Tống Thành Vũ đỡ An Tử Lâu ngồi trên lưng Mèo Bự, chạy một mạch ra khỏi căn cứ, cùng lúc, cũng có mấy người ủng hộ La Dật đuổi theo không buông, bọn họ nghĩ An Tử Lâu bị thương nặng như thế, cũng mất sạch sức chiến đấu, muốn nhân cơ hội giết cậu ta, đều bị Tiếu dùng dị năng hệ nước đẩy lùi.
Chạy một mạch, vọt vào một khu rừng rậm rạp, một tay Tống Thành Vũ đặt lên miệng vết thương của An Tử Lâu, không ngừng chuyển dị năng vào đó, xác định không còn người đuổi theo nữa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trong bóng tối, không nhìn rõ tình hình của An Tử Lâu, Tống Thành Vũ cũng không chú ý nhiều.
Thương nặng như thế, nếu hắn trị liệu chậm trễ một chút, e rằng An Tử Lâu sẽ chết, đáng tiếc, dị năng của hắn quá thấp, cho đến bây giờ, vật tư dùng hằng ngày của đoàn lính đánh thuê nhiều như thế, hắn sắp xếp đủ mệt, không còn thời gian đâu để mà tăng cấp. (chém)
Dừng ở một chỗ khá bằng phẳng, hắn đặt An Tử Lâu lên bãi cỏ, bỗng có một bóng đen nhào tới từ xa, tốc độ phải nói là nhanh như chớp, trong bóng tối, Tống Thành Vũ chỉ cảm thấy một cơn gió vụt qua, hắn vội vã ôm An Tử Lâu nhào sang bên cạnh lăn một vòng, Mèo Bự rất cảnh giác, lập tức lao về phía bóng đen, nó là động vật, năm giác quan trong bóng tối nhạy hơn con người nhiều lắm, ngay lập tức cắn cho con zombie chuột kia nát bét.
Sau khi qua mối nguy hiểm, Tống Thành Vũ liền vội vàng quay lại băng bó cho An Tử Lâu, nhưng đáng tiếc hắn không phải dị năng giả hệ không gian, trên người chẳng có thứ gì, thậm chí, ngay cả nước dùng để rửa cũng không có, Tống Thành Vũ cau mày, cố gắng ngưng tụ dị năng thêm lần nữa, muốn trị liệu cho An Tử Lâu, hắn vừa cúi đầu nhìn chỗ An Tử Lâu nằm, dị năng lập tức cứng lại, trong nháy mắt, máu của hắn đóng băng.
Tống Thành Vũ gần như đang hoài nghi có phải mình đang hoa mắt hay không, ở ngực An Tử Lâu, bởi vì bị thương, quần áo nát vụn, chỗ bị lộ ra ngoài, hắn chỉ thấy một khung xương, vẫn còn đang tỏa ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt.
“Mình nhất định bị hoa mắt!” Tống Thành Vũ dụi mạnh mắt mình, tuy Dư Khôn là dị năng giả hệ kim loại, bị đánh rồi lại bị kích nổ từ bên trong, thì quả thật là sẽ có màu vàng kim thật, nhưng mà, ngay cả máu me cũng mất sạch thì cũng quá là phóng đại, vì xác định mình chỉ hoa mắt, Tống Thành Vũ đưa tay sờ sờ ngực An Tử Lâu, cảm xúc nơi tay khi chạm phải là lạnh lẽo như ngọc, hắn cứng tại chỗ một lúc.
Trong bóng đêm dày đặc, cuối cùng mặt trăng cũng chịu phá mây chui ra, chiếu rọi xuống đất, ánh trăng bàng bạc xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt cỏ, tình hình của An Tử Lâu lộ rõ ra dưới mắt Tống Thành Vũ, tuy rằng đầu vẫn là người, mà từ chỗ ngực bị xé mất áo, toàn bộ đều là xương màu vàng lấp lánh.
Tống Thành Vũ run rẩy cả người, kích động nắm tay An Tử Lâu lên nhìn, thế mà cũng là xương, “Chuyện này không thể nào! Dị năng giả hệ kim loại có cả dị năng bực này sao? Không, nhất định là mình dùng dị năng quá độ, nên bị hoa mắt.”
Như là đang tự thuyết phục bản thân, Tống Thành Vũ dùng sức dụi mắt, sau đó, hắn không thể tin nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, bởi vì đầu của An Tử Lâu cũng biến thành một cái đầu lâu, ở hốc mắt còn có hai đốm lửa lập lòe, nếu không phải do trên người bộ xương này vẫn còn quần áo An Tử Lâu mặc, thì Tống Thành Vũ cũng sắp cho rằng, trong giây lát mình xoay người, An Tử Lâu bị thứ gì đánh tráo.
