..
Cơn mưa máu kéo dài hết một ngày một đêm, thẳng đến mặt trời mọc ngày hôm sau mới chịu ngừng lại.
Có Tô Duệ Triết ở đây thì ăn uống không cần phải lo, Tống Thành Thư có thể tạo khối băng giảm bớt cái nóng oi bức trong phòng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể so với việc được nằm trên chiếc giường thoải mái ở khu biệt thự.
Phòng nghỉ bệnh viện thật sự nhỏ quá, bảy người một mèo cùng chen chúc trong một căn phòng thì có chút khó chịu.
Quan trọng nhất là tang thi bên ngoài như cắn trúng thuốc kích thích vậy, bọn chúng cứ gào rống mãi không ngớt làm ai nấy đều phải nổi da gà.
Vất vả chịu đựng qua hết cơn mưa xong, giờ chờ mặt trời lặn thì cả bọn liền có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi.
Mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là bốn giờ chiều, chỉ còn một hai tiếng nữa là mặt trời lặn, bất giác ló đầu nhìn tình hình bên ngoài thì cả bọn đều không rét mà run, tang thi nguyên bản vô cùng sợ hãi ánh nắng mặt trời, thế nhưng thứ tang thi trước mắt bọn họ bây giờ lại không hề e ngại ánh nắng chói chang mà trốn tránh vào bóng đêm, không chỉ những con đang lượn lờ trong khuôn viên bệnh viện, ngay cả trên đường lớn cũng vậy, chi chi chít chít tang thi đang ở ngoài đó...
Mặc dù bản thân đã chuẩn bị tốt tâm lý về ảnh hưởng của đợt mưa máu đối với tang thi, nhưng thời điểm tận mắt chứng kiến thì vẫn khiến họ cảm thấy chấn động.
"Khoan đã, vậy lát nữa chúng ta ra khỏi đây bằng cách nào?" Nhìn tầng tầng lớp lớp tang thi vật vờ bên dưới, Trịnh Gia Hoà nhịn không nổi mà da gà da vịt thi nhau nổi lên hết.
Vốn dĩ chúng nó cũng phần nào e ngại cái nắng như thiêu đốt của mặt trời, chỉ cần mặt trời ló dạng sẽ liền trốn vào những góc khuất âm u, họ muốn nhân cơ hội khi mặt trời vừa xuống núi sẽ lập tức rời khỏi đây, vì lúc đó bọn chúng vẫn còn lẩn trốn.
Hiện tại xem ra cách này vô dụng rồi.
"Lúc đến như thế nào thì ra về như thế đó, có vô vàn biện pháp mở đường mà, cậu lo lắng cái gì." Tô Duệ Triết bình thản lấy một trái chuối từ trong không gian ra gặm.
Ánh mắt Trịnh Gia Hoà tức khắc sáng ngời, sao cậu lại dám quên sự hiện diện của boss ẩn trong đội ngũ mình chứ!!
"Tiểu Triết ới ời ơi, có thể chế cho mị một quả bom được không?" Trịnh Gia Hoà len lén đến cạnh Tô Duệ Triết, thấp giọng xin xỏ.
Tô Duệ Triết cười cười, cậu đút tay trái vào túi tiền, nhẹ nhàng lấy ra một quả bom màu đỏ tròn vo, cậu căn cứ vào quyển sách nói về các loại vũ khí được cho trước đó mà chế tạo nên loại bom này.
Tô Duệ Triết vốn chỉ là một thường dân nhỏ bé, từ nhỏ đến lớn chưa từng được thấy bất kỳ loại vũ khí nào, đến cả tuỳ thân không gian của cậu cũng vô cùng đơn giản, mọi thứ đều dựa vào sách vở một cách máy móc.
Hơn nữa, việc đem thực vật hoá thành vũ khí cũng là trong giai đoạn thử nghiệm, vì cậu chỉ áp dụng nó từ chính trò chơi mà bản thân đã từng biết.
May mắn thay đội ngũ lại có Trịnh Gia Hoà, một trạch nam chân chính am hiểu nhiều thứ, điều này cũng giúp ích cho mọi người ở đây khá nhiều.
Biến quả anh đào thành bom và đậu Hà Lan thành viên đạn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Bởi vì viên đạn nhỏ, khi chuyển hoá chỉ tốn một ít dị năng, nhưng đối với quả bom anh đào thì lại khác, nó sẽ hao phí dị năng gấp mấy lần đạn đậu Hà Lan.
Nhưng chuyện dị năng bị tiêu hao quá độ không hẳn là vấn đề đối với Tô Duệ Triết, do dị năng hệ mộc của cậu đã đạt cấp ba nên năng lượng tích trữ trong cơ thể cậu có thể xem là đứng đầu cũng không phải là nói quá, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Trịnh Gia Hoà nhanh chân đem cất bảo bối bom anh đào vào trong túi, nói không chừng lát nữa sẽ có tác dụng thì sao.
