Người của căn cứ Quang Minh vô cùng vừa lòng với cách giải quyết của Phó An Khanh, đương nhiên, những người vừa ý nhất chính là đám người Cao Sóc biết sự thật, đôi mắt đen láy của An Tử Lâu đảo quanh, mấy chiêu trong phim dạy quả thực không tệ, dùng rất ngon, sau này, nhất định phải chăm coi phim đọc sách.
Người của những căn cứ khác khi nghe được tin Cao Sóc đã là dị năng giả cấp năm, rồi Phó An Khanh lại cho một hòm thuốc miễn phí đều hiểu trong giây lát, ở bên ngoài thì không thấy gì, mà trong lòng thì cười đến nỗi sắp xòe hoa, biểu cảm hả hê cần che chắn một chút, tên Phó An Khanh này quả thực đáng đời, hắn dám dọa ông mày đây, giờ thì quả báo đến.
Mọi người vui mừng đến, cũng vô cùng vui vẻ đi mất trước mặt Phó An Khanh đang nhăn nhó vặn vẹo, trên đường, không hiểu sao Tống Thành Vũ bắt đầu phát sốt, vì đảm bảo cho tương lai của mình có thể có đồ ngon mà ăn, An Tử Lâu vô cùng săn sóc khiêng Tống Thành Vũ lên đường, Cao Sóc càng nhìn cái tư thế kia càng thấy khó chịu, vì thế, không nói hai lời liền túm Tống Thành Vũ đang trên vai An Tử Lâu xuống ném lên lưng Mèo Bự, đối diện với ánh mắt nghi vấn của An Tử Lâu, hắn dõng dạc giải thích: “Nhìn hắn như thế khá giống như đang bắt đầu thức tỉnh dị năng, em khiêng hắn như vậy, có thể sẽ đánh gãy quá trình thức tỉnh, như thế, hắn chỉ có thể là một tên đàn em kéo chân sau em thôi.”
Có dị năng thì sẽ không vướng chân, liền không cần lo lắng người ta sẽ chết, An Tử Lâu hài lòng gật gật đầu, lộc cà lộc cộc chạy lên trước, Cao Sóc không nhanh không chậm sóng vai đi đến, hai người đi qua chỗ nào chỗ đó la liệt thi thể động vật biến dị, thỉnh thoảng còn có xác thực vật biến dị và cả zombie xen lẫn, mở ra một con đường an toàn cho những người phía sau.
Hoàng hôn rơi xuống, chiếu lên người bọn họ, làm chiếc bóng kéo dài, trong nháy mắt, hình tượng của bọn họ chợt trở nên vĩ đại vô cùng, mắt Lục Thiến Nhi long lanh nhìn An Tử Lâu, trong đôi mắt có cả nước mắt: “Quả thực là một hình ảnh duy mỹ, nam thần nhà tôi lúc nào cũng đẹp trai như thế, nhưng đáng tiếc là ảnh không có thích gái.”
Cô vừa nói thế, khóe miệng Tôn Dương liền giật giật, rõ ràng là hình ảnh bạo lực máu me, làm gì có chỗ nào là đẹp trai rồi cả duy mỹ, không hổ là cô gái coi trọng An Tử Lâu, ngắm nhìn bộ xương khô khoác da người kia, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Anh Sóc càng ngày càng không biết xấu hổ, mấy câu dối trá kia cũng có thể nói ra không thèm chớp mắt lấy một cái.”
Trên đường về do có thêm một dị năng giả cấp năm nữa mở đường, cũng do bọn họ đã từng đi qua một lần, tốc độ của mọi người nhanh hẳn lên, chỉ dùng có mấy ngày là đã về đến căn cứ Quang Minh, lúc An Tử Lâu cưỡi Mèo Bự vọt vào trong căn cứ nhanh như chớp, làm người đi đường sợ khiếp cả vía, ấn tượng của mọi người với An Tử Lâu vẫn dừng ở mức đây là một người đẹp, nhìn thấy cảnh này, còn tưởng rằng mình hoa mắt.
