Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 4: Muội Khống





Tần Hiểu Nguyệt chậm rãi suy nghĩ toàn bộ cốt truyện, cũng may hiện tại là cốt truyện vừa mới bắt đầu, vẫn còn chưa đến sinh nhật Hoàng Hân, mà mình cũng chưa đem quà tặng đưa cho cô ta.

Cô còn nhớ rõ món quà kia là bà nội để lại cho cô, bởi vì cô rất cảm kích Hoàng Hân mỗi lần đều đúng lúc cứu cô, cho nên mới đem bộ trang sức kia tặng cho Hoàng Hân.

Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được vỗ vỗ ngực, may mắn, thật may mắn là mình còn chưa đem đồ vật đưa ra, nếu đã đưa ra, chính là cô không có cách nào lấy trở lại.

Còn có nam chủ, cô nhớ rõ nam chủ tên gọi Giáng Trần, là một người ái mộ Tần Hiểu Nguyệt , nhưng bởi vì tâm Tần Hiểu Nguyệt vẫn luôn đặt trên người Tiêu Nghiêm, cho nên đối với toàn bộ nam sinh theo đuổi cô, cô đều làm như không thấy.


Người gọi là Giáng Trần này nếu đã là người ái mộ mình, Tần Hiểu Nguyệt quyết định đem hắn thu tới tay trước, mặc kệ thế nào, kiên quyết không cho Giáng Trần rơi xuống trong tay Hoàng Hân.

Lại nói Hoàng Hân như nỗ lực đối phó mình như vậy, còn không phải là vì Giáng Trần kia sao?
Tần Hiểu Nguyệt không khỏi cảm thấy may mắn toàn bộ cốt truyện vừa mới bắt đầu mà thôi, nếu cô tới vào lúc kết cục đã định rồi, cô không nhất định có thể xoay chuyển được càn khôn.

Đúng lúc này, Tần Hiểu Đông bưng một tô cháo đi vào, “Nguyệt Nhi, em tỉnh, thật sự là quá tốt, em đã một ngày không ăn cái gì, tới, lên ăn tô cháo.


Tần Hiểu Đông đem cháo đặt lên trên bàn bên cạnh, sau đó đỡ Tần Hiểu Nguyệt ngồi dậy, hành động của Tần Hiểu Đông làm Tần Hiểu Nguyệt nghĩ tới, người anh trai Tần Hiểu Đông này của mình giống như là một người muội khống, hình như đây cũng là lý do Hoàng Hân ghen ghét với mình.

“Cảm ơn!” Tần Hiểu Nguyệt ngồi dậy, nhẹ giọng cảm ơn.

“Nha đầu ngốc, khách khí với anh như vậy làm gì? Tới, anh đút cho em.

” Tần Hiểu Đông ôn nhu mà đút cho Tần Hiểu Nguyệt ăn cháo.

Đáy lòng Tần Hiểu Nguyệt là một mảnh cảm động, anh trai tốt như vậy, giá đình tốt như vậy, cô nhất định sẽ không để cho bọn họ chết như vậy, Hoàng Hân, cô chờ tiếp chiêu đi, liền tính là Giáng Trần không đến trong lòng ngực tôi, bây giờ tôi nhất định sẽ không để cô cùng Giáng Trần đến với nhau.


Cô quyết định nhất định phải tránh thoát Hoàng Hân, trước tiên đem Giáng Trần thu tới tay.

“Nguyệt Nhi em đang suy nghĩ cái gì?” Tần Hiểu Đông nhìn bộ dáng Tần Hiểu Nguyệt, có chút cảm giác giống hồ ly, trước kia sao anh lại không có phát hiện em gái có tiềm chất hồ ly chứ?
“Em đang suy nghĩ em sao lại không có ký ức trước kia? Nghĩ như thế nào đều nhớ không được.

” Tần Hiểu Nguyệt cũng không có tiếp thu toàn bộ ký ức của Tần Hiểu Nguyệt kia, cho nên giả vờ mất trí nhớ là tốt nhất.

“Nghĩ không ra liền không nghĩ.

” Tần Hiểu Đông cảm thấy em gái mất trí nhớ cũng không tồi, anh cảm thấy mình hẳn là nên nghĩ cách để đem toàn bộ đồ vật về Tiêu Nghiêm kia trong phòng em gái mang hết ra ngoài.

Với bộ dạng này, em gái cả đời này không nhớ nổi Tiêu Nghiêm kia cũng tốt.

Dù sao Tiêu Nghiêm cũng chỉ là hồi ức thống khổ nhất của em gái mà thôi.

“Nhưng mà em cũng đã quên mất mọi người.


” Tần Hiểu Nguyệt trong mắt lộ ra nước mắt, cô hiện tại đang nghĩ đến cha mẹ của chính mình cùng em trai, em gái, cũng không biết bọn họ thế nào, bọn họ hiện tại hẳn là rất thống khổ đi?
“Ngoan, không có việc gì, anh sẽ làm Nguyệt Nhi nhận thức chúng ta.

” Tần Hiểu Đông lau khô nước mắt Tần Hiểu Nguyệt, sau đó ôn nhu mà nói.

“Anh!” Đây là lần đầu tiên Tần Hiểu Nguyệt gọi anh.

“Ân, ngoan!” Tần Hiểu Đông đặt cháo xuống, đem Tần Hiểu Nguyệt ôm vào trong lòng, “Đừng khóc, em có thể một lần nữa nhận thức chúng ta.


“Ân!” Tần Hiểu Nguyệt cảm giác mình có chút tham luyến được anh trai ôm ấp, trước kia ở nhà từ trước đến nay đều là em trai, em gái lại ỷ lại cô, hiện tại đổi thành cô ỷ lại anh trai, loại cảm giác này thật đúng là thật không tồi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.