Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 37: Ký ức



Editor: Fuurin


"Man Man."


Từ trong không gian bước ra, Diệp Man mở cửa phòng, đập vào mắt đầu tiên chính là Ân Việt đang ngẩng mặt nở nụ cười nịnh nọt. Diệp Man trợn trắng mắt, nhìn ai đó có tướng ngồi như một chú cún lớn trước cửa, bình tĩnh nói: "Vào đi."


Ân Việt nghe vậy lập tức lủi vào trong phòng, thuận tay đóng kín cửa lại, một tay túm góc áo Diệp Man: "Man Man, tôi biết sai rồi..."


Diệp Man liếc mắt nhìn hắn, không đáp lời, chỉ dùng ý nghĩ ra lệnh, ngay lập tức hai người liền có mặt trong không gian.


"Man Man?" Ân Việt gãi đầu, khó hiểu nhìn Diệp Man.


"Giúp tôi hái hết rau quả đem vào trong nhà kho của nhà trúc với." Diệp Man đã xem qua, nhà trúc bây giờ có hai tầng, có rất nhiều phòng trống, trừ một phòng chất đầy đồ đạc mà cô mua sẵn trước mạt thế, thì tất cả các phòng khác đều rỗng, cô liền dứt khoát lấy phòng cuối cùng ở tầng trệt làm nhà kho luôn.


Man Man chịu để hắn làm việc, nghĩa là cô không giận nữa phải không? Trong lòng Ân Việt nghĩ, hai mắt liền lộ ra vẻ hớn hở, vui mừng gật đầu lia lịa, không chờ Diệp Man nói lại lần hai, đã vội vã chạy vèo ra ruộng bắp vàng óng.


Xòa ——


Đột nhiên, một cành cây dài từ trên cao rũ xuống, thẳng tắp chắn trước mặt An Việt, đồng thời, một sức mạnh kỳ lạ nhưng ôn hòa vọt tới, thân hình Ân Việt khựng lại.


Bị chặn lại bất ngờ, Ân Việt nổi nóng, khó khăn lắm Diệp Man mới tha thứ cho hắn, từ nhiên lại có cái gì cản hắn thế này, nhìn là biết ngay lúc này hắn cáu như thế nào. Theo cành cây nhìn lên, đập vào mắt là một cái cây to lớn, cành lá rậm rạp, che khuất cả mặt trời, từ cái cây có thể cảm nhận được sự uy nghiêm bất khả xâm phạm, khiến người ta nảy sinh suy nghĩ tôn kính, nhưng rồi một luồng khí tức ôn hòa truyền tới, hai loại cảm giác dù đối lập mà vẫn làm người ta cảm thấy hài hòa.


Diệp Man thậm chí còn lờ mờ cảm giác được, cái cây này tỏa ra sự thân thiết, giống như là, như là...nó và tinh thần của cô có liên hệ bí ẩn gì đó vậy. Đây là chuyện mà cô cảm nhận được từ khi không gian thăng cấp, kỳ lạ thật, cây táo lạ lùng này sao bây giờ lại ra mặt cản đường vậy?


Dù cây táo đã có ý thức, nhưng mà nó không giống với bọn A Bố, lúc bình thường nó trông chẳng khác gì cây cối bình thường, đôi mắt xanh lục đầy trí tuệ trừ một lần mở ra lúc đầu thì sau này hoàn toàn không có bất kỳ hành động quá phận nào hết. Lần nó mở mắt ra đó, vẫn là vì truyền thừa tin tức về không gian cho Diệp Man, sau đó thì không còn động tĩnh gì khác. Nghĩ tới nát óc, cũng không nghĩ ra, vì sao vào lúc này nó lại ra tay? Hơn nữa, nhìn qua, còn là vì Ân Việt mà đến?


"Tránh ra!" Ân Việt gào lên, trong mắt thoáng hiện nét hung ác.


Cây cổ thũ nhẹ lay động cành, phát ra tiếng xào xạc, rõ ràng là đang từ chối.


Ân Việt thấy thế, con ngươi bắt đầu híp lại một cách nguy hiểm, móng tay theo ý nghĩ mà dài ra, sắc lẹm. Cả người căng như dây đàn, sẵn sàng hành động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh về phía cây táo.