“Anh An từ từ đã!” Lục Thiến Nhi bay nhanh đuổi theo, trong miệng gọi tên An Tử Lâu không ngừng.
Nghe thấy tiếng gọi An Tử Lâu liền dừng bước, Lục Thiến Nhi là người cho cậu đồ ngọt hơn nữa còn quen biết với Tiếu đẹp đẽ, có thể cho chút chăm sóc, cậu quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Lục Thiến Nhi, chờ đối phương mở lời, Lục Thiến Nhi liền lao thẳng vào ngực An Tử Lâu, ôm chặt cậu một chút, rồi ngay trước khi Cao Sóc sầm mặt bùng cháy, thì buông lỏng tay ra, Cao Sóc cảnh giác tiến lên, ôm An Tử Lâu vào lòng, tuyên bố chủ quyền, ánh mắt nhìn Lục Thiến Nhi vô cùng không hay.
Lục Thiến Nhi không hề bị tầm mắt của Cao Sóc đả động đến, cô cười nói với An Tử Lâu: “Anh An, cảm ơn anh đã cứu em lần trước, đáng ra em định lấy thân báo đáp, mà có vẻ anh lại không thích em.”
Ánh mắt của cô quét qua đôi tay đang ở bên hông An Tử Lâu, đầu tiên là nở một nụ cười đắng chát, sau đó hít một hơi thật sâu, như là đang từ bỏ một thứ gì đó, sau đó cô nở một nụ cười sảng khoái, đĩnh đạc vỗ vai An Tử Lâu, nói một cách chân thành: “Anh An, anh nhất định phải hạnh phúc với đoàn trưởng Cao đấy.”
“Bọn tôi nhất định sẽ hạnh phúc, cảm ơn Lục tiểu thư chúc phúc.” Mấy lời trước của Lục Thiến Nhi làm hắn rất là lo, mà cái câu cuối lại làm hắn thật sự thỏa mãn, nghiêng đầu nhìn mặt An Tử Lâu không cảm xúc, nhìn cái biểu cảm này là hắn dư biết xương nhỏ nhà hắn không hiểu ý của Lục Thiến Nhi, nhưng mà không sao cả, hắn hiểu là được rồi, Cao Sóc cười hỏi An Tử Lâu: “Chúng ta lúc nào cũng phải cùng nhau, đúng không?”
Tuy rằng An Tử Lâu khá là nghi ngờ, mà vẫn gật đầu, cậu là một đàn em, tất nhiên là lúc nào cũng phải đi theo boss, nhưng mà sao lại cần chúc phúc? Đây không phải là lời nói dành cho mấy cặp yêu nhau à? Sau khi đọc một ít sách, An Tử Lâu đã biết đến khái niệm người yêu khá là xoắn xuýt với chuyện này.
Cho dù hiểu ý cái gật của An Tử Lâu, mà Cao Sóc vẫn vô cùng vui vẻ, lúc nào cũng cùng nhau, cho đến hết đời, hắn sẽ dùng kiên trì cả đời mình để dạy cho xương nhỏ nhà hắn ý nghĩ chân thực lời nói của Lục Thiến Nhi.
Phương Lập Hiên huýt sáo một cái, trong ánh mắt hoặc bất đắc dĩ hoặc khó chịu của mọi người, nhẹ như mây gió đi về phía hội Đằng Long, ở ngoài lăn lộn lâu như thế, ăn không ngon ngủ cũng chẳng ngon, quan trọng nhất là, không có giường to êm ái, quả thực không thể chịu nổi, hắn phải nhanh chóng lăn lên chiếc giường đáng yêu của mình để an ủi tâm hồn mong manh yếu đuối của hắn.
