Công dụng trị liệu của đèn LED hoa hướng dương vượt qua mức tưởng tượng của mọi người, nhưng xét đến ưu điểm nổi trội của nó dễ khiến người khác có mưu đồ xấu, thế nên sau một hồi thảo luận mọi người quyết định tạm thời sẽ giữ lấy thông tin này, ngoài đèn LED ra thì họ có thể báo cho liên trưởng Trương biết về đạn bắp với cây cẩu đạn, so với đậu Hà Lan thì bắp càng dễ tìm kiếm hơn, đến lúc đó Tô Duệ Triết sẽ dùng dị năng biến đổi ít viên đạn bắp để cung cấp cho phía quân đội sử dụng.
Tô Duệ Triết và Triển Vân tìm gặp liên trưởng Trương để thông báo cho hắn chuyện này. Không ngoài dự liệu, liên trưởng Trương lập tức phái người đem đến một bao bắp lớn để Tô Duệ Triết giúp biến đổi thành vũ khí.
Vừa hoàn thành lựu đạn bắp thứ 10 thì bỗng Tô Duệ Triết xây xẩm mặt mày, đây là tình trạng tiêu hao dị năng quá độ. Biến đổi bắp dường như tiêu tốn năng lượng nhiều hơn đậu Hà Lan.
Liên trưởng Trương đếm được tổng cộng gần ngàn viên đạn bắp và 10 lựu đạn bắp mà Tô Duệ Triết tạo thành. Số lượng này là quá đủ cho đợt hành động tối nay của quân đội rồi, hắn nhanh nhanh để Tô Duệ Triết về nghỉ ngơi.
Khoảng 10 giờ sáng, nhóm quân nhân bắt đầu bắc mấy cái nồi lớn để nấu cơm, họ tìm thấy lượng lớn bột mì và khoai tây những ngày gần đây, thế nên bữa chính sẽ là bánh khoai tây. Mỗi người được phát tận 3 cái bánh nướng lớn, quả thật là đãi ngộ tốt.
Bọn Triển Vân cũng đi lãnh mấy phần bánh nóng hôi hổi của mình, tuy không có gì ngoài bột nhưng nhân khoai tây lại rất ngon, vỏ bánh bên ngoài giòn giòn bao trọn lớp khoai tây nghiền thơm phức.
Một bên thưởng thức mỹ vị, một bên tán gẫu, Trình Khải lại thuộc kiểu người mồm miệng liến thoắng không ngớt, nhờ vậy Tô Duệ Triết mới được nghe vô số chuyện của Triển Vân hồi bé tí. Một Triển Vân hiện tại với chiều cao vượt trội 1m9, không những cao ráo mà lại còn điển trai, thêm cả cơ bụng tám múi với đôi chân dài thẳng tắp, nhưng thật ra lúc nhỏ vừa lùn vừa tròn trĩnh nên thường bị bạn bè đồng lứa chọc ghẹo khi dễ, sau này chiều cao bắt đầu phát triển thì thay đổi hoàn toàn.
Triển Vân lúc này đang khổ sở kìm chế, dặn lòng phải bình tĩnh để không một phát dán chặt cái mỏ nhiều chuyện của Trình Khải lại, bạn bè tốt con khỉ!
Cả bọn ngồi ăn một hồi, Trình Kiều hôn mê lâu ngày rốt cuộc cũng mở mắt.
Trình Khải cùng Trình Kiểu khi lớn lên giống hệt nhau, bởi hai người là cặp song sinh long phụng, Trình Khải chào đời sớm hơn Trình Kiều mười lăm phút. Diện mạo Trình Khải phải được xưng là mỹ nam hạng hai thì không ai đứng hạng đầu, đồng dạng là dung mạo diễm lệ xinh đẹp của Trình Kiều, dù sao chỉ cần biết hai anh em nhà này có nhan sắc rung động lòng người là được.