"Đến thời điểm xuất phát thì cậu hãy dùng lực ném quả bom ra ngoài, nhớ rõ là ném nó xa một chút để dồn sự chú ý của bọn tang thi ra khỏi đây." Triển Vân ánh mắt sắc lẹm, lên tiếng nhắc nhở Trịnh Gia Hoà.
Nghe vậy Trịnh Gia Hoà liền mếu máo, bom vừa cầm trong tay còn chưa kịp ủ nóng mà đã phải bay đi mất.
Không nam nhân nào lại không yêu thích vũ khí, kỳ thật cậu thèm thuồng khẩu súng Triển Vân đeo trên người từ lâu rồi nhưng không dám mở miệng hỏi mượn, lúc này được cho quả bom thì Trịnh Gia Hoà cực kỳ thoả mãn rồi, đâu nghĩ rằng phải chia tay với nó nhanh như vậy.
Mà nếu có thể quăng bom một cách hoành tráng thì có vẻ mình lại ngầu vler nhỉ, Trịnh Gia Hoà chìm vào thế giới của bản thân tưởng tượng.
Mất cái này thì có cái khác, cùng lắm sau này nhờ Tô Duệ Triết tạo thêm là được mà.
Mặt trời dần xuống núi, thế nhưng số lượng tang thi bên dưới vẫn chưa hề giảm đi, dường như chúng nó cảm nhận được sự hiện diện của đồ ăn quanh đây, nhưng lại bị ngăn cản mất lối đi nên chỉ có thể lượn lờ dưới đó.
"Trịnh Gia Hoà, chuẩn bị." Triển Vân vừa dứt lời, Trịnh Gia Hoà lập tức mở cửa sổ chuẩn bị dùng toàn lực ném quả bom ra xa thì nghe thấy tiếng súng dày đặc đang tiến lại gần hướng bệnh viện, thành công dụ hơn phân nửa đám tang thi rời đi.
"Tiếng súng ở đâu ra vậy?" Tình hình bây giờ như thế nào?"
"Không biết, hay là người của quân đội đến rồi?"
"Nhanh như vậy à? Không thể nào..."
"Nghe được khoảng cách hẳn là không xa, chúng ta đến đó coi sao."
Các loại súng ống ở Hoa Quốc được quản chế cực kỳ khắc khe bởi chính phủ, cho nên việc nổ súng như lúc nãy phần nhiều là quân nhân, bọn họ chắc chắn phải đến thăm dò một chút mới được.
"Được thôi." Tất cả mọi người đều đồng ý.
Cẩn thận mở cửa phòng, lần lượt nối đuôi nhau đi ra ngoài, Tô Duệ Triết nắm tay Dư Đông Đông đang ôm mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cùng xuống lầu, không sợ hãi cũng không ầm ĩ, thật sự rất đáng yêu.
Tô Duệ Triết lấy chiếc xe việt dã từ trong không gian ra, tuy rằng dọc đường xe bị va chạm không ít nhưng cũng không đến mức hư hao nghiêm trọng, đúng là hãng xe cao cấp có khác, chất lượng số một.
Trương Sóc Lương dỡ bỏ tường đất che kín cửa ra vào xuống, nhanh chóng ổn định ngồi trên xe, xong Triển Vân liền tăng tốc lái xe xông ra ngoài.
Đa số tang thi bị loạt tiếng súng ban nãy hấp dẫn rời đi nên bên ngoài bây giờ khá thưa thớt, Triển Vân dứt khoát cho xe tông thẳng bọn tang thi dám ngáng đường họ.
Chạy ra đến đường cái thì đột nhiên bắt gặp một chiếc xe màu lục chuẩn bị quẹo vào, phía sau lại có rất nhiều tang thi đang giương nanh múa vuốt đuổi theo.
Triển Vân nhíu mày, hắn nhìn qua kính chiếu hậu, quả nhiên đúng như hắn suy đoán, đó là một chiếc xe tải quân sự, vậy người bên trong chắc hẳn là quân nhân.
Thế nhưng khi hắn vừa thấy hướng chạy của bọn họ thì lập tức bẻ lái rồi quay đầu xe, tăng tốc đuổi theo sau đám người nọ.
"Ban nãy là xe của quân đội đúng không? Bọn họ tính đi đâu vậy?" Tống Thành Thư cũng nhìn thấy chiếc xe tải màu lục kia.
"Nếu tôi đoán không sai thì có lẽ bọn họ muốn chạy vào chỗ bệnh viện mà chúng ta vừa thoát được..."
Quả nhiên, chiếc xe tải màu lục kia vừa chạy đến cửa toà nhà liền trực tiếp vọt vào bên trong, sau đó âm thanh tiếng súng vang lên dồn dập.
Chắc hẳn có ai đó bị thương nên họ mới quyết định tìm tới bệnh viện để tìm thuốc men, hoặc đơn giản là muốn dự trữ thêm thuốc, nhưng số lượng tang thi ở đây thật sự quá nhiều.
