Mạt Thế Cam Đường

Chương 4: Cứu người



Nhìn qua ngõ hẻm vốn trống rỗng lại xuất hiện một người đàn ông, ba gã lưu manh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bước chân đều có chút không vững. Lúc này sắc trời mờ tối, khuôn mặt người đàn ông không thấy được rõ ràng, nhưng khí thế người đó rất cường đại, loại người chỉ biết trò đùa trẻ con như bọn lưu manh cảm nhận được, cuộc chiến này không cân sức, nhất là, từ ngõ hẻm đầu đó mơ hồ truyền tới mùi vị máu tanh, càng làm cho bọn lưu manh hiểu được rằng-- đây là phần tử nguy hiểm, chính là loại giết người không gớm tay đó.

Mạng cùng tiền cái nào quan trọng, dĩ nhiên là mạng a, vì vậy ba gã lưu manh bỏ mặc Cam Đường, co cẳng chạy như điên.

Sau khi phát ra một tiếng liền có thể đuổi bọn lưu manh đi, người đàn ông không có nhìn nhiều qua Cam Đường, xoay người rời đi, một cái tay đặt tại bụng, bước chân hơi hỗn độn.

Cam Đường như cũ giật mình đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng thong thả đi xa của người đàn ông, con ngươi chuyển động, cuối cùng chậm rãi phục hồi lại tinh thần, toàn thân bỏ xuống đề phòng.

--không phải thây ma.

Tiếp theo lại nghi ngờ nhíu mày.

Vừa rồi cô cảm nhận được một cỗ năng lượng không ổn định, loại năng lượng không ổn định này, chỉ có thể xuất hiện tại mạt thế, lúc đó thây ma và con người mới có thể xuất hiện dị năng. Nhưng bây giờ chưa tới lúc xảy ra mạt thế, loại năng lượng không ổn định này tại sao lại có thể xuất hiện trên cơ thể con người? 

Lẽ nào có người trước mạt thế đã có người thức tỉnh dị năng sao? Nhưng là ở đời trước, Cam Đường cũng chưa bao giờ nghe tới chuyện này.

Cam Đường không tự chủ được mà bước theo sau người đàn ông, nghĩ muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Người này rốt cuộc là thức tỉnh dị năng của con người, hay là ẩn sâu bên trong sắp chuyển biến thành thây ma.

Chuyển qua vài con hẻm, Cam Đường cảm thấy người đàn ông dừng lại, cô cũng dừng lại theo, chờ trong chốc lát, người đàn ông như cũ vẫn không động. Cam Đường nghĩ một chút, sau đó hiện ra thân hình, chậm rãi đi ra

"Vì sao lại đi theo tôi?"

Người đàn ông một thân mặc trang phục rằn ri, ngang nhiên đứng ở ngõ nhỏ chật chội, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chăm chú cô gái đi theo mình cả một đoạn đường, giọng nói bình thản, không có chút rung động nào.

Cam Đường đưa mắt nhìn anh ta một lát, dùng tinh thần lực dò xét nguồn gốc năng lượng không ổn định trên người anh ta, sau đó ở trong đầu người này phát hiện một đoàn năng lượng màu trắng đang bắt đầu khởi động. Đoàn năng lượng này rất nhỏ, lại làm cho Cam Đường một lần nữa ngơ ngẩn, bởi vì đây đúng là trạng thái mới bắt đầu hình thành tinh hạch  của những người có dị năng khi mạt thế bộc phát.

Cho nên nói, người đàn ông này khi mạt thế bộc phát sẽ thức tỉnh dị năng, mà cô, có thể thăm dò được những dị năng còn chưa thức tỉnh?

Hoắc Hầu một câu hỏi nói ra, đã thấy thiếu nữ không nói lời nào, chỉ là ngẩn người nhìn chằm chằm mình, không khỏi hơi nhíu lông mày. Anh không thể ở đây lâu được, vừa rồi đi ngang qua hẻm thấy cô gái nhỏ bị bọn lưu manh cản đường cướp bóc, thuận tay quát lui bọn chúng, nhưng hắn không muốn cứu cô một lần rồi lại dẫn cô vào tình cảnh nguy hiểm hơn nữa.

Lúc Hoắc Hầu xoay người chuẩn bị rời đi, sau lưng vang lên giọng nói hơi khàn khàn của thiếu nữ 

"Anh sẽ phải chết"

Không mở miệng thì thôi, mới mở miệng liền nói người ta phải chết, đổi lại người khác sẽ vô cùng giận dữ, nhưng Hoắc Hầu chỉ là sững sờ, rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, cúi mắt nhìn bụng mình, đáy mắt toát ra một tia khổ sở.

Trên người anh vô số vết thương, đặc biệt là vết thương ở bụng, lại mất máu một lượng lớn, hiện tại việc cần làm nhất là vào bệnh viện. Nhưng mà, nguy hiểm phía sau lưng anh, căn bản không cho anh có thời gian chữ trị. Đúng như cô gái này nói, dạng này chạy trốn, cho dù sát thủ không tìm được anh, anh cũng sẽ bị thương nặng mất máu mà chết.

"Tôi có thể cứu anh, nhưng anh lấy gì để đổi đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.