Lông mày Diệp Man nhíu lại. Sao gần đây cô cứ thấy, Ân Việt dạo này rất dễ dàng tức giận...


Thật ra cô biết rõ, bản thân Ân Việt vốn là kẻ không dễ chọc, trừ lúc đối mặt với cô sẽ thu lại bản tính ra, thì đối với những thứ khác làm hắn tức giận, kể cả là vật chết, hắn cũng sẽ không nương tay. Hắn bị lây bệnh độc từ sớm, thân thể lại được cải tạo, càng phát ra ý niệm giết chóc nhiều hơn, nếu không nhờ thổ nhưỡng trong không gian kiềm chế bớt hung tính, hơn nữa còn có Diệp Man ở cạnh kèm cặp, thì làm sao có thể trở nên vô hại như vậy được. Dù đối với Diệp Man là vô hại, thì cuối cùng bản tính sẽ luôn không có cách nào có thể hoàn toàn áp chế, bởi vậy mới có câu "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời" đó.


Mà bây giờ, cùng với việc năng lực tăng mạnh, thì sự áp chế càng mất tác dụng, nếu không phải trong lòng mang theo chấp niệm mãnh liệt với Diệp Man, có lẽ hắn đã triệt để biến thành một Zombie vô nhân tính chỉ biết có giết chóc rồi.


Bởi vì cảm giác được điều này, rồi phát hiện trên người Ân Việt càng ngày càng tích tụ nhiều bản năng thị huyết hung tàn, nên cây táo mới xuất hiện ngăn cản hắn. Đương nhiên, nếu là trước khi không gian thăng cấp, dù nó có nhận ra thì cũng không có năng lực để mà chặn, có điều hiện tại thì khác, không gian thăng cấp, đạt được ưu thế lớn nhất chính là nó, vì lúc trước A Bố vô ý trồng hạt táo ngay chính giữa trung tâm không gian, khiến nó có được một phần ký ức truyền thừa từ đó, bây giờ nó đã hoàn toàn trở thành trụ cột của không gian này.


Nếu như Diệp Man là chủ nhân của không gian, thì cây táo chính là một bộ phận, là đại quản gia của cả không gian này.


"Grào..." Ân Việt nhìn cành cây ngăn trước mặt mình, sự phẫn nộ càng ngày càng nặng, toàn thân tản ra khí lạnh, dông bão như đang hình thành trong con ngươi đỏ tươi.


Trong cảm nhận của Ân Việt, Diệp Man để hắn đi thu gặt rau quả chính là không còn giận hắn nữa, cái cành cây đấy cản hắn, chính là không cho hắn đi thu gặt, không thu gặt thì sẽ không được tha thứ, mà đó chính là hành vi phá hoại mối quan hệ giữa hắn và Diệp Man. Điểm này chính là chạm vảy ngược của hắn, cây táo đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Loại hành vi này trong mắt Ân Việt là không thể tha thứ! Ân Việt, kẻ mà chỉ cần một câu nói hơi bao che của Diệp Man cũng có thể ghi hận một cái bàn trà, sau đó phá hủy nó tới một hạt bụi cũng không còn, từng đó cũng đủ cho thấy hắn có lòng dạ hẹp hòi, tính cách lại bá đạo. Hơn nữa, bây giờ, chuyện cái bàn trà hoàn toàn không có cách nào có thể so sánh nổi với chuyện lần này, cái cây này vốn là muốn làm cho Diệp Man chán ghét hắn!


Tưởng tượng như vậy, lửa giận trong nháy mắt bao phủ lấy hắn, quả thật hận không thể đốt kẻ đáng ghét trước mắt thành tro, lòng nghĩ như vậy, đương nhiên cũng muốn biến nó thành hành động. Ai ngờ cơ thể vừa nhúc nhích, đột nhiên có một bàn tay vươn ra giữ chặt hắn, Ân Việt đang giận dữ, cảm thấy vậy liền quay đầu lại nhìn, kẻ nào to gan như vậy, dám ngăn cản hắn?


