Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 1: Nguy Cơ



Editor: Fuurin 


Rầm——


Tiếng vật nặng rơi từ trên cao xuống đột nhiên vang lên, trong đêm tối tĩnh lặng, nó càng trở nên chói tai hơn. Ngay sau đó, cả chuỗi tiếng lật bàn, tiếng ném chăn màn chén đũa lại vang lên liên tiếp.


Diệp Man đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, ngoài cửa sổ còn tối om lạnh lẽo. Mới có ba giờ sáng, vẫn còn rất sớm.


Hai vợ chồng nhà đối diện lại đang cãi nhau, đêm hôm khuya khoắt mà chẳng cho người khác ngủ ngon nữa. Có khi, Diệp Man không hiểu nổi hai người đó nghĩ gì, nếu không muốn cùng chung sống với đối phương nữa, thì ly hôn là được. Vậy mà họ lại không muốn ly hôn, ngược lại mỗi người đều tự tìm tình nhân bên ngoài, bình thường thì ai làm việc nấy, chưng ra với người ngoài đây vẫn là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, nhưng vừa đóng cửa một cái là lật bàn cãi lộn. Ngày nào cũng vậy, người khốn khổ chỉ có hàng xóm của họ thôi.


Tiểu khu nơi Diệp Man sống là một tiểu khu cao cấp trong thành phố A. Nơi đây tổng cộng có mười lăm tầng, mỗi tầng có hai hộ gia đình sinh sống. Diệp Man sống ở tầng bảy. Căn nhà này là quà sinh nhật mười tám tuổi mà cha dượng tặng cho cô. Vợ trước của ông chỉ sinh có một đứa, lớn hơn Diệp Man bốn tuổi, rất thân thiết với cô. Cha dượng lại không có con gái, nên thương cô vô cùng, Diệp Man cũng rất thương yêu và kính trọng ông.


Bị tiếng cãi vã của cặp vợ chồng đối diện đánh thức, Diệp Man hoàn toàn không muốn ngủ nữa. Cổ họng hơi ngứa, cô nhíu mày, vén chăn, xuống giường mang dép lê.


Diệp Man cầm ly hứng nước ở máy lọc nước rồi ngồi dựa vào sô pha trong phòng khách uống từng ngụm nhỏ.


"A ——" Bỗng nhiên một tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên, rồi sau đó im bặt đi, giống như bị một thứ gì đó cắt đứt.


Động tác uống nước của Diệp Man khựng lại, một ngụm nước xộc xuống cổ. Cô phải để ly xuống rồi ho sặc sụa. Hiệu quả của tường cách âm của tiểu khu tuy rất tốt, nhưng trong đêm yên tĩnh như thế này, chỉ hơi ồn một tí cũng có thể nghe rõ. Nhất là khi nhà đối diện chỉ cách nhà cô vài mét hành lang và một cánh cửa chống trộm.


Diệp Man tức giận trừng mắt với cánh cửa, giống như ánh mắt cô có thể xuyên qua cánh cửa rồi bắn trực tiếp vào người đôi vợ chồng đối diện vậy.


"Cốc cốc cốc", một người hàng xóm lầu trên hay lầu dưới gì đó chạy tới nhà đối diện gõ cửa, giọng nói lộ rõ sự giận giữ, "Mấy người có ồn ào thì cũng làm ơn nhỏ nhỏ giùm cái? Mấy người không cần ngủ, nhưng người khác còn muốn ngủ đó nha!"


Không biết có phải là do lời khuyên có hiệu quả hay không, mà mười mấy phút sau, tiếng động trong phòng đối diện dần dần nhỏ xuống, cuối cùng trở nên hoàn toàn yên ắng.


Ngày hôm sau, lúc Diệp Man mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì đã hơn mười một giờ trưa. May mà gần tuần nay cô đã làm xong luận văn tốt nghiệp, thời khóa biểu cũng trống, chứ không hôm nay dậy muộn như này kiểu gì cũng bị giáo viên vùi dập.


Bụng bắt đầu đánh trống, mà trong nhà lại không còn gì để ăn. Diệp Man liền xuống giường đánh răng rửa mặt rồi đi thẳng ra siêu thị.


Siêu thị cách tiểu khu rất gần, chỉ cần đi thẳng sang đối diện bằng đường dành cho người đi bộ là có thể thấy tòa nhà siêu thị rất lớn nằm đó.