Đêm đó, ba người đứng đầu của căn cứ Quang Minh lại tụ họp lần nữa, bàn bạc về chuyện cái chết của bác sĩ Lạc Cơ, nên giải quyết vấn đề của căn cứ thế nào, Cao Sóc rất tự trách chuyện mình để bác sĩ Lạc Cơ chết, không hiểu sao lại xảy ra chuyện này, dù nguyên nhân của nó ngay cả hắn cũng chẳng hiểu.
Mà chuyện đã rồi, thì hắn cũng không thể cứ mãi tự trách hay trốn tránh, mà là nghĩ cách giải quyết, hắn từ xưa đến nay cũng không phải là loại người yếu đuối thích trốn tránh gì, sau khi từ chỗ Lục Lâm về, Cao Sóc liền bị đám Tôn Dương Trình Phỉ Phỉ kéo vào phòng ngủ, không cần hỏi cũng biết, bọn họ đều muốn chiêm ngưỡng đống vật tư mà An Tử Lâu cướp được từ căn cứ Nhật Diệu.
Bình thường, An Tử Lâu đều đang rúc trong phòng chơi xương, sau khi mọi người vào, đập vào mắt là một bộ xương khô đang dựa trên ghế salon, một đôi móng vuốt đang cầm xương đùi của mình giả làm động tác kéo violon, hai khúc xương cọ vào nhau, phát ra âm thanh chói tai “Cọt kẹt”, hai đôi cánh xương lơ lửng giữa không trung giả làm nhạc trưởng bay tới bay lui, lăn qua lăn lại trên ghế salon, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh kèn kẹt kèn kẹt, nghe kĩ chút, hình như còn mang theo giai điệu nhịp nhàng, mắt Tôn Dương mở lớn, cái giai điệu này hình như là bài Nocturne Sonata*.
*Của nhà soạn nhạc Chopin người Ba Lan.
Trình Phỉ Phỉ trợn trắng mắt, lười biếng nói: “Lần đầu tiên tôi nghe được giai điệu sonata trâu bò thế này.”
“Đây là bản sonata hay nhất thôi từng nghe.” Mặt Cao Sóc vô cùng tự hào, xương đầu vô cùng tự giác bay vào lòng bàn tay Cao Sóc, tiếp tục sự nghiệp ca hát vĩ đại của mình, xương đùi cứ đệm nhạc, xương cánh cũng không dừng chỉ huy.
Một người một xương khô cứ thế mà tú ân tú ái các loại, có được thật không đấy? Đây là câu hỏi đồng thời cùng xuất hiện trong đầu của cả ba người.
Chờ An Tử Lâu dùng đại pháp xương khô tròng quần áo mặc đồ xong liền mang theo mọi người vào không gian, liền thấy từng hòm thuốc một im lặng nằm trên đất, bên cạnh còn có không biết bao nhiêu là vật tư, Tôn Dương hoan hô một tiếng xông lên, nằm nhoài trên hòm cười ha hả, “Uây, nhiều thuốc như thế, sau này không cần phải lo mấy con zombie mạnh hơn mình nữa.”
So với Tôn Dương ngốc manh, Trình Phỉ Phỉ và Tôn Dương nghĩ nhiều hơn một chút, Trình Phỉ Phỉ nói ra nghi ngờ của bản thân đầu tiên, “Boss, dù thuốc ở đây, mà có vẻ không có biện pháp để sử dụng một cách quang minh chính đại, nếu không sẽ bị nhìn ta chút gì đó, lúc ấy tất cả mọi người sẽ biết bộ xương khô tối đó có quan hệ với đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ chúng ta.”
“Phỉ Phỉ nói đúng, đống thuốc này ta chỉ có thể dùng lén lút, lượng dùng cũng không thể quá nhiều.” Dư Khôn cũng đáp lại.
