Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 1 - Chương 11: Tang thi huynh (2)



Tang thi huynh cảm thấy rất kỳ quái, hôm nay sủng vật như thế nào giống như thực sinh khí? Là do chờ không kiên nhẫn sao?

Nhìn sủng vật nhà mình đi ở phía trước, tang thi huynh cảm thấy tinh thần rất phấn chấn, chính là hôm nay không biết sao lại thế này. Tang thi huynh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hôm nay so với bình thường xuất mốn đúng giờ mà? Như thế nào sủng vật lại chờ đến không kiên nhẫn đâu? Sủng vật là mắc chứng nôn nóng sao?

Chậm rãi đuổi kịp cước bộ sủng vật, tang thi huynh vẫn suy tư làm sao có thể tìm dược trị chứng nôn nóng cho sủng vật nhà mình. Trước nhìn xem có nghiêm trọng không đã, nghiêm trọng sẽ tiêm! A? Tiêm là có ý tứ gì? Tang thi huynh phát hiện trong đầu mình toát ra từ ngữ lạ lùng ngày càng nhiều, mặc dù rất hữu dụng nhưng là căn bản lý giải không được, khi nào thì đột nhiên toát ra mấy từ kỳ lạ thếnày ! Tiếp tục như vậy thân là tang thi cũng sẽ rối rắm a!

Tiêu Văn cảm thấy mình buổi sáng thực nhị, ăn no không có việc gì làm hay sao mà lại nhớ đến mấy lần bị tang thi huynh áp dụng các loại đùa giỡn, các loại chuyện cũ kinh hách! Là do đầu bị nước vào đi, bằng không ai không có việc gì lại suy nghĩ chuyện cũ bi thảm của mình chứ! Còn có tang thi huynh chính là đầu sỏ gây nên, nếu hắn không có việc gì tự nhiên đem cậu trở thành sủng vật dưỡng thì bây giờ cậu còn có thể rối rắm sao! Không rối rắm sẽ không hồi tưởng chuyện cũ, sẽ không có tâm tình tốt như bây giờ, tâm tình tốt có thể đem tang thi trở thành bữa sáng nha!

Đi ở phía trước Tiêu Văn không phát hiện vẻ mặt rối rắm của tang thi huynh, chính là nếu thấy cũng sẽ nghĩ đến tang thi huynh là đang rối rắm xem rốt cuộc có nên ăn cậu hay không!

Tiêu Văn cảm thấy bản thân từ lúc mới đầu thực là sợ hãi tang thi huynh, đến bây giờ lại dám lấy mắt châu trừng hắn, đều là do tang thi huynh một tay dưỡng thành đi. Tuy rằng thực không muốn thừa nhận nhưng là Tiêu Văn hiểu rõ, nhờ có tang thi huynh dưỡng cậu như dưỡng sủng vật nên cậu mới học được rất nhiều bản lĩnh, mượn việc đánh tang thi mà nói lúc trước đánh tang thi hoàn toàn là dựa vào vận khí với cậy mạnh, trên cơ bản là hạ được một con tang thi đồng thời cũng bị tang thi làm bị thương, này vẫn là dưới tình huống tang thi không nhiều lắm. Nếu tang thi nhiều thì một người sẽ bị nhóm tang thi vây lên, nếu là Tiêu Văn của lúc trước khả năng nửa giờ sau chỉ còn lại đống bạch cốt, mặt mũi nhất định một chút thịt cũng không còn!

Tiêu Văn nghĩ đến chiến tích ngày hôm qua cũng không cảm thấy tự hào. Nhiều tang thi như vậy cậu nhưng là không bị thương, còn toàn bộ giải quyết hết, về chuyện lúc sau bị một đoàn tang thi đuổi theo làm Tiêu Văn sợ tới mức chạy tới chỗ tang thi huynh cầu cứu, Tiêu Văn quyết định lựa chọn tính mất trí nhớ! Mọi người xem đó, dưới sự dưỡng dục của tang thi huynh, Tiêu Văn càng ngày càng mạnh mẽ hơn, thân thể càng ngày càng linh hoạt rồi.