“Chuyện này rốt cục là sao đây?” Tống Thành Vũ gõ gõ đầu mấy lần, trên trán vẫn còn một tầng mồ hôi lạnh, tuy rằng bây giờ đang là tận thế, nhưng mà, một người sống sờ sờ bỗng nhiên biến thành một bộ xương khô, vẫn làm cho hắn khó mà tin cho được, lẽ nào An Tử Lâu đã chết? Chết như thế thật sao?
Hắn thử đâm đâm bộ xương khô mấy lần, mong rằng đây là giả, mà bởi vì dùng sức hơi mạnh, đầu lâu lục cục lăn ra ngoài.
Trên thế giới này thật sự có chuyện hoang đường đến mức này ư? Rốt cục thì An Tử Lâu bị sao vậy?
Trong lòng Tống Thành Vũ bỗng nhiên nghẹn lại, mang theo loại cảm xúc khổ sở không nói nên lời, cậu thanh niên vừa mạnh mẽ vừa đơn thuần kia đã chết rồi à? Chết trong tình huống không thể nào làm rõ ra được, nếu như thế, dù Cao Sóc có trở lại căn cứ, thì cũng còn nghĩa gì nữa.
Hắn đứng lên, xoay người nhìn về phía Mèo Bự vẫn còn đang canh gác phía xa, đang muốn đi đến, chân bỗng bị cái gì ngáng một chút, suýt nữa ngã lên trên đất, Tống Thành Vũ nhìn xuống chân, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng ngược lên, bởi vì trên cổ chân của hắn, có một bàn tay xương màu vàng đang tóm chặt lấy.
Tống Thành Vũ quay phắt đầu lại nhìn, đôi mắt suýt nữa thì rớt ra, hắn nuốt ngụm nước bọt thật mạnh, cố gắng làm mình tỉnh táo, chỉ thấy bộ xương khô dưới đất như có sự sống, từ giữa đống quần áo bay ra, hai cái xương chân còn đang nhảy Tango, đầu lâu bay bay giữa không trung không ngừng phát ra tiếng kèn kẹt kèn kẹt với hắn.
Chỗ chết nhất là, giữa không trung còn có hai đôi cánh khổng lồ đang lơ lửng, đang vô cùng vui vẻ đánh nhịp, một cái xương tay ôm ngực, một cái tay khác không ngừng đánh lên xương sườn, y như đang gảy ghita, phát ra tiếng xương va nhau trong veo, thậm chí còn mang theo cả tiếng giai điệu.
Ặc, cái điệu này, hình như là Thấp Thỏm, quá là xứng với tâm trạng của hắn bây giờ.
Tống Thành Vũ cảm thấy, thế giới quan của mình cần phải gây dựng lại, không thì, sao hắn lại gặp chuyện thần kỳ đến mức này, hay là nói, đây không phải tận thế, mà là hắn xuyên đến phương tây huyền huyễn, mà An Tử Lâu này, là người vừa mới bị pháp sư tử linh hút hết sức sống.
Ha ha!
Nếu Tôn Dương ở đây, nhất định sẽ chỉ vào An Tử Lâu gào lớn, cậu là một bộ xương khô, còn muốn chơi nhạc quái gì, chẳng lẽ cậu còn muốn làm một vua âm nhạc xương khô.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ, Tống Thành Vũ bỗng chỉ vào An Tử Lâu kinh ngạc nói: “Tôi nhớ rồi, cậu chính là bộ xương khô đã đại nào căn cứ Nhật Diệu, đúng rồi, còn có hai đôi cánh, chính là cậu.”
Xương đầu gật gật với Tống Thành Vũ xem như là thừa nhận, trong hốc mắt lập lòe hai ngọn lửa, nhìn thế nào cũng thấy quái quái. Tống Thành Vũ hít sâu một hơi, đem dòng suy nghĩ trong đầu phân tích, nghĩ xong liền hiểu rõ, cho nên, bộ xương khô này chính là An Tử Lâu, An Tử Lâu chính là bộ xương khô này, vì vậy mà lúc ở căn cứ Nhật Diệu, Tôn Dương mới cười gian trá như thế, hóa ra là im im phát tài.
An Tử Lâu nhìn nhìn người mình, thế mà xương ngực lại bị Dư Khôn đập ra một vết rách nho nhỏ, quá ghê tởm, biết thế này đã không chỉ cho hắn một viên gạch, đáng lẽ phải đập cho gần chết rồi treo ngược lên cây mới đúng.
Trên bàn tay của bộ xương khô xuất hiện một bộ quần áo, các bộ phận của bộ xương lục tục chui vào trong, hai đôi cánh cũng tự động thu nhỏ lại chút, chỉ nghe thấy vài tiếng sột soạt, bộ xương ráp lại, quần áo cũng mặc xong, biến lại thành hình An Tử Lâu, nhìn chẳng khác gì lúc chưa bị thương, mà sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Tống Thành Vũ đột nhiên có loại kích động muốn xé áo An Tử Lâu ra, mà cân nhắc đến chênh lệch vũ lực giữa hai người, hắn cảm thấy hay thôi đi, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ cậu có cảm giác gì?”
