Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 27: Sóng lớn lại nổi lên



Edit: Cu

Lần này Cao Sóc ra tay trong nháy mắt, đã giết chết một dị năng giả cấp bốn, làm một đám người sợ đến sững sờ, quan trọng nhất là, chiến đấu cùng cấp, vậy mà Cao Sóc không bị thương một chút nào, dùng thực lực chèn ép đối phương.Còn nói mình đã sớm lên cấp, tên Vương Lãng này chắc là đang khoác lác, cấp bốn làm sao có thể dễ ngủm như thế, ở đây chỉ có một vài người chú ý đến đòn trí mạng giết chết Vương Lãng chính là ánh sáng xanh lục trên tay Cao Sóc.

Đây chắc hẳn là dị năng thứ hai của Cao Sóc, đến tận lúc này, dị năng thứ hai của Cao Sóc vô cùng bí ẩn, hầu như không một ai biết đó là gì, mà vừa ra tay đã khiến người bị thương, có thể thấy được dị năng thứ hai mạnh mẽ thế nào.

Người của đoàn lính đánh thuê Hỏa Diễm đến tiệc rượu, thấy boss nhà mình bị Cao Sóc giết chết, trong lòng vừa giận vừa sợ, có mấy kẻ muốn xông đến giết người, lại không dám ra tay vì e ngại sức mạnh của Cao Sóc, cuối cùng, mấy người chỉ tiến lên đem thi thể của Vương Lãng mang đi, thấy hết chuyện để xem, người vây xem dần tản ra, lại càng có một số ít rời đi, trong lòng không ngừng suy xét, nên làm thế nào mới có thể kiếm được lợi ích trong tình hình thế này.

Đoàn lính đánh thuê Hỏa Diễm như rắn mất đầu, chia rẽ là điều tất nhiên, thế lực vừa mới phát triển lớn mạnh, lúc nào cũng phải có rất nhiều khuyết điểm.

“Anh Sóc, anh không có bị thương đúng chứ.” Lâm Thanh đẩy đám người ra xen vào, trong ánh mắt mang theo sự quan tâm, thậm chí còn muốn thò tay kiểm tra, nhìn Cao Sóc xem có bị thương ở chỗ nào không.

“Tôi không có chuyện gì!” Cao Sóc nhíu mày tránh xa tay Lâm Thanh vừa duỗi ra, khi nào thì hắn cho người này cái ảo giác hắn dễ tiếp cận, lúc nào cũng nghĩ có cơ hội thì phải bám dính lấy hắn, cũng không phải cái loại sắc mặt kia được bộc lộ ra.

(Câu này mình chém, có lẽ là anh Sóc không có lộ ra ảnh là giai cong và có ý gì với Lâm Thanh.)

An Tử Lâu thấy boss nhà mình đã đánh xong, im lặng gật đầu, boss hình như đã mạnh hơn rồi, so với lần gặp đầu tiên thì lợi hại hơn không ít, chậm rãi bước đến, đôi mắt không hề có chút trập trùng nào nhìn về phía đối phương, đưa bàn tay qua.

Trong lòng bàn tay thanh niên có một viên kẹo hoa quả màu đỏ im lìm nằm đó, là loại mà thanh niên thích ăn nhất, trong hộp chỉ còn lại duy nhất một viên, thanh niên lúc nào cũng thích để dành, chờ lúc sau ăn tiếp, Cao Sóc nhìn viên kẹo hoa quả, trong giọng nói mang theo vẻ sung sướng hỏi: “Đây là cho tôi.”

“Ừm!” An Tử Lâu gật đầu, “Đây là thưởng!”

Lời nói này rất kỳ lạ, người xem xung quang cũng không hiểu nổi nó là ý gì, mà Cao Sóc đã hiểu ngay lập tức, bởi trong đôi mắt bình tĩnh không có chút gợn sóng kia lóe lên sự tán thưởng, dường như đang vui vẻ vì thực lực của hắn tăng cao, điều này làm cho Cao Sóc dở khóc dở cười.