Đó không phải là có thể ăn đấy chứ?

Trong đầu đột nhiên toát ra ý tưởng này làm Tiêu Văn hoảng sợ rồi, dưới chân mất thăng bằng dẫm vào khoảng không.

“Ba!” Đây là hậu quả của việc bước hụt. Cứ nghĩ chân trước dẫm lên thềm, Tiêu Văn chân sau đã muốn co lại, làm cho kết quả là cậu nháy mắt ‘đằng không’, sau đó cậu lấy tư thế chổng đầu xuống đất mà tiếp đất! (Chém đấy)

Tang thi huynh ở phía sau vừa lòng nhìn sủng vật bộ pháp mạnh mẽ, xem ra sủng vật được mình dưỡng tốt lắm, ngươi xem, thân thể không có gầy yếu như lúc mới nhặt về, hơn nữa rất có tinh thần, chính yếu là càng ngày càng thơm!

Mị hí mắt, tang thi huynh tựa hồ nghe thấy được cái loại hương vị tốt đẹp từ người sủng vật!

Thời điểm nghe được một tiếng ‘ba’, tang thi huynh còn không có phản ứng lại đây, chính là có điểm kinh ngạc, sủng vật như thế nào lập tức không thấy đâu a? Vừa mới còn tại phía trước mà? Bị đồng loại đoạt đi rồi?

“Ngô ……” Nghe được một tiếng rên mang theo âm nức nở từ mặt đất truyền đến, tang thi huynh cúi đầu, sau đó nở nụ cười.

Tang thi huynh thấy sủng vật ngã sấp xuống, cái đầu ngửa lên, lấy bàn tay đen đen che mặt. Tang thi huynh cảm thấy sủng vật bộ dáng ngây ngốc này là đang lấy lòng mình, hôm nay đánh tang thi có thể chậm một chút đi.

Đau quá, Tiêu Văn nước mắt “Xoạt xoạt” chảy ra, cả mặt tiếp đất đầu tiên chính là cái mũi, trong nháy mắt Tiêu Văn cảm thấy cái mũi đau xót, nước mắt liền ào ào tuôn. Ôm cái mũi té lăn trên sàn.

Hiện tại cũng không đếm xỉa tới sàn bẩn hay không bẩn, bất nhã hay không bất nhã. Rất đau a, còn giống như chảy máu mũi rồi, ngửa đầu, khuỷu tay chống trên mặt đất nhẹ nhàng mà xoa xoa cái mũi. Tiêu Văn còn đang mải thương xót cho cái mũi không nhìn thấy tang thi huynh nở nụ cười, nếu thấy phỏng chừng tạc mao!

Chờ cái mũi bớt đau cậu buông mới buông tay, chống sàn chậm rãi đứng dậy.

“Ngô!” Nhẹ nhàng đụng đụng cái mũi một chút, Tiêu Văn cảm thấy vẫn là rất đau, hoàn hảo không có chảy máu nữa. Lấy tay lau vết máu đọng lại trên mũi, Tiêu Văn cảm thấy hôm nay chính là không nên xuất hành, mọi sự đều không thuận!

Tiêu Văn cứng lại rồi, ngón tay lạnh buốt ôn nhu chà lau vết máu kia là của tang thi huynh! Xúc cảm lạnh lẽo làm cho Tiêu Văn toàn thân nổi da gà! Tang thi huynh, ngài có phải hay không ngửi thấy mùi máu cho nên đói bụng? Chuẩn bị động khẩu? (Thù Nhi: tang thi huynh là tang thi chứ hông phải ma cà rồng =]])

Tang thi huynh nở nụ cười một hồi, cảm thấy đau lòng, như thế nào liền ngốc như vậy đâu? Té như vậy hẳn là rất đau, mình không có cảm giác, chính là mỗi lần xem sủng vật thời điểm sau khi bị thương xử lý miệng vết thương, trên mặt đều mặt nhăn thành một đoàn, hẳn là rất đau!

