Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 14: Đến Trường





Sau khi Tần Hiểu Nguyệt cùng Tần Hiểu Đông ngồi trên xe, Tần Hiểu Đông nhịn không được phá lên cười.

Tần Hiểu Nguyệt cũng nhịn không được cười lên tiếng, không nghĩ tới Cao Dương kia lại đi cầu Lâm Lệ như vậy, càng không nghĩ tới Trịnh Giang thế nhưng lại là một bộ dáng thấy nhiều không trách, xem ra hắn đã trải qua nhiều lần.

“Ai, không nghĩ tới Trịnh Giang thế nhưng còn trải qua loại chuyện này, chuyện này anh phải cùng mấy người nói nói.

” Tần Hiểu Đông cười nói.

Khoé miệng Tần Hiểu Nguyệt run rẩy một chút, anh trai lãnh khốc đâu? Làm sao mà tới chỗ cô, anh trai liền biến thành người con trai bát quái đâu?

“Nguyệt Nhi, có phải lại đang nói anh trai nói bậy hay không?” Tần Hiểu Đông xuyên qua kính chiếu hậu nhìn em gái ở phía sau.

“Sao em sẽ nói như vậy chứ!” Tần Hiểu Nguyệt đánh chết cũng không thể thừa nhận khẳng định.

Tần Hiểu Đông căn bản không tin lời nói của em gái, bất quá lúc này anh nhớ tới liền nhắc nhở em gái, “Nguyệt Nhi, sau này cách xa cái cô Hoàng Hân xa một chút.


“Vì cái gì?” Tần Hiểu Nguyệt ra vẻ nghi hoặc hỏi.

“Anh phát hiện chỉ cần là lúc em cùng cô ấy ở cùng nhau, sẽ luôn bị thương, hơn nữa một lần so với một lần càng nghiêm trọng, cho nên cách xa cô ấy một chút.

” Tần Hiểu Đông mở miệng nói, chuyện này anh không dám tùy ý nhúng tay, nếu anh nhúng tay, vạn nhất làm Hoàng Hân kia bị bức cho chó cùng rứt giậu thì sao bây giờ?
“Ân, em đã biết.

” Tần Hiểu Nguyệt gật gật đầu.

Tần Hiểu Đông bắt đầu dặn dò cô, “Những khóa học đó nghe không hiểu cũng không sao, dù sao em ra trường, cũng sẽ đến công ty nhà chúng ta làm việc, cho nên không cần cố hết sức.



“Ân, anh, em đã biết.

” Tần Hiểu Nguyệt nghĩ thầm, thời gian không đến một năm nữa liền mạt thế, mặc kệ có học hay không, cô đều cảm thấy vô dụng, hơn nữa hiện tại cô còn phải dùng thời gian đi thu thập lương thực.

“Có người gọi em đi ra ngoài, em không cần tùy tiện đi ra ngoài, đặc biệt là hẹn em đến nơi hẻo lánh, em càng không thể đi, em hiện tại mất trí nhớ, đối với trường học này không hiểu biết, cho nên không thể chạy loạn, biết không?” Tần Hiểu Đông có chút lo lắng nói, tuy rằng anh không nghĩ để em gái đi học, nhưng ba mẹ nói rất đúng, em gái còn phải tiếp xúc với xã hội này, bọn họ không thể coi em ấy như chim hoàng yến mà nuôi dưỡng a.

“Ân, đã biết.

” Tần Hiểu Nguyệt gật gật đầu, cô sao lại đột nhiên cảm thấy anh trai có chút lải nhải đâu?
“Khi nào tan học, anh sẽ tới cổng trường đón em, nhớ rõ vừa tan học liền chạy nhanh đến cổng trường, biết không?” Tần Hiểu Đông không cho phép em gái dừng lại ở trường học, xinh đẹp giống như em gái vậy, sẽ thường xuyên bị người dây dưa.

“Ân, em hiểu!” Tần Hiểu Nguyệt rốt cuộc cũng xuống xe.

“Đi, anh đưa em đến phòng học, em nhìn xem bên đường, có cảm giác quen thuộc hay không.

” Tần Hiểu Đông lôi kéo Tần Hiểu Nguyệt đi đến phòng học của cô, “Anh đã đem tình huống của em nói cho các giáo viên của em, phỏng chừng các bạn học của em cũng biết tình huống hiện tại của em, tự mình phải chú ý một chút, biết không?”
“Ân, anh, em hiểu.


” Tần Hiểu Nguyệt muốn ngửa mặt lên trời thét dài, cô rốt cuộc cảm nhận được cảm giác Tôn Ngộ Không chờ đợi ngày mai.

Phòng học của Tần Hiểu Nguyệt vẫn là thực tốt, sau khi Tần Hiểu Đông đưa cô đến phòng học, liền rời đi, tuy rằng anh đến khiến cho mọi người chú ý, nhưng vẫn là không có người dám tới trêu chọc anh, vẻ ngoài anh đã khôi phục tính lãnh khốc.

Nhìn anh trai rời đi, Tần Hiểu Nguyệt mới đi vào trong phòng học, thông qua trong sách giới thiệu cô biết chỗ ngồi ở đây là ngồi loạn, bởi vì tiết học sau còn phải đi đến một phòng học khác.

“Nguyệt Nguyệt, thực xin lỗi!” Lúc này, một cô gái có gương mặt tinh xảo điềm mỹ đi tới trước mặt cô, nói cô với cô.

Tần Hiểu Nguyệt biết người này chính là Hoàng Hân, cô đạm cười xa cách nói, “Không có gì.

” Nói xong nàng liền lắc mình đi qua, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.