Hắn nhận lấy viên kẹo đường, bóc vỏ, nhét vào miệng thanh niên, ngón tay vô tình lướt qua đôi môi đỏ, không nhịn được hơi vuốt nhẹ một chút, sau đó, vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu thanh niên: “Cậu tự ăn đi, tôi thích uống rượu hơn.”

“Rượu?” An Tử Lâu nhớ tới trong tiệc rượu quả thật có xuất hiện loại chất lỏng màu hồng hồng này, bĩu môi, “Uống không ngon, đắng ngắt, cơ mà nếu anh thích, thì lần sau lúc tìm vật tư tôi sẽ tìm cho.”

Cái dáng không coi ai ra gì làm Lâm Thanh đứng một bên tức muốn nổ phổi, hắn mím mím môi, vừa định há mồm nói chuyện, liền bị Dư Khôn túm đi, mỹ kỳ danh là cùng uống rượu, Lâm Thanh vốn không muốn đi, hắn còn muốn tranh thủ kiếm chút hảo cảm từ Cao Sóc, đồng thời thừa cơ bôi đen tình địch tiềm ẩn An Tử Lâu.

Rõ ràng An Tử Lâu phải ở Đằng Long hội, của Phương Lập Hiên, Cao Sóc là của hắn mới đúng, vì sao lại biến thành như vậy? Cao Sóc chẳng phải vô cùng thích Lâm Thanh hay sao? Nội dung tiểu thuyết xảy ra vấn đề ở đâu? Đáng tiếc, trời cao không cho hắn một đáp án làm hắn hài lòng.

Xảy ra chuyện như vậy, người tham gia tiệc rượu đã đi mất một phần, nhưng vẫn có phần lớn người ở lại muốn bắt quàng làm họ với Cao Sóc, họ đều bưng ly rượu bước đến, ân cần nói chuyện cùng Cao Sóc, An Tử Lâu nhìn rượu màu đỏ máu trong chiếc ly, trong đôi mắt mèo đen láy lóe lên chút tò mò cùng nghi hoặc.

Cậu dùng một tay chống đầu, nửa nằm ở trên bàn, mắt mở to, thấy người chung quanh đều uống từng ngụm nhỏ, uống xong còn lộ ra vẻ hưởng thụ,không nhịn được muốn nếm thử một ít, cậu bưng ly rượu lên khẽ nghiêng, đầu tiên là đưa đầu lưỡi ra liếm liếm, sau đó phùng má, đôi mắt chớp chớp liên tục, đang vô cùng khó hiểu, rõ là đắng, vừa đắng vừa chát, vì sao mấy người này lại thích uống như thế?

Nhất định là cách uống rượu của cậu không đúng!

An Tử Lâu cầm lấy cái ly, lúc này cậu uống một hớp lớn, lập tức bị sặc, Cao Sóc quay đầu, cười cười nhìn thanh niên bị sặc đến nước mắt lưng tròng, liền đem rượu trước mặt thanh niên lấy đi, lại đưa cho cậu một cốc sữa nóng, đây là hắn dặn người làm riêng đưa tới, đưa đến trước mặt thanh niên nói: “Cái này hợp với cậu hơn, nếm thử đi.”

An Tử Lâu bưng cốc lên ngửi ngửi, mùi ngọt ngọt, khá giống với một mùi kẹo của cậu, vì thế uống thử một ngụm, mùi vị ngọt ngào lập tức chui từ đầu lưỡi lên thẳng vị giác, con ngươi đen láy sáng ngời, lập tức hài lòng uống từng ngụm từng ngụm.

Lúc này, cửa đại sảnh lại có mấy người vào lần nữa, nhìn bên ngoài thì đều là cao thủ, không kể đêm ngày bảo vệ quanh một người đi tới, đó là một thanh niên có vóc người gầy gò, mặc một bộ quàn áo dài bó sát, bọc lấy cơ thể đẹp đẽ, đi trên đường có một loại quyến rũ phong tình, ánh mắt của hắn rất đặc biệt, tự tin xen lẫn khoe khoang, mà quyến rũ cũng càng nhiều, giống như chỉ liếc mắt nhìn qua, là có thể khiến cho xương người mềm nhũn.