“Không phải chứ, có cả một núi kho báu mà không thể dùng, thế thì tôi đau đớn biết bao nhiêu.” Tôn Dương nhảy từ trên hòm xuống đất, lấy một ống thuốc ra nhìn đi nhìn lại vô cùng xoắn xuýt, An Tử Lâu không thèm quan tâm bọn họ rối rắm cái gì, sau khi cậu vào không gian, bỗng lao đầu xuống hồ, lúc đi ra ngoài, đã là một bộ xương khô.
Nhiêm túc kì cọ bộ xương của mình dưới nước, động tác tắm của An Tử Lâu khá chậm, cậu tiện tay đặt một khối xương tay của mình lên tay Cao Sóc, rồi lại tiếp tục kì cọ, xương đầu chạy lên khoảng không giữa hồ, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm xuống nước, cậu chợt nhớ, lần trước uống cái thuốc kia mùi vị chả trách lại quen như thế, hóa ra là mùi khá giống mùi nước tắm của cậu.
Thế cái nước tắm trong hồ này cũng có khả năng làm tăng dị năng của mọi người thì sao? Bộ xương khô ráp lại mình trong không gian, An Tử Lâu nhanh chóng biến lại thành người, bởi quá vội vàng, quần áo cũng không thèm mặc, Tôn Dương vừa lúc ấy lại cầm một ống thuốc đi đến, Cao Sóc phản ứng cực nhanh, đạp một đạp làm Tôn Dương lao xuống hồ, sau đó ôm An Tử Lâu vào ngực ra lệnh: “Mau biến thành xương khô!”
An Tử Lâu còn đang định nói chuyện, kết quả nghe thấy tiếng Cao Sóc quát, liền biến lại thành bộ xương, bởi Trình Phỉ Phỉ là Dư Không đứng khá xa, cũng không nhìn thấy tình hình bên này, mà nghe thấy tiếng kêu của Tôn Dương mới phát hiện ra, nhìn biểu cảm của Cao Sóc, sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho được.
“Ào” một tiếng, Tôn Dương ngoi ra từ trong nước, hắn quát to một tiếng cả người bốc lên lửa cháy hừng hực, hai tay vung ra, một quả cầu lửa thật lớn bay ra ngoài, khí thế toàn thân ầm ầm bùng nổ, rõ ràng là khí thế của cấp bốn, mấy người cùng nhìn về thuốc trên tay hắn, đây là sau khi ngã xuống vô ý uống phải thuốc?
“Tôi thấy cả người mình tràn đầy sức mạnh, ha ha ha, tôi đã cấp bốn, quả thực quá lợi hại, An Tử Lâu, tôi muốn khiêu chiến với cậu, trước đây tôi mới cấp ba thì thôi, mỗi ngày đều bị cậu miểu sát, bây giờ tôi đã là dị năng giả cấp bốn, hẳn là có thể đỡ được mấy chiêu của cậu.” Một tay Tôn Dương chống nạnh, một tay chỉ An Tử Lâu đang trong trạng thái xương khô, cả mặt đều là biểu cảm hung hăng.
Cái tên này lại đi tìm đường chết, mọi người che mặt than thở một tiếng.
Quả nhiên, đầu lâu của An Tử Lâu vừa nghe thấy thế, từ giữa ánh sáng vàng chói lọi của bộ xương cũng tỏa ra một luồng khinh bỉ, duỗi móng vuốt một cái, ở giữa lóe lên ánh sáng vàng, gạch để ở góc không gian tự động bay đến tay cậu.
“Thả ngựa ra đây, để ông đây xem thử sự lợi hại của cậu!” Tôn Dương hét lớn một tiếng, làm động tác đặc trưng của của Lý Tiểu Long, sau đó, An Tử Lâu chuyển động, viên gạch được giơ lên cao tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, tiện tay vỗ nhẹ một cái, Tôn Dương bị miểu sát.
