Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ

Chương 93





“Ân!” Tần Hiểu Nguyệt cùng An Lâm ra không gian, cô dùng thần thức quan sát một chút, phát hiện Hoàng Hân thật ra ngủ rất say sưa, nhưng là chị Lâm kia giống như có chút khẩn trương, tuy rằng ngủ rồi, nhưng lại ra một thân mồ hôi lạnh.

Kỳ quái! Tần Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, cô không biết chuyện phát sinh buổi tối, cho nên cũng không biết chị Lâm khẩn trương hoàn toàn là do Hoàng Hân dẫn tới.

An Lâm đi tìm ông xã nói chuyện, Tần Hiểu Nguyệt nhìn nhìn thời gian mới rạng sáng bốn giờ, cũng không biết anh trai có ngủ không.

Thời điểm Tần Hiểu Nguyệt gọi điện thoại đi, Tần Hiểu Đông mới vừa kết thúc chiến đấu, “Nguyệt Nhi, sao em biết hiện tại anh còn thức?” Tần Hiểu Đông có chút khϊếp sợ, sao em gái biết mình còn thức?
“Hắc hắc, em chỉ là thử vận may, không nghĩ tới anh thật sự thức.


” Tần Hiểu Nguyệt vui vẻ.

“Nguyệt Nhi, Ô Lạp Lạp kia đã sinh ra, lớn lên quá đen, trách không được gọi là Ô Lạp Lạp.

” Tần Hiểu Đông kỳ thật muốn nói, anh là lần đầu tiên thấy đứa bé gái xấu như vậy, thật là xấu tới cực điểm.

“Người da đen sao?” Tần Hiểu Nguyệt nghĩ đến khả năng này.

“Nhà bọn họ tất cả đều là dân tộc người Hán, nhưng làm da Ô Lạp Lạp thật sự giống người da đen, nếu không phải lớn lên giống ba con bé, anh đoán Ô gia đã sớm mang đi làm xét nghiệm ADN.

” Tần Hiểu Đông nghĩ đến biểu tình một nhà kia, nhịn không được vui vẻ.

Bất quá nghĩ đến những những người tới đây cướp Ô Lạp Lạp, làm Tần Hiểu Đông có chút buồn bực, “Em gái, anh nhìn Ô gia có chút không muốn đứa bé này, em nói chúng ta có nên nhận về hay không?”
“Vì sao lại không muốn đứa nhỏ này?” Tần Hiểu Nguyệt nhăn chặt mày, loại đứa bé trời sinh có năng lực này, đều tương đối mẫn cảm, giống như ba bảo bảo nhà bọn họ.

“Ô gia đã có năm người bị thương, hơn nữa bọn họ giống như đã biết việc những người đó cướp trẻ con là nhằm vào đứa bé nhà bọn họ.

” Tần Hiểu Đông có chút buồn bực, những người cướp trẻ con đó thực điên cuồng, ngày cả đội hộ vệ của bọn họ đã có hai mươi người bị thương.


“Nếu Ô gia thật sự không cần, anh liền nhận về đi!” Tần Hiểu Nguyệt quyết định có một số việc không cần nói cho anh trai qua điện thoại, miễn cho anh bị sợ hãi.

“Được, một lát nữa anh cùng Ô gia nói chuyện, hình như gia cảnh nhà bọn họ cũng không quá tốt, hiện tại vài người bị thương, bọn họ đã có chút gánh nặng.

” Tần Hiểu Nguyệt vẫn rất hiểu biết tình huống.

“Ân, vậy giúp bọn họ một phen đi!” Tần Hiểu Nguyệt nghĩ thầm, dù sao bọn họ tiền nhiều không chỗ tiêu, vừa lúc giúp người khác, hơn nữa mạt thế lập tức sẽ tới, tiền cũng vô dụng.

Tần Hiểu Đông nói xong thì cúp điện thoại, anh đột nhiên nghĩ tới một việc, đó chính là em gái không có việc gì khẳng định sẽ không gọi điện thoại cho mình, nhưng cái gì cô cũng chưa nói, đều là mình cùng em nói, chẳng lẽ có bí mật gì không thể nói ở trong điện thoại.

Tần Hiểu Đông có chút muốn về nhà, bất quá anh vẫn cần cùng Ô gia nói chuyện.

Nghĩ vậy, anh đi tới phòng bệnh Ô gia.

Trong phòng bệnh Ô gia, trừ đứa bé, một phòng tất cả đều là bệnh nhân.

“Ba, đứa nhỏ này, chúng ta không có biện pháp tiếp tục nuôi.

” Ba Ô nói với ba mình.


“Đó là cháu gái ta, cho dù là không thể nuôi ba cũng muốn nuôi.

” Ô gia cũng không phải là người dễ dàng chịu thua như vậy.

“Ba, hiện tại chúng ta có thể chống đỡ được, đó là bởi vì bệnh viện này có rất nhiều bảo an, ba nghĩ lại nếu những người đó theo tới nhà chúng ta, ai sẽ bảo vệ chúng ta?”
“Vậy con có thể xác định bọn họ muốn chỉ là đứa bé sao?” Ô gia cảm thấy chuyện này còn chưa biết là như thế nào, những người này tới không rõ lý do a? Cả nhà bọn họ đều là dân chúng nghèo khổ, những người đó không cần phải nhằm vào bọn họ, nhưng những người này giống như theo dõi nhà bọn họ mà đến.

“Tôi có thể xác định!” Lúc này, Tần Hiểu Đông đi đến.

“Ân nhân, anh đã đến rồi.

” Ô gia chính là thực thích Tần Hiểu Đông, bởi vì Tần Hiểu Đông đã cứu cả nhà bọn họ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.