Trình Khải cao 1m85 cùng ngoại hình không hề kém cạnh Triển Vân, và cũng là một công tử hào hoa điển hình, còn Trình Kiều là một mỹ nữ với chiều cao 1m75 khá ấn tượng, vóc dáng nghịch thiên cùng vòng eo thon gọn, ngũ quan tinh xảo ẩn dưới mái tóc dài uốn lượn, ánh mắt như thể biết nói đầy mê hoặc, làm trạch nam Trịnh Gia Hoà nhìn đến thất thần.
Dừng lại chút đã...
"M* n*, đói chết lão nương rồi! Mùi gì thơm dữ vậy?!" Lời vừa nói ra đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Trình Khải nãy giờ chỉ lo nhiều chuyện nên có ăn được mấy đâu, bánh khoai tây cầm trong tay lập tức bị Trình Kiều giựt phắt.
"Á! Bánh của tôi!!" Trình Khải la lên một cách thảm thiết, chớp mắt đã nhào tới chỗ Trình Kiều, ra đời hình ảnh một cặp mỹ nam mỹ nữ vô cùng mất hình tượng lăn lộn tranh nhau một cái bánh...
Triển Vân bất giác thấy có chút muối mặt liền đứng ra giải thích, "Khụ, hai người họ vốn dĩ xuất thân từ gia tộc quân nhân là Trình gia, từ nhỏ sinh hoạt trong quân đội nên tính cách...hơi thẳng thắn..."
Đây mà là thẳng thắn chắc, gọi là thô bạo thì đúng hơn đó?!
Chờ hai anh em giải quyết chuyện phân chia cái bánh xong thì mới trở lại vẻ đứng đắn.
"Triển ca!" Nhìn thấy Triển Vân, Trình Kiều tức khắc nở nụ cười rạng rỡ, giang rộng hai tay chạy như bay đến tính ôm một cái đã lâu không gặp.
"Dừng dừng dừng! Tôi có người yêu rồi đó!" Triển Vân phản ứng mau lẹ lùi về sau mấy bước, tiện đà đưa tay cản trước mặt cô, hắn không muốn Tô Duệ Triết hiểu lầm hắn, cho dù trước giờ Triển Vân chỉ đối xử với Trình Kiều như anh em mà thôi.
Trình Kiều giờ mới để ý Tô Duệ Triết đứng bên cạnh Triển Vân, đôi mắt thoáng chốc mở to, "Woaa! Người yêu bé nhỏ của anh đây hả? Đáng yêu quá đi!"
Vừa nói vừa động tay, cô nựng lấy nựng để khuôn mặt nhỏ nhắn pha chút trẻ con của Tô Duệ Triết với vẻ mặt say mê, "Cái má mềm mềm nè, da dẻ mịn mịn nè, sờ nắn đã lắm luôn!"
Tô Duệ Triết:...
Sắc mặt Triển Vân tối sầm, vội vàng bước nhanh tới chỗ hai người ôm Tô Duệ Triết tránh khỏi móng vuốt của Trình Kiều, "Đi đi đi, còn dám động tay động chân nữa thì coi chừng."
Trình Kiều trề môi, "Hung dữ gì chứ, hừ."
Màn náo loạn của hai anh em tính khí trẻ con rốt cuộc cũng kết thúc, bây giờ Triển Vân mới có cơ hội hỏi Trình Kiều thức tỉnh dị năng gì.
"Dị năng? Đó là cái gì? Có ăn được không?" Trình Kiều bày ra vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Khoảng thời gian trước khi mạt thế ập đến, Triển Vân có gọi điện thoại cảnh báo Trình Khải và Trình Kiều tìm một nơi an toàn ở thành phố A để trốn, đồng thời dự trữ càng nhiều đồ ăn nước uống càng tốt. Ngay sau đó cả hai liền kiếm một khu chung cư nhỏ, bắt đầu điên cuồng mua sắm một đống đồ ăn thức uống trong siêu thị dưới tầng, chỉ thiếu điều dứt luôn cái siêu thị của người ta.