Ánh mắt khát máu quét tới, một luồng lạnh buốt từ dưới chân xông lên, toàn thân không nhịn được mà rét run, tóc gáy dựng hết cả lên, Diệp Man kinh hãi phát hiện, dòng máu ấm áp trong cơ thể mình dưới ánh nhìn đó trong nháy mắt kết thành băng!


Ân Việt, Ân Việt sẽ có ánh mắt đáng sợ như vậy sao? !


"Man Man..." Sau khi Ân Việt nhìn thấy chủ nhân cánh tay, lập tức thu lại vẻ hung ác, cúi đầu toét môi cười lấy lòng, ánh mắt trở lại trong suốt như thủy tinh, nơi đâu còn chút khát máu hay hung tàn nào nữa? Nếu không phải cơ thể vẫn còn run rẩy, Diệp Man cũng sẽ hoài nghi hình ảnh vừa rồi cô nhìn thấy là ảo giác!


Giờ phút này Diệp Man bỗng nhiên ý thức được, bất luận trước mặt cô Ân Việt vô hại ra sao, đều không thể thay đổi một sự thật --- Ân Việt là một Zombie. Đã là Zombie, thì bản tính tất nhiên là hung tàn khát máu, hắn sao có thể là ngoại lệ được chứ? Dù vậy, Diệp Man vẫn có thể cảm nhận sự để ý mà Ân Việt dành cho cô, cô biết rõ, bất luận ra sao thì hắn cũng sẽ không thương tổn đến cô.


"Không sao." Diệp Man cầm tay Ân Việt, cười, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.


Ân Việt ngây ngốc nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, một cảm giác kỳ dị bỗng nảy sinh, trong lòng rất ấm áp, rất khoan khoái, hắn có một loại xúc động muốn vĩnh viễn cầm lấy bàn tay trắng nõn này. Ân Việt trở tay nắm lấy tay Diệp Man, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của cô, ngốc nghếch cười rộ lên.


Ánh mắt Diệp Man chuyển sang cành cây trước mặt, ngay sau đó, cành cây chậm rãi lay động, một luồng khí tức ôn hòa dần dần tràn ra, cảm giác huyền diệu khó mà giải thích được đột nhiên xuất hiện, trong đầu bỗng trở nên thoáng đãng, dường như đã hiểu ra cái gì, nhưng nghĩ kĩ lại thì lại không kịp bắt được. Mặc dù là thế, trong tiềm thức Diệp Man vẫn hiểu, trong phút chốc đó, hình như cành cây đã truyền đạt gì đó cho cô, nhưng nó là gì, thì cô không cách nào biết rõ, nhưng cô lờ mờ cảm giác được thứ mà không gian truyền cho cô có liên quan tới năng lực của cô.


Về phần tới cùng là năng lực gì, cô không có tí manh mối nào cả. Thôi, dù sao cũng đã giao cho cô rồi, thì sau này cứ từ từ khai quật nó là được.


Grào ——


Khí tức ôn hòa càng lúc càng đậm đặc, Diệp Man chỉ cảm thấy khoan khoái, hít sâu một hơi, bỗng một tiếng gào thét bất thình lình vang lên bên tai, Diệp Man giật mình quay đầu lại.


Liền bắt gặp cảnh Ân Việt hung hăng nhìn chằm chằm cành cây, một tay ôm đầu, một tay nắm chặt tay cô, gân xanh nổi lên trên trán, mồ hôi chảy ròng ròng, bộ dạng cực kỳ khó chịu. Muốn tiến lên dùng móng vuốt xé rách cành cây, nhưng lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, rõ ràng có thể buông tay Diệp Man rồi xông lên, nhưng lại không muốn làm như vậy. Chỉ có thể giằng co, dùng ánh mắt hung tợn nhìn cành cây.


Cành cây hơi hơi vặn vẹo, uốn thành một đường cong kì lạ, đột nhiên nó quật về phía Ân Việt. Ân Việt nhìn Diệp Man bên cạnh mình, cắn răng, hung hăng gồng mình đứng đó hứng lấy, cành cây quất mạnh lên người hắn, làm khí huyết hắn như đảo lộn, cổ họng xông lên một trận ngai ngái, phun ra một ngụm máu.


"Ân Việt!" Diệp Man thấy liền quýnh lên, lập tức ngăn ở trước người Ân Việt, trợn mắt nhìn cành cây trước mặt.