Hắn vừa bước vào trong đại sảnh, lập tức trở thành một hình tượng vô cùng đẹp đẽ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn, thấy nhiều người để ý mình như vậy, thanh niên rất hài lòng cũng rất hưởng thụ, đôi mắt mê người đảo một vòng ở phòng khách, cuối cùng dừng lại ở trên người Cao Sóc, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng.

Tiện tay cầm một ly rượu mà người hầu đem đến, đôi chân dài của thanh niên sải bước đến chỗ Cao Sóc đứng, nói với Cao Sóc: “Vị này chắc là đoàn trưởng Cao đúng chứ, đại danh của anh em đã nghe từ lâu, hôm nay may gặp, không biết có thể kết bạn hay không.”

“Cậu là?” ngay từ lúc đám người bước vào Cao Sóc đã chú ý đến bọn họ, nếu hắn không nhớ lầm, những người này mới gia nhập căn cứ, không đến năm tháng, hơn nữa, là người của Đằng Long, mà trong căn cứ Quang Minh không một ai không biết Đằng Long và Lãnh Dạ không hợp, ánh mắt chuyển đến Phương Lập Hiên đang chơi rất high trên sàn nhảy, đối phương lại giống như không hề phát hiện chuyện này, căn bản là không có ý định xử lí.

“Em tên La Dật, là em trai của anh La Ninh.”

“Phụt!” Tôn Dương đang uống rượu ở đằng sau nghe thấy câu này liền phun một ngụm rượu ra ngoài, suýt nữa phun lên mặt An Tử Lâu, may mà An Tử Lâu phản ứng nhanh, đem đĩa áp về phía mặt hắn một cái, vì thế, rượu vang đỏ phun lại hết vào mặt bản thân, đáng ra Tôn Dương nhất định phải xù lông lại không nói một cái gì, ngược lại lại quay đầu cố ý săm soi La Dật, biểu cảm ở trong mắt, giống như là đang xem của lạ.

“Tôi nhớ cậu là người của Đằng Long hội, cùng tôi làm bạn, dường như có chút không được hay cho lắm?” Cao Sóc nói vô cùng bình tĩnh, không mặn không nhạt đáp lời.

“Đâu có, em nghe danh anh Sóc từ trước tận thế, lúc nào cũng bội phục cách làm người của anh, chỉ là không có duyên quen biết, sau tận thế lại có thể ở cùng một căn cứ với anh, thực là một điều vinh hạnh đối với em, lại nói, anh làm bạn với La Dật em đây, cũng không phải Đằng Long hội, anh Cao cũng không từ chối chứ.”

Phương Lập Hiên, nhà mày có người chạy sang ăn máng khác ngay trước mặt mày, mày không quản chút nào thực sự có sao không thế? Cả đám Tôn Dương đều đem ánh mắt chiếu thẳng về phía Phương Lập Hiên đang ở trên sàn nhảy, chỉ có sắc mặt Lâm Thanh là thối thối, ánh mắt cũng rất quái dị.

Sau khi An Tử Lâu uống hết sữa, đôi mắt phát sáng, trong tròng mắt đen kịt lập lòe cảm xúc vui sướng, bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng nói sau lưng có chút quen tai, cậu quay đầu, nhìn về phía người tới.

Thanh niên có đôi mắt quyến rũ cũng nhìn về phía An Tử Lâu, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều ngẩn người An Tử Lâu cảm thấy, người này hình như có chút quen mắt, lục lọi trí nhớ phút chốc, nhưng mà đoạn kí ức này thật là loạn.

Thanh niên lại cảm thấy cả người mình không khỏe, trong đôi mắt trợn to tràn đầy không thể tin nổi, hai tay run run chỉ An Tử Lâu, thất thanh nói: “An Tử Lâu, sao mày lại còn sống?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.