Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 8: Đi Dạo





“Đêm qua anh tăng ca xử lý xong hết những chuyện cần xử lý rồi, hôm nay ở nhà với em.

” Tần Hiểu Đông đã cùng ba mẹ của mình bàn bạc tốt, bọn họ muốn mỗi ngày đều có người ở cùng Nguyệt Nhi, miễn cho Nguyệt Nhi ra cửa đi lạc, như vậy không tốt.

“Anh, không cần lo lắng cho em, em không có việc gì.

” Tần Hiểu Nguyệt Minh bạch người nhà quan tâm, trong lòng thật vui vẻ.

"Chiều nay em còn muốn đi trường học, hơn nữa em lại mất đi ký ức, không ai đi cùng làm sao có thể được?” Hơn nữa anh còn hoài nghi cái cô Hoàng Hân kia làm hại em gái té ngã, cho nên ai anh cũng không tin.

Tần Hiểu Nguyệt nghĩ cũng đúng, mình căn bản không biết lớp mình ở chỗ nào.


“Cảm ơn anh!” Tần Hiểu Nguyệt ngọt ngào mà cười.

Lúc này, dì Ngô bưng cơm đi đến, bà nhìn thấy Tần Hiểu Nguyệt cũng là trước mắt sáng ngời, “Nguyệt Nhi tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp.


“Dì Ngô, đừng chê cười cháu.

” Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút thẹn thùng.

“Nguyệt Nhi tiểu thư, tôi nói chính là lời nói thật.

” Dì Ngô lắc lắc đầu, bà không có nói giỡn, bà nói chính là lời nói thật, chẳng qua có chút đáng tiếc, Nguyệt Nhi tiểu thư vì sao liền mất trí nhớ?
Tần Hiểu Đông cười nói, “Dì Ngô cũng đừng chê cười em cháu.


“Cậu nha, bọn họ chính là nói cậu là muội khống.

” Dì Ngô vẫn là hiểu chút từ ngữ mới mẻ.

Tần Hiểu Nguyệt thực không phúc hậu mà cười, Tần Hiểu Đông sủng nịch mà nhìn em gái, "Cháu vốn dĩ chính là muội khống a.

” Anh một chút cũng không có che lấp.

Dì Ngô lắc đầu đi ra ngoài, Tần Hiểu Đông nói, “Nguyệt Nhi, em ăn cơm trước, anh đi rửa mặt, một chút nữa đi ra ngoài đi dạo, buổi chiều anh đưa em đến trường học, thế nào?”
“Ân, nghe anh trai.


” Tần Hiểu Nguyệt chính là thực ngoan.

Tần Hiểu Đông vừa lòng gật gật đầu rồi đi, anh thực thích em gái ngoan ngoãn, tuy rằng anh biết ngẫu nhiên lúc em gái ở trường học là thực ngạo mạn, nhưng là anh cảm thấy đây là thực bình thường, em gái mình, xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, cho nên ngạo mạn là thực bình thường.

Tần Hiểu Nguyệt cơm nước xong, dì Ngô liền lập tức lại đây thu dọn, làm cô thực khϊếp sợ, dì Ngô sao mà bấm đốt ngón tay chuẩn như vậy đâu?
Lúc này, Tần Hiểu Đông cũng lại đây, anh hưng phấn mà nói, “Nguyệt Nhi, em xem, vừa rồi trên mặt anh còn có mấy nốt mụn, bây giờ đã không còn nữa.


Tần Hiểu Nguyệt vừa thấy, thật đúng là vậy, lúc này dì Ngô còn chưa có đi xa quay trở lại nói, “Thiếu gia, cậu đây là dùng mỹ phẩm gì vậy?” Bà là hỏi thăm thay con gái, bởi vì con gái bà cũng có mụn đầy mặt.

Chuyện này Tần Hiểu Đông cũng biết.

Tần Hiểu Đông nhìn nhìn Tần Hiểu Nguyệt, có một số việc anh không nghĩ thấy em gái quyết định, bất quá lúc anh còn chưa có nói gì, Tần Hiểu Nguyệt đã nói, “Dì Ngô, anh cháu dùng nước tẩy cháu cho anh, cho dì bình nước này.


“Cảm ơn Nguyệt Nhi tiểu thư.

” Dì Ngô vui vẻ mà rời khỏi.

Tần Hiểu Đông điểm điểm cái trán của cô, “Nguyệt Nhi, nhớ kỹ về sau có thứ tốt đừng tùy tiện nói ra, bộ dáng này của em, không biết về sau sẽ có bao nhiêu người tới đây cầu em đâu.


“Anh, em biết rồi.

” Tần Hiểu Nguyệt thè lưỡi, cảm giác có anh trai quan tâm thật đúng là thật tốt quá.


Anh em hai người thực mau liền đi ra ngoài, Tần Hiểu Đông tự mình lái xe cũng không cần tài xế, anh đảm nhận làm tài xế cho em gái.

“Nguyệt Nhi muốn đi dạo ở đâu?” Tần Hiểu Đông mở miệng hỏi.

“Đi chợ hoa điểu cá đi dạo đi.

” Tần Hiểu Nguyệt chính là nhớ thương đất trống trong không gian, nếu có thể tìm được hạt giống vậy thì thật là quá tốt.

“Cũng được, vừa lúc anh cũng đi gặp Trịnh Giang.

” Trịnh Giang là bạn học của Tần Hiểu Đông, hắn mở một cái chợ hoa điểu cá.

“Như vậy thật tốt.

” Tần Hiểu Nguyệt vui vẻ, vừa lúc anh trai sẽ không quấy rầy mình.

Cô mang một cái ba lô, đến lúc đó đem hạt giống vứt vào ba lô là xong.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.