn anh thích.

Cho dù không có điều kiện không nấu cơm được, cô cũng muốn ghi nhớ, ghi nhớ trong lòng, giống như anh vậy.

Sở Cảnh Hòa suy tư chốc lát, thanh âm bình thản mà nhẹ nhàng chậm rãi: "Đồ cay anh có thể ăn, khẩu vị thanh đạm anh cũng có thể ăn, rất nhiều người ghét bỏ mướp đắng rau thơm anh cũng có thể ăn... Thật ra anh không có món gì rất thích."

Khi còn bé anh kiếm sống giống như chó ở dưới tay Tôn Lan Tuệ và Sở Chính Quân, bọn họ ăn gì, anh sẽ ăn cái đó, vị giác đứa nhỏ mẫn cảm có chút rau dưa anh cực kì không thích, nhưng không ăn sẽ phải đói bụng, cảm giác đói bụng rất khó chịu.

Sau đó rời nhà trốn đi ra ngoài làm công, ăn cơm nhân viên giá rẻ, ăn ra tóc, nắp chai bia, ruồi bọ là chuyện thường xảy ra, vừa khó ăn vừa ghê tởm, nhưng buổi chiều là công việc thể lực nặng hơn, không ăn cơm sẽ không có sức lực, không kiếm được tiền, cho nên nếu anh không thích ăn cũng phải kiên trì ăn.

Dần dà, anh trở nên gì cũng có thể ăn, không có đồ yêu thích, cũng không có không thích, sống là được.

26 tuổi, anh lợi dụng thời gian nghỉ phép làm việc vặt ở công trường, đối diện công trường vừa vặn là sân thể dục của trường Tống Đại.

Anh có thể nghe rõ tiếng chuông tan học giữa giờ học khi hàn chân máy, các học sinh như ong vỡ tổ từ trong phòng học chạy ra, xếp thành hàng chỉnh tê trên sân thể dục bắt đầu tập thể dục giữa giờ. Mỗi khi đến lúc này, anh sẽ tạm thời dừng lại công việc trong tay, nhìn đám người mặc đồng phục học sinh rậm rạp, hy vọng có thể từ bên trong đó tìm được thân ảnh Tống Đại.

Khi đó khoảng cách thẳng tắp giữa anh và Tống Đại có thể không vượt qua năm trăm mét, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng xa xôi, phảng phất hai thế giới ngắn ngủi tiếp giáp, một lát sau lại tách ra lần nữa.

Cô sẽ tự do bay lượn trên bầu trời, mà anh là chúng sinh trong bụi bặm, bọn họ sẽ càng ngày càng xa.

Cho nên Sở Cảnh Hòa thường xuyên cả đêm ngủ không yên.

Mỗi một buổi tối, khi anh nhìn thấy Tống Đại nằm ở bên cạnh anh, gối lên cánh tay anh bình yên ngủ say, anh sẽ sinh ra mãnh liệt không chân thật, kích động, hoảng hốt, bất an, giống như năm mơ, cho nên anh không dám ngủ, bởi vì sợ tỉnh lại.

Đối với Tống Đại sống lại quay về mà nói, tận thế khủng bố hiện tại, là một ngày bình thường nhất bên trong ba năm tận thế.

Nhưng đối với Sở Cảnh Hòa mà nói, đây là ngày thứ mười chín tân hôn của anh, ngày thứ mười chín trở thành chồng của Tống Đại, mỗi một ngày đều rất trân quý.

Gần hai giờ chiều, sấm sét lại bắt đầu nổi lên trong tâng mây, mấy người Cố Chí Cao liều mạng chèo thuyền, ngay khi một đạo sấm sét sắp đánh vào trên người bọn họ, mấy người cùng nhau trốn vào trong khu dân cư.

Lúc này đây bọn họ thu hoạch tương đối phong phú, mỗi người đều được phân phát một túi lớn thức ăn, mặc dù là đồ ăn vặt, nhưng chống đỡ hai ba ngày hoàn toàn không thành vấn đề, quần chúng vây xem hâm mộ không thôi.

Cố Dực mở cửa đón Cố Chí Cao, nói: "Lần sau con ra ngoài tìm thức ăn, ba ở nhà nghỉ ngơi."