Ngày mạt thế bùng nổ khiến Trình Khải lẫn Trình Kiều sợ ngây người, tuy từ nhỏ họ đã quân doanh lăn lê bò lết vì, còn phải trải qua vô vàn nhiệm vụ lớn nhỏ khác nhau nên chứng kiến không ít cảnh đẫm máu, song cảnh tượng kinh hoàng của cái ngày định mệnh đó lại hằn sâu trong tâm trí cả hai. Họ nhanh chóng gọi điện cho gia đình nhưng lại không hiểu tại sao tất cả sóng điện thoại cùng mạng internet đều vô dụng, thành thử họ chỉ có thể cố thủ trong phòng chờ Triển Vân đến tìm họ.
Vài ngày sau đó, nghe thấy tiếng súng nổ bên ngoài nên họ đinh ninh quân đội đã đến, đi ra ngoài thì thấy là mấy cảnh sát.
Phía cảnh sát bấy giờ đang tiến hành giải cứu những người sống sót và tìm kiếm vật tư, do nhân lực hữu hạn nên họ không có khả năng cứu hộ trên diện rộng mà chỉ giới hạn trong phạm vi nhất định. Nhận ra bên trong Cục Cảnh sát hẳn có vũ khí, Trình Khải và Trình Kiều quyết định đồng hành cùng cảnh sát, giúp họ cứu không ít dân thường còn sống.
Trong số gần hai trăm người được đưa về sân vận động hôm qua thì có khoảng một nửa được hai người giải cứu, nhưng họ chưa từng thấy bất kỳ dị năng giả nào, đối với những người bị thương thì lại không tránh khỏi cái chết, cho nên tuyệt nhiên không biết đến sự tồn tại của dị năng giả.
Trình Khải thông qua buổi phổ cập kiến thức hôm qua của Triển Vân, biết được rằng toàn bộ thành viên trong đội ngũ Triển Vân đều là dị năng giả, mà Trình Kiều chỉ mới tỉnh lại từ cơn hôn mê nên đương nhiên cô hoàn toàn trong trạng thái mơ hồ.
Triển Vân một lần nữa phải giải thích lại từ đầu đến cuối cho Trình Kiều, sau đó hướng dẫn cách cảm nhận nguồn năng lượng lưu chuyển bên trong cơ thể.
Trình Kiều bắt đầu nhắm mắt cảm nhận giống như lời Triển Vân nói, không lâu sau bỗng xuất hiện một luồng gió mát mẻ nhè nhẹ, dần dà sức gió ngày càng trở nên mạnh bạo, nó thổi tung không gian xung quanh khiến quần áo lẫn đồ vật bay phấp phới trên không, mà chính luồng gió dữ dội ấy cũng khiến da mặt mọi người bị đập đến đau rát.
"Hệ phong! Là dị năng hệ phong!" Trịnh Gia Hoà ngạc nhiên la lên.
Bản thân Trình Kiều cũng bất ngờ với dị năng của mình, vậy mà cô lại có siêu năng lực! Tiếc là cô chưa biết cách khống chế dị năng này.
Thân là người từng trải, Trịnh Gia Hoà lập tức đưa ra lời khuyên cho Trình Kiều, "Cô hãy thử nén không khí lại xem sao, biến nó thành lưỡi đao gió."
Trình Kiều liền làm thử theo Trịnh Gia Hoà, cô tập trung luồng khí lại thành một lưỡi dao mỏng phóng thẳng vào vách tường, bề mặt tường tức thời hằn rõ một đường sâu sắc nhọn.
"Công kích hệ phong có muôn hình vạn trạng, không những cô có thể lợi dụng sức gió để tăng tốc bản thân, mà lưỡi dao gió ban nãy có thể cắt đứt nhiều thứ, bởi vì gió là vô hình nên dùng gió để tấn công lại vô cùng hiệu quả." Đụng tới mấy vấn đề này thì trạch nam Trịnh Gia Hoà hết sức hào hứng.
Không ngờ tới cậu trai trẻ này lại đưa ra nhiều lời khuyên hữu ích đến vậy, giờ phút này Trình Kiều đã nhìn nhận Trịnh Gia Hoà bằng con mắt khắc.