Vì giờ là giờ ăn trưa, người người qua lại trong siêu thị cứ như sóng biển cuộn trào, không chừa ra bất kì khoảng trống nào.


Đầu tiên Diệp Man vào thang máy đi thẳng tới khu thực phẩm ở lầu hai để mua vịt quay. Diệp Man chỉ định mua một con vịt quay mà thôi, nhưng không hiểu sao, lúc cầm lấy nó, lòng cô đột nhiên vô cùng bất an. Từ nhỏ, Diệp Man đã có một loại mẫn cảm kỳ lạ đối với nguy hiểm, dựa vào nó, cô đã từng tránh được gạch đá rơi ra từ công trường xây dựng, thoát được tai nạn xe cộ, tổng cộng cũng phải mười mấy lần rồi, mà trong mỗi lần đó, chỉ cần hơi sơ sảy chút xíu thôi thì cái mạng nhỏ của cô sẽ đi tong.


Diệp Man lập tức không do dự nữa, cô cầm luôn mấy bao gạo, bột mì tổng cộng chừng trăm cân. Sau đó còn mua thêm bánh bích quy, mì tôm, những thứ có thể để được lâu, chọn thêm vài loại trái cây rau củ cùng muối và gia vị, nhét tràn cả bảy tám xe đẩy. Lúc trả tiền, lượng hàng khủng khiếp khiến cả nhân viên thu ngân cũng phải trợn to mắt, còn thân thiện hỏi cô có cần dịch vụ xe tải giao hàng tận nhà không, Diệp Man vui mừng nói cám ơn, đỡ phải mất công khuân đồ lên nhà.


Trả tiền xong, cô đem đồ ăn chất lên xe tải, xe chỉ chạy có mấy phút đã đến cổng tiểu khu. Diệp Man gọi điện cho bảo vệ, để họ cho nhân viên siêu thị đi vào tiểu khu, sau đó giúp cô mang hàng hóa đến cửa nhà ở lầu bảy.


Làm xong mọi chuyện, Diệp Man đang định đi thang máy xuống lầu, đột nhiên bắt gặp một nhóm người cầm gậy gộc hung hăng chạy tới, còn xô đẩy mọi người hai bên, lúc chạy ngang qua Diệp Man còn đụng mạnh một cái, khiến cô lảo đảo suýt ngã sấp mặt.


Diệp Man nhìn thấy đây có lẽ là bang phái giang hồ tìm người trả thù thì chân mày nhíu lại. Dựa vào nguyên tắc không muốn bị liên lụy, liền lui về sau. Có điều những người khác thấy thế, liền chảy lên lầu ba hóng chuyện như ong thấy mật. Mấy người đang định đi xuống thấy vậy, cũng không hẹn mà cụng chạy theo khiến khu thang máy trở nên chật ních. Diệp Man tránh khỏi đám người, chạy đến một góc khuất rồi gọi điện báo cảnh sát.


"A ——" trong đám người lộn xộn bỗng truyền ra một tiếng thét chói tai làm tay Diệp Man run lên.


"Á, người kia sao lại đi cắn người lung tung vậy?"


"Chắc là bị điên rồi..."


"Sao vẫn còn cắn thế kia? Đầu óc cô ta có bệnh à?"


"Không xong rồi, bà điên cắn chết người kìa ..."


"Chạy mau đi..."


Chỉ trong khoảnh khắc, đám người ở lầu ba lại bắt đầu ồ ạt chạy xuống, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, thét chói tai, chạy thục mạng như thể phía sau có yêu ma quỷ quái đuối theo, có người còn bất cẩn té xuống, người phía sau chẳng thèm quan tâm, cứ vậy mà dẫm qua luôn, máu chảy lênh láng trên sàn...


Bọn họ nhanh chóng biến mất dưới lầu hai, trên này chỉ còn sót lại vài thi thể và vết máu loang lổ trên sàn.


Không lâu sau đó, đầu cầu thang xuất hiện một thân hình nghiêng nghiêng ngả ngả.