Trên mặt Cố Chí Cao tràn đầy nụ cười: "Để con đi ba không yên tâm, hơn nữa con cũng không biết đường, vẫn là ba cùng bọn Cảng Sinh Tiểu Tự ra ngoài đi."

Cố Dực rất kiên trì: "Không được, ba không thể lăn qua lăn lại nữa."

"Được được được, nghe lời con." Cố Chí Cao bất đắc dĩ cười.

Trân Vi cùng bọn họ chuyển đồ lên tâng 28, lấy đi phần của mình rồi đi.

Ôn Cảng Sinh và Ôn Tiểu Tự cẩn thận từng li từng tí chuyển xuồng cao su vào trong phòng, Cố Chí Cao tiến lên giúp đỡ nói: "Cảng Sinh à, Tiểu Tự là một cô gái thân thể yếu đuối, mỗi ngày theo cháu chạy ra ngoài cũng rất mệt mỏi, có thể để con bé ở nhà trông coi thức ăn."

Ôn Cảng Sinh nhíu mày, hơn 20 tuổi ngũ quan thành thục anh tuấn, hơi nhíu mày có vẻ nghiêm túc: "Cháu và Tiểu Tự mặc kệ đi đâu cũng sẽ không tách ra."

Cố Chí Cao sửng sốt một lát.

Ôn Tiểu Tự cười cười, nụ cười ngọt ngào: "Cháu ở nhà một mình, anh trai cháu sẽ luôn lo lắng cháu gặp chuyện không may, cháu cũng sẽ lo lắng anh trai cháu ở bên ngoài gặp chuyện không may, còn không bằng cùng nhau hành động, cũng có thể chăm sóc. Chú Cố chú không cân lo lắng cho cháu, cháu tuyệt không mệt mỏi."

Cố Chí Cao kịp phản ứng, anh em từ nhỏ nương tựa lẫn nhau, tình cảm khẳng định so với anh em bình thường càng chặt chẽ hơn, vì thế gật đầu vui tươi hớn hở nói: "Cũng đúng cũng đúng, hôm nay tìm được nhiều đồ ăn, ngày mai chúng ta có thể nghỉ ngơi."

Mấy ngày nay không ít người ngồi thuyền kayak tìm thức ăn, đều ăn no, bầu không khí dân cư tốt hơn rất nhiều, duy chỉ có nhóm người Vương Mãnh bị xa lánh không có thức ăn.

Gã ta ôm cổ bị Tống Đại cắt bị thương, ánh mắt vô cùng hung ác.

Ngày hôm sau, có người vội vã đi lên tìm Cố Chí Cao, một đôi ông bà lão tâng 25 bị Vương Mãnh cướp đoạt, gã ta phát rồ còn trực tiếp ném người già vào trong nước. Nước đọng vừa bẩn vừa thối, ông lão rơi vào ngay cả kêu cứu cũng không kịp, đã không có tiếng động.

Cố Chí Cao nghe xong vẻ mặt khổ sở, đôi vợ chồng già kia ông ta quen biết, con gái du học ở nước ngoài, con trai dạy học ở đại học thủ đô, đều là phần tử trí thức, ai ngờ lại c.h.ế.t thê lương như vậy. Đến thông báo tin vợ chồng già c.h.ế.t đều là các chủ nhà ở tầng 25,26, lúc đó bọn họ cách hiện trường vụ án gần nhất, gần như đã nghe xong toàn bộ quá trình Vương Mãnh làm ác, bị nhóm người Vương Mãnh đã mất đi nhân tính dọa sợ không thôi.

Hiện tại bọn họ đã không kiêng nể gì đến trình độ g.i.ế.c người, ai biết kế tiếp người gặp nạn sẽ là ai?

Sợ hãi bất an, bọn họ đều nghĩ tới Cố Chí Cao đã từng nhiệt tình giúp đỡ bọn họ, hi vọng ông ta và Cố Dực ra mặt bảo vệ bọn họ.

"Anh trai thân thể cường tráng, con trai anh lại là sinh viên đại học thể dục, đều là người có sức lực, ngài phải giúp chúng tôi."

"Giúp? Giúp như thế nào?" Cố Chí Cao hỏi.

Người nọ nói: "Các người đi dạy dỗ bọn Vương Mãnh một trận, để cho bọn thu liễm một chút, đừng tới bắt nạt chúng tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.