Trịnh Gia Hoà đứng gần đó hâm mộ chết đi được, sao cậu không có dị năng ngầu lòi như thế chứ!
"Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, tối nay chúng ta còn có nhiệm vụ."
"Đã rõ."
Sau khi ngủ một giấc thoải mái lúc chiều, mọi người bắt đầu ăn qua loa rồi chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ ở chợ nông sản được giao cho tiểu đội 10 cùng tiểu đội 12, cộng thêm đội ngũ Triển Vân bao gồm Trình Khải lẫn Trình Kiều, tổng cộng có 88 người trong đợt hành động này. Trình Khải thân thủ xuất sắc, khả năng thiện xạ lại chuẩn xác, chỉ cần cho hắn một khẩu súng thì đám tang thi không phải đối thủ của hắn. Trình Kiều hiện tại là dị năng giả, tuy bị thương nhưng đã được trị liệu một phần bằng đèn LED hoa hướng dương, cho nên thân thủ của cô cũng không hề thua kém so với Trình Khải.
Mặt khác, mọi người dựa theo kế hoạch đã định tiến vào thành phố tìm kiếm những người sống sót.
Họ dùng ba chiếc xe quân sự cỡ lớn đủ để đem toàn bộ số rau củ quả không bị thối rữa và trái cây trở về.
"Cảm ơn mọi người, hỵ vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!" Lý Minh trước khi xuất phát cố ý sang chào hỏi phía Triển Vân.
Bọn Triển Vân trong lòng có phần khó hiểu, nhưng quan sát thấy băng đạn màu vàng đeo đầy trên người họ thì mọi người đã hiểu ý của họ.
Quãng đường đến chợ nông sản tuy không xa nhưng dọc đường lại xuất hiện tang thi liên tục, muốn diệt gọn hết chúng cũng tốn không ít sức lực của bọn họ, dù cho có đạn bắp hỗ trợ đi chăng nữa.
Chợ nông sản cơ hồ không thấy bóng dáng tang thi, có lẽ thời điểm mạt thế buông xuống là tối muộn mà chợ nông sản lại đóng cửa sớm. Mọi người bắt đầu tìm dần từ trên nhà xuống cửa hàng được khá nhiều thứ, đa số các loại thực phẩm có màu xanh đều bị hư hỏng, trừ bỏ một ít rau dưa như bí đao, bí đỏ, hay dưa chuột này nọ thì vẫn có thể giữ thêm ít thời gian, số lượng tồn kho cũng nhiều, và trái cây cũng đồng dạng. Ngoài những thứ này ra, họ còn tìm thấy lượng lớn lương thực như bột mì, gạo nếp, ngũ cốc, các loại gạo khác nhau,...có thể nói là thu hoạch phong phú.
Thời điểm trở về lại đụng phải đàn tang thi, vừa hay cho Triển Vân thử nghiệm công dụng của loại lựu đạn mới như thế nào, hắn đưa một trái lựu đạn bắp để Lý Minh dùng súng phóng lựu thử uy lực của nó.
Kết quả ngoài dự đoán của hắn, bầy tang thi không hề bị chia năm xẻ bảy, cơ thể chúng bị bao phủ bởi thứ chất dịch nhầy nhụa có màu vàng, có vẻ thứ đó là nguyên nhân làm chúng hoàn toàn bất động không thể nhúc nhích, rốt cuộc họ vẫn phải dùng súng máy để giết sạch toàn bộ tang thi.
Tính ra tác dụng của lựu đạn bắp này không khác gì với phiên bản trong game, nó có thể ngăn cản hành động của bọn tang thi tạm thời, rất hữu ích trong trường hợp chạy trốn.
..
===================
[Editor M: Sáng dậy thấy nhức đầu quá nên M tính nay nghỉ phẻ rồi:))))) mà phá chuỗi mục tiêu mình tự đặt ra thì khum ổn nên vẫn lết dậy edit tiếp!! ヽ( ̄~ ̄ )ノ]