Tôn Dương bay rất xa, cũng không biết An Tử Lâu khống chế sức mạnh kiểu gì, ngoài đầu váng mắt hoa ra, thì không bị làm sao cả, chỉ là không dừng được, mãi đến khi gặp phải một cái cây lớn, quần áo vừa hay lại móc trên cây, liền chóng mặt lủng lẳng trên đó.
“Thật là! Khi không lại đi tìm đường chết.” Dư Khôn có chút đau lòng đi đến, vừa định ôm Tôn Dương xuống khỏi cây, dưới chân liền cắm vào một cái xương sườn, đâm sâu xuống đất, Dư Khôn ngẩng đầu lên, liền thấy An Tử Lâu như thị uy mà vung vẩy hai chiếc xương sườn, trong miệng phát ra âm thanh kèn kẹt kèn kẹt, ý rất là rõ, dám động đậy, liền thưởng cho anh một chiếc xương sườn, Dư Khôn sờ mũi một cái, dừng bước.
Mọi người ở đây thảo luận làm sao để xử lí hết chỗ thuốc này, bên kia, Tôn Dương đang bị treo trên cây lại quát to một tiếng, tránh khỏi cành cây rơi xuống đất lảo đảo chạy về, ngạc nhiên vô cùng nói: “Anh Sóc, em dùng thuốc kia xong mà một chút di chứng cũng không có.”
“Không có thật?” Cao Sóc kinh ngạc nhìn hắn.
“Thật!” Tôn Dương gật đầu liên tục, vô cùng kích động, “Haha, không phải là do em có thể chất đặc thù đó chứ, dùng thuốc kia xong thì không có tác dụng phụ, sau này em sẽ coi nó thành nước mà uống hằng ngày, như thế thì thực lực của em sẽ luôn luôn ở đỉnh cao, ha ha”
Hắn nói xong liền cầm một ống thuốc uống vào, đáng tiếc lúc này cũng không còn may như trước, sau khi dược hiệu biến mất liền mất sạch sức ngồi phịch xuống đất, Tôn Dương khó chịu bĩu môi, “Sao lại thế? Lẽ nào cảm giác của em có vấn đề?”
An Tử Lâu tìm giữa đống vật tư ra một bộ quần áo mới, mặc xong liền biến thành người, lúc này mới mở miệng, cậu chỉ nước tắm của mình nói: “Boss, vị của nước tắm với vị của thuốc khá giống nhau.”
“Khá giống?” Cao Sóc đi đến cạnh hồ nước, không gian trong này hắn không biết hết, cũng không vào được mấy lần, độ quen thuộc còn không bằng cả Tôn Dương, hắn vốc một vốc nước lên uống thử, mùi quả nhiên khá giống mùi thuốc, ừm, vừa nãy Tôn Dương bị đạp vào hồ, uống thuốc thì tiện uống luôn nước hồ, cho nên, nước hồ phát huy tác dụng, triệt tiêu tác dụng phụ của thuốc?
Mấy người vây quanh hồ nước nghiên cứu trái nghiên cứu phải, cuối cùng cảm thấy suy đoán của Cao Sóc khá chính xác, vì thế nhanh chóng thử, Cao Sóc bán tín bán nghi trộn lẫn thuốc và nước hồ vào uống thử, sau năm phút, sau khi dược hiệu biến mất thì cũng không có chút tác dụng phụ nào, mắt Cao Sóc nóng lên, đây quả là một chuyện tốt không thể tốt hơn.
An Tử Lâu đứng ở cạnh hồ nước, nước hồ phản chiếu lại hình ảnh bộ xương khô vàng chói lọi của cậu, cậu duỗi móng vuốt ra sờ sờ đầu lâu mình, càng nhìn càng thấy đẹp trai ngời ngời, ngay cả nước tắm của cậu cũng lợi hại như thế, không hổ danh là bộ xương khô muốn trở thành vua xương khô.
Mà cơ bản thì hàng này đã quên, không gian này là của boss nhà cậu