Chiếc xe việt dã một lần nữa tiến vào bệnh viện, Triển Vân sử dụng dị năng đóng chặt cổng sắt bệnh viện lại, mong rằng sẽ ngăn cản được bọn tang thi một chút.
Đối với số lượng tang thi đông đảo như vậy thì cổng sắt chỉ có thể cản chân chúng nó một lúc mà thôi, nhưng tốt xấu gì thì cũng tranh thủ được thêm ít thời gian cho bọn họ.
Xe quân sự màu lục dừng ở trước cửa lớn, mười mấy quân nhân liên tục nổ súng giết chết đám tang thi đang tiến lại gần, những người khác thì dốc sức đỡ ba, bốn người bị thương vào bên trong toà nhà.
"Đội trưởng! Chỗ này từng có người đến rồi thì phải?" Một binh lính mắt to mày rậm nhìn thấy vết tích của bức tường trước mắt, lo lắng hỏi.
"Mặc kệ nó, dù sao đi nữa cũng phải tìm nơi ẩn nấp đã!" Người đàn ông được gọi là đội trưởng lên tiếng.
thoạt nhìn ước chừng ba mươi tuổi, nước da ngăm đen, cánh tay hắn đang quấn băng gạc, trên gương mặt thì máu chảy không ngừng, có vẻ bị thương không hề nhẹ.
"Đội trưởng! Có một chiếc xe đang lao tới đây!"
"Là người nào?"
"Không biết...!Nhìn như xe việt dã, chắc không phải người của chúng ta."
"Tất cả chuẩn bị nghênh chiến!"
"Rõ!"
Bọn Triển Vân vừa xuống xe đã thấy phía quân nhân đang ở thế phòng bị, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc...!Hình như họ đều là thương binh.
Không sai, chính là thương binh, và trên tay mỗi người đều cầm một cây thương.
Tổng số quân nhân mà họ đếm được trước mắt là mười bảy người, bao gồm cả chỉ huy.
"Mấy người là ai?!" Triệu Binh đề cao cảnh giác, nhìn chằm chặp đám người bên Triển Vân.
"Chúng tôi là những người còn sống sót, thấy xe của mọi người chạy qua nên tính đến hỏi một ít tin tức."
Triệu Binh thăm dò một lúc lâu, cảm thấy họ không phải là uy hiếp gì đối với đội ngũ của hắn, nhưng cũng không hoàn toàn cho phép họ đến gần, lạnh giọng nói, "Nếu muốn hỏi về quân đội viện trợ của chính phủ thì cũng vô ích, bởi tất cả thông tin đều bị cắt đứt, và chúng tôi đã hoàn toàn mất liên lạc với thượng cấp."
Triển Vân nghe được câu trả lời vẫn vô cùng bình tĩnh, ngược lại hắn càng muốn biết bên phía quân nhân đã xảy ra chuyện gì.
"Chúng tôi có thể vào không? Đám tang thi rất nhanh sẽ ồ ạt đến đây." Đứng nói chuyện ngay cửa lớn không phải là cách hay, mà cổng sắt bên ngoài bệnh viện đang có dấu hiệu sắp bị chúng nó đạp đổ.
Triệu Binh do dự một hồi rồi thoáng nhìn về hướng cổng chính, cuối cùng mới đồng ý để bọn Triển Vân đi vào bên trong.
Đàn tang thi bỗng chốc thành công phá được cổng sắt liền xông đến chỗ toàn nhà.
"A Lương! Dựng tường đất!"
Trương Sóc Lương một lần nữa triển khai dị năng, tạo thành tường đất lấp kín cửa ra vào toà nhà, sau đó gia cố thêm vài lớp nữa.
Đám tang thi định lao vào thì đều bị chặn phía ngoài, chúng nó chỉ biết rít gào như thể không cam lòng, rồi lại liều mạng cấu xé tường đất.
"Dị năng giả!" Nhóm quân nhân chứng kiến Trương Sóc Lương sử dụng dị năng liền lập tức giơ súng lên, nhắm ngay hướng bọn Triển Vân, rõ ràng họ không hề có ý cảm kích mà chỉ có sự thù địch.
"Các người muốn làm gì vậy?" Triển Vân khẽ nhíu mày, thái độ của những người này thật sự quái lạ.
Hai bên giằng co một hồi, chợt Triệu Binh tiến lên trước một bước, hàm ý ra lệnh những người khác buông vũ khí trong tay xuống.
"Xin lỗi mọi người, là do chúng tôi phản ứng quá mức."
"Rốt cuộc là đã có chuyện gì?"
Triệu Binh cắn chặt môi, từ biểu cảm cũng có thể nhìn thấy hắn đang cực lực kìm nén cảm xúc, tuy nhiên một tiểu binh trong đội nhịn không được liền mở miệng nói, "Chúng tôi liều mạng để cứu nhiều người như vậy, nhưng không ngờ bọn họ đều là đám người vong ơn bội nghĩa."
...