Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 12: Cùng Nhau Ăn Cơm





Tần Hiểu Đông cười càng không ngừng được, “Cô gái này cùng cậu nói thật giống nhau, quả thật quá đáng yêu.

”Sắc mặt Trịnh Giang đã đỏ vài biến, “Anh em, cậu có thể đừng nói lời này được không ?”
“Được! Được! Tôi không nói.

” Tần Hiểu Đông nói.

Tần Hiểu Nguyệt giống như hiểu được một ít cái gì, cô có chút đồng tình mà nhìn về phía Trịnh Giang, cô cảm thấy Trịnh Giang đại ca có một người bạn gái nữ hiệp như vậy, thật đúng là quá bưu hãn, đương nhiên chính là cô gái Lâm Lệ kia quá bưu hãn, quả thực là mẫu người phụ nữ a!
Nhìn Tần Hiểu Đông cười to không ngừng, biểu tình Tần Hiểu Nguyệt tràn ngập đồng tình, Trịnh Giang có chút khóc không ra nước mắt, anh em bọn họ không khỏi có chút quá khi dễ người đi?

Tần Hiểu Nguyệt đem đồ vật trong tay đều bỏ vào ba lô của mình, sau đó hướng về phía anh trai nói, “Anh, đừng cười, đã trưa rồi, nên ăn cơm trưa, buổi chiều em còn phải đi học!”
“Nha! Chút nữa là anh quên mất, Trịnh Giang, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.

” Tần Hiểu Đông mở miệng nói.

“Được, hôm nay tôi muốn ăn thật nhiều, không thể để cậu cứ cười tôi.

” Nói xong hắn gọi điện thoại, “Uy, Lệ Lệ a, hôm nay anh em của tôi mời khách, em muốn đi không? Đi chỗ nào? Đông Tử, đi chỗ nào ăn? Nha, Giang Tới đối diện, Lệ Lệ muốn đi không? Được, tôi chờ em.


Nhìn bộ dáng xuân phong mãn diện của Trịnh Giang , Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được muốn cười, cũng không biết Trịnh Giang đại ca cùng Lâm Lệ ở chung như thế nào, cô thấy thế nào cũng là một bộ dáng nữ cường nam nhược.

“Hừ hừ, Đông Tử, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, hôm nay ăn đến cậu khóc mới được.

” Trịnh Giang bày ra bộ dáng hung tợn.

Tần Hiểu Đông không sao cả mà nói, “Tùy tiện ăn, tôi ước gì cậu ăn đến tôi nghèo.



Hiện tại Tần Hiểu Nguyệt đã đứng ở cửa văn phòng, chỉ thấy Lâm Lệ lúc này đã từ bên trong chạy ra.

Bảo an ở nhìn thấy Trịnh Giang ra tới, bọn họ tự động một người đi vào xem máy theo dõi.

Một hàng bốn người cứ như vậy đi đến khách sạn Giang Tới ở đối diện, khách sạn này chính là khách sạn năm sao, dưới tình huống bình thường, người thường cũng không dám đi vào tiêu phí, giá hàng bên trong thật sự là có chút quá cao.

“Lệ Lệ, em nhớ kỹ, bên trong cái gì quý ăn cái đó, không cần lo lắng chúng ta ăn như thế nào, cũng ăn không nghèo Đông Tử.


“Có người anh em nào như vậy sao?” Tần Hiểu Đông trừng hắn một cái, bất quá chút tiền này anh thật đúng là không để bụng.

Bốn người đi vào khách sạn Giang Tới, trực tiếp vào phòng bao xa hoa, Lâm Lệ nhịn không được nói, “Như vậy có phải quá lãng phí hay không, phí dụng phòng xa hoa chính là rất cao.


“Yên tâm đi, chỗ này đối với cậu ấy mà nói là chút tiền mà thôi.

” Trịnh Giang cười tủm tỉm nói.


“Mọi người gọi món ăn đi!” Tần Hiểu Đông hướng về phía Trịnh Giang nói, Trịnh Giang chính là đồ tham ăn tiêu chuẩn, tuy rằng hắn lớn lên cũng không béo, nhưng hắn cũng là một người thật có thể ăn, nhưng chính là ăn không mập.

Thực mau, Trịnh Giang cùng Lâm Lệ gọi một đống đồ ăn, Tần Hiểu Nguyệt vẫn luôn nhìn bọn họ, cô cảm thấy hai người bọn họ vẫn là rất thích hợp, thoạt nhìn giống như là trời sinh một đôi, thực bổ sung cho nhau.

Sau khi hai người bọn họ gọi xong, Tần Hiểu Đông lại gọi mấy món đồ ăn mà Tần Hiểu Nguyệt thích ăn, những đồ ăn này đều là đồ ăn mà sau khi Tần Hiểu Nguyệt mất trí nhớ biểu hiện ra ngoài thực thích ăn, không thể không nói muội khống thật sự là quá cường đại, quan sát quá tỉ mỉ.

“OK, tạm thời là chừng này, mang lên nhanh một chút.

” Tần Hiểu Đông mỉm cười với cô phục vụ một chút, cô phục vụ lập tức bị anh làm choáng váng đầu óc.

Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được liếc trắng mắt một cái ảnh trai nhà mình, chờ cô phục vụ đi rồi , cô nhịn không được mở miệng nói, “Anh, anh làm đầu óc cô ấy choáng váng, không sợ cô ấy quên thực đơn sao?”
“Anh của em sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy được? Yên tâm đi!” Tần Hiểu Đông cười nói.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.