Nhẹ nhàng mà đi đến trước mặt Tiêu Văn, vươn tay phải từng chút từng chút chà lau vết máu dưới mũi sủng vật, tâm như thế nào lại có điểm đau đâu? Sủng vật vẫn là chỉ có hắn có thể khi dễ, những người khác khi dễ hội đau lòng a, chính là chính sủng vật cũng không được phép đâu.

Đây là tang thi huynh ôn nhu sao? Thấy được tang thi huynh trong mắt lộ một chút đau lòng. Tiêu Văn cảm giác rất muốn trừu khóe miệng. Tang thi huynh a, ngươi kỳ thật là đang đau lòng kia thật vất vả mới tăng được mấy lượng thịt đi. Ngươi kỳ thật là đau lòng vì chảy máu lãng phí, cho nên thực đau lòng đúng không.

Yên lặng tự nhủ không cần để ý ngón tay lạnh lẽo kia là của tang thi huynh, đem kia trở thành cục băng mùa hè là tốt rồi! Tiêu Văn hiện tại cảm thấy cái mũi không đau, này có phải hay không khả năng là cái mũi của mình cũng bị tang thi huynh dọa đến, không dám tái ngạo kiều?

Chà lau vết máu xong tang thi huynh nhìn sủng vật bộ dáng có điểm ngượng ngùng, tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều, về sau giám sát chặt chẽ một chút, đừng để sủng vật đi địa phương nguy hiểm. Quả nhiên sủng vật đều là hiếu động hơn nữa có chút yếu ớt a! Dưỡng sủng vật cần rất cẩn thận đâu, bằng không không cẩn thận sủng vật liền bị thương.

Một người một thi chậm rãi đi, mục tiêu là triền núi đối diện mà ngày hôm qua đánh tang thi, cũng chính là thuộc một quả núi khác triền núi. Khu vực đồi núi không nhiều lắm, chính là triền núi rất nhiều. Hướng bọn họ đang đi đối diện với thành thị, tang thi từ trong đó đi ra, mặt khác cũng dễ dàng cho tang thi huynh đánh tang thi hơn.

Kỳ thật Tiêu Văn vẫn không rõ vì cái gì thân là tang thi, tang thi huynh đánh tang thi so với cậu một nhân loại tính tích cực còn cao hơn? Chẳng lẽ tang thi chết đối với tang thi huynh mới có lợi? Thật đúng là có thể như vậy, Tiêu Văn cảm thấy cậu giống như phát hiện ra phương pháp tang thi huynh tiến hóa, tang thi huynh so với một tháng trước hoạt động trên mặt phong phú hơn, đương nhiên cũng có khả năng là học từ Tiêu Văn. Tang thi huynh thân thủ hình như rất tốt, rõ ràng nhất chính là làn da, so với một tháng trước có sức sống hơn, sẽ không thật sự giống người chết, trắng bệch trắng bệch không hề sáng bóng. Hiện tại tang thi huynh da có điểm thô ráp, dây thần kinh trên mặt không phát triển, chỉ trầm mặc không thể nói chuyện, sẽ không có người lần đầu tiên nhìn thấy tang thi huynh liền nghĩ hắn là tang thi.

Tang thi huynh thân thủ luôn luôn linh hoạt, chỉ là hiện tại có điểm nghịch thiên thôi. Nhìn tang thi huynh đi ở phía trước, Tiêu Văn cảm giác thực phức tạp. Tang thi huynh cứu cậu, cậu hẳn là nên báo đáp hắn, nhưng là tang thi huynh như thế nào lại có tập tính đặc thù của nhân loại vậy, hắn thủy chung vẫn là tang thi thôi. Trên thế giới này nhân loại với tang thi có thể sống hài hòa cùng nhau liền có thể ví như con người có thể sống hài hòa với gà nướng, nghĩ thôi cũng biết là vọng tưởng.