Cành cây lay động, cùng lúc, ánh sáng màu xanh lá xuất hiện, Diệp Man ngẩn ra, cây táo vậy mà mở mắt ra! Sau đó, trong con ngươi xanh lá của nó lóe lên ánh sáng, sau đó hai luồng ánh sáng từ mắt nó như có linh tính mà nhập vào trong mắt Ân Việt!


"Oa..." Đồng thời, Ân Việt kêu lên thảm thiết, phát điên mà bưng lấy đôi mắt, từ kẽ tay có thể thấy từng vệt máu rỉ ra, uốn lượn chảy xuống, nhìn mà kinh sợ.


"Ân Việt!" Diệp Man đau lòng ôm lấy Ân Việt, vỗ lưng hắn an ủi, "Ân Việt, đừng che mắt nữa, để cho tôi xem xem, không sao đâu mà..."


"Hu hu... Man Man... Đau, đôi mắt đau quá..." Ân Việt òa lên, lôi kéo góc áo Diệp Man, tội nghiệp ngẩng đầu, màu máu đỏ thẫm nổi bật trên làn da xám trông rất đáng sợ, "Cả đầu nữa, đầu cũng đau quá, Man Man, ... Huhu, mắt hư mất rồi, làm sao bây giờ, tôi sắp không nhìn thấy Man Man được nữa rồi..." Ân Việt không sợ đôi mắt cứ vậy mà bị hư, điều hắn sợ, là không thể nào nhìn thấy hình dạng Diệp Man nữa, chỉ cần nghĩ đến điều đó, hắn liền không nhịn được mà run lẩy bẩy.


"Sẽ không đâu, đôi mắt sẽ không bị hư đâu ..." Diệp Man vỗ lưng hắn an ủi, lặp lại lần nữa rằng đôi mắt sẽ không có việc gì. Ân Việt vẫn khóc cực kỳ thảm thiết, nước mắt hòa với máu từ trong mắt chảy ra, cả người vì bất an mà run lẩy bẩy, cực kỳ đáng thương. Diệp Man chỉ nhìn thôi, trong lòng đã xót xa vô cùng, một sợi oán hận mãnh liệt bắn thẳng tới cây. Trong lòng cô, Ân Việt giống như người thân vậy, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.


Cây táo có lòng giải thích, cành cây đong đưa trái phải, một luồng tin tức dũng mãnh lao vào tâm trí cô.


Đồng thời, đầu Ân Việt cũng dâng lên một trận đau đớn, từng hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ từ sâu trong tiềm thức không ngừng xuất hiện, trong đó, một cô bé mặc váy công chúa chớp chớp đôi mắt long lanh, mỉm cười đưa tay về phía cậu bé ăn xin áo quần rách rưới: "Từ nay về sau em gọi anh là Ân Việt, có được không, em thích nhất là âm nhạc..." Từng mảnh từng mảnh kí ức xuất hiện trước mắt hắn, cảm giác tuy xa lạ nhưng lại rất quen thuộc, Ân Việt từ từ cảm nhận, tiếp thu từng chút một, khuôn mặt màu xám lộ ra biểu cảm phức tạp.


"Man Man." Đau đớn trên đôi mắt từ từ giảm bớt, Ân Việt nhắm mắt, trong lòng thầm gọi tên cô, trái tim trống rỗng phút chốc được đổ đầy, lúc trước vì tự ti, thậm chí hắn không dám xuất hiện trước mặt Diệp Man, ai ngờ mạt thế đột ngột giáng xuống, hắn thế nhưng biến thành Zombie, có điều nó lại khiến hắn có được cơ hội sống chung với Diệp Man vốn mang bên mình bí mật về không gian, làm sâu sắc mối ràng buộc giữa cô và hắn, chẳng lẽ đây chính là do vận mệnh đã an bài sao?


Nếu là như vậy, lần này hắn sẽ không buông tay nữa.


*Ed: Vậy là hoàn chỉnh rồi nhé, Ân Việt hoàn hoàn chỉnh chỉnh đã xuất hiện, nam chính đích thực xuất hiện rồi.


----- Hết chương 37 -----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.