Đó là một người phụ nữ trẻ, cỡ hơn hai mươi tuổi. Mái tóc dài chấm vai, trên người mặc áo sơ mi màu trắng nhuộm đầy máu. Cô ta đi rất chậm, lúc đi còn run rẩy như người già, mỗi bước đều rung lắc, nhìn như là có thể té xuống ngay lập tức, nhưng thực tế lại rất vựng. Vẻ mặt cô ta đờ đẫn, khóe miệng có vết máu còn mới, trong đôi mắt có lẫn tia máu đỏ, giống như đã thức trắng mấy đêm liền. Cô ta đang chầm chậm đi xuống bằng cầu thang thì bỗng nhiên đứng lại. Từ chõ Diệp Man nhìn sang, thấy phía đó có một thi thể bị chết do dẫm đạp.


Không chờ Diệp Man kịp phản ứng, cô ta đã gào lên một tiếng như dã thú, mắt đỏ lên, chuẩn xác bổ nhào về phía thi thể, móng tay sắc bén vung lên.


Xoẹt——


Móng tay cô ta xé toang quần áo, cắm vào da thịt người đó. Mấy ngón ta chỉ động nhẹ một cái, một miếng thịt lớn đã bị xẻ xuống!


Diệp Man xem mà thấy sợ, cái này là dao rồi chứ đâu phải là móng tay nhỏ nhắn xinh xẻo nữa, mà so với dao nó còn sắc hơn gấp bội!


Cô gái đem thịt người vừa cắt xuống nhét vào miệng, nhai từng miếng từng miếng, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng ừng ực như tiếng dã thú lúc ăn con mồi. Có lẽ cảm thấy cách ăn này không đủ ngon, cô ta liền trực tiếp nằm sấp trên thi thể dùng hai tay giữ chặt sau đó trực tiếp dùng răng xé thịt, ăn một cách vô cùng vui vẻ!


Diệp Man đang trốn trong góc cắn mạnh vào tay, chặn lại tiếng hét sắp buột ra khỏi miệng. Cô kinh hãi nhìn chằm chằm tướng ăn của cô ta, thật muốn nôn!


Cô ta ăn thịt người? ! Đây mà là con người à? !


Chả trách mấy người đó lại bỏ chạy, Diệp Man sắp chịu không nổi rồi, đây quả thật là dã thú đội lốt người mà! Cho dù có là người điên, cũng sẽ không điên đến nỗi mất nhân tính, ăn luôn thịt người chứ?


Tốc độ ăn của cô ta rất nhanh, chỉ trong mười phút, cả thi thể đã bị gặm thành bộ xương chỉ còn thịt vụn. Cuối cùng, cô ta dùng móng vuốt rạch một đường trên đỉnh đầu thi thể, sau đó ôm cái đầu đó hút một cái, giống như ăn được quỳnh tương ngọc dịch, chép chép miệng đầy thỏa mãn.


Diệp Man tận mắt nhìn thấy màu trắng của não trôi vào trong miệng cô ta, cổ họng cô ta phát ra tiếng ừng ực đầy sảng khoái.


Sau khi ăn xong, cô ta quẳng bộ xương đi, rồi đi về phía một thi thể khác, dùng cách ăn giống hệt hồi nãy, để tiếp tục hưởng thụ bữa đại tiệc của mình.


Diệp Man nhìn không nổi nữa, mở to mắt, cô nén nôn mửa, cô có thể chắc chắn, nếu bị người phụ nữ đó phát hiện, kết quả của cô sẽ giống y hệt những thi thể kia.


Điều duy nhất đáng mừng, là vị trí mà Diệp Man trốn rất khuất, nên cô ta không phát hiện ra cô. Ăn xong, cô ta lại tiếp tục đi về phía một "Bữa đại tiệc" khác, dạ dày cô ta giống như cái động không đáy, ăn sạch sẽ tất cả thi thể, rồi sau đó đi xuống lầu một.


Xa xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.


Qua cửa sổ, Diệp Man có thể nhìn thấy mấy cảnh sát tay cầm dùi cui điện đang áp chết người phụ nữ đó, họ còng tay cô ta lại. Cô ta rất hung hăng, mấy lần còn duỗi cổ ra định cắn cảnh sát, nhưng sau đó bị cảnh sát cưỡng chế nhét vào trong xe.


Phù——


Diệp Man thở phào nhẹ nhõm, ngồi xụi lơ trên mặt đất. Lúc nãy duy trì cảnh giác cao độ quá lâu khiến cơ thể cô mất hết sức lực. Bây giờ mới phát hiện, cả người mình mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm, cả người giống y như mới chui ra từ trong nước vậy.


—– Hết chương 1 —–




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.