Đã biết cái mạng mình được tang thi huynh cứu trở về, giết tang thi huynh trước không nói cậu có năng lực này hay không, lương tâm cậu đều không chấp nhận được. Tận thế đến mỗi người đều muốn là còn sống. Vấn đề đạo đức linh tinh gì gì đều vứt bỏ, nhưng là Tiêu Văn tự hỏi bản thân có thể làm được hay không, đáp án vẫn là không thể.

Cũng không phải nói Tiêu Văn yếu đuối, đây là đáp án trong nội tâm cậu. Cậu chính là nghĩ như vậy, cậu sẽ không làm chuyện lấy oán trả ơn, cậu cũng làm không nổi, cho nên lúc ấy phát hiện ân nhân cứu mạng mình là tang thi, Tiêu Văn ý tưởng đầu tiên chính là chạy trốn, đương nhiên một lý do khác đó là Tiêu Văn tự nhận mình đánh không thắng tang thi huynh. Lựa chọn chạy trốn đối với Tiêu Văn mà nói là phương pháp tốt nhất, về phần chạy trốn sẽ bị trảo trở về đó là chuyện Tiêu Văn chưa nghĩ tới.

Giết tang thi huynh? Ngượng ngùng rồi, trong mắt tang thi huynh cậu yếu đuối so với cây cỏ chỉ có một điều khác nhau, thì phải là cậu biết động đậy, cây cỏ sẽ không động! Không phải Tiêu Văn tự coi nhẹ bản thân, Tiêu Văn hiện tại năng lực rất cao, có thể dễ dàng đồng thời giải quyết năm con tang thi, nhưng đó là dưới sự bồi dưỡng của tang thi huynh mới có thành quả như vậy. Đối với ý tưởng chạy trốn, Tiêu Văn cảm thấy ý tưởng bộc phát này cũng có khả năng phát sinh.

Tang thi huynh năng lực rốt cuộc cao bao nhiêu, Tiêu Văn đại khái đoán tang thi huynh hẳn là tang thi đã tiến hóa, còn không phải giống trong tiểu thuyết viết người tiến hóa từng bậc từng bậc sao, tang thi huynh hẳn là thuộc loại tang thi vương giỏi hơn tang thi bình thường đi, nhóm tang thi bắt đầu đối với tang thi huynh là có ý tứ sợ hãi, sau lại nhóm tang thi trực tiếp không nhìn tang thi huynh, mỗi lần đều trực tiếp hướng về phía Tiêu Văn phác qua. Tiêu Văn thầm nghĩ đến giống như là tiểu thuyết huyền huyễn, cao thủ đến cảnh giới kia có thể che dấu hơi thở của mình, so với thường nhân không khác biệt mấy.

Nhìn tang thi huynh phía trước, Tiêu Văn cảm thấy cuộc sống này không có cách nào thay đổi được. Ở  chung với tang thi nghe qua thực kích thích, kỳ thật sự thật càng kích thích hơn, áp lực rất lớn a. Tiêu Văn biết cậu giết không được tang thi huynh, chỉ có cách chạy trốn thật xa như vậy mới là chính xác. Cùng một chỗ với tang thi huynh sẽ không cần lo lắng bị tang thi đuổi bắt, nhưng là bên người có một con tang thi cứ nhìn chằm chằm ngươi, có thể ngủ được không phải kẻ ngu ngốc thì chính là tang thi.

“A ……” yên lặng thở dài một hơi, tang thi huynh có thể thả ta đi không? Sống cùng ngươi cũng tốt lắm, không cần trả tiền thuê nhà, còn không tốn phí sinh hoạt, đồ dùng vật tư đều là tang thi huynh mang tới hoặc cùng nhau tìm đến.

Thấy được tang thi du đãng phía trước, Tiêu Văn yên lặng nắm chặt mộc côn. Vẫn là đánh tang thi đi, chạy trốn a, giết tang thi huynh a, những chuyện không thực tế cũng không cần suy nghĩ nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.