“Không thoải mái!” An Tử Lâu nhìn Tống Thành Vũ rất là chăm chú rồi nói: “Tôi đói rồi!”
“À, thế bây giờ tôi đi làm đồ ăn cho cậu.” Vốn đã quen với việc làm đồ ăn cho An Tử Lâu, Tống Thành Vũ liền lập tức trả lời một câu như thế, nói xong mới phản ứng được, đánh giá An Tử Lâu từ trên xuống dưới, lại nhỏ giọng hỏi: “Không phải cậu là xương khô à? Vẫn phải ăn ư?”
An Tử Lâu dùng loại biểu cảm anh bị ngốc à nhìn làm Tống Thành Vũ cảm thấy được câu hỏi của mình quả thực quá ngu, hàng này trong căn cứ ăn gấp mấy lần người khác, nhưng mà, xương khô cần ăn cơm thật sao? Hơn nữa, xương khô đã phát triển thế này từ bao giờ, còn có cả cánh.
Tống Thành Vũ đã từng là một quân nhân có ý chí kiên cường, hắn luôn cho rằng mình là một người vô thần, thế nhưng giờ đây, hắn bắt đầu cân nhắc đến chuyện tin theo đạo Thiên Chúa, không chừng sau khi chết, hắn cũng có thể trở thành một bộ xương khô có cánh.
Không phải, Tống Thành Vũ vỗ mạnh đầu một cái, sao hắn lại có thể bình tĩnh mà đối mặt với một bộ xương khô có thể biến thành người như thế, không những không sợ, trái lại lại thấy do đối phương là xương khô nên không bị thương mà thở phào nhẹ nhõm.
Một vật sáng lấp lánh xẹt qua không khí, rơi xuống trước mặt Tống Thành Vũ, hắn cầm lên nhìn, là một chiếc nhẫn, không hiểu sao nhìn An Tử Lâu vứt nhẫn lại đây, tốt bụng nhắc một câu, sau tận thế thì cái này là đồ vô dụng à.
An Tử Lâu muốn cầm viên gạch lên giơ giơ cho Tống Thành Vũ nhìn, thì chợt nhớ gạch để ở căn cứ mất rồi, đàn em này ngốc quá đi à, cậu kiên nhẫn giải thích: “Nhẫn này tôi lấy từ chỗ La Dật, nhẫn không gian, hẳn là bên trong còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tự anh xử lí đi, sau đó để vào nhiều đồ ngon một chút, loại nào cũng phải nhiều, để có thể lấy đồ ăn ra cho tôi bất cứ lúc nào.”
“… Được.” Rõ ràng là vật phẩm không gian có giá trị như thế, sao nghe từ miệng An Tử Lâu ra, lại thành tủ lạnh cỡ lớn đang sale giá rẻ vậy.
Không cần hỏi lại An Tử Lâu cách dùng của chiếc nhẫn, dù gì thì Tống Thành Vũ cũng từng có một thời chìm đắm trong mấy cuốn tiểu thuyết thần kỳ nên sau khi đã thử vài cách, cuối cùng cũng thành công lấy ra đồ từ trong nhẫn, sau đi làm đồ ăn xong, hắn nhìn chằm chằm An Tử Lâu ăn hết từng miếng từng miếng một, sau lại làm một hành động giống hệt Phương Lập Hiên, hắn nhìn xuống bụng của mình.
“Chúng ta đã rời khỏi căn cứ, cậu định làm gì tiếp?” Tống Thành Vũ cảm thấy bọn họ cần đi tìm Cao Sóc, mà điều này thì cần có sự đồng ý của An Tử Lâu, dù sao, với năng lực nhỏ nhoi của hắn, chỉ cần ra khỏi nhà thôi là đã bị zombie gặm mất rồi.
An Tử Lâu ăn no, vỗ vỗ bụng thỏa mãn, cậu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Đi tìm boss, sau đó lật đổ ổng tự mình lên làm boss, lại thu một đám tiểu đệ vừa giỏi giang vừa chân thành như anh, mấy loại đàn em vớ vẩn kia của boss, đều phải ném sạch, nếu không phải nể mặt boss, tôi đã sớm phân thây bọn họ rồi treo lên cây.”
Tống Thành Vũ rùng mình một cái, hắn biết An Tử Lâu chưa bao giờ đùa cợt, suýt nữa thì máu chảy thành sông…
Vào lúc này, Cao Sóc đang bò ra ngoài từ giữa con sông có vô vàn hiểm nguy, cả người hắn bị thương, máu me đầm đìa, tay trái kéo một cái xác, tay phải vỗ lên mặt sông một cái, liền đóng băng mặt sông thành một con sông băng, vừa đặt mông ngồi xuống đất là thở hổn hển, sau đó, mắt hắn dời về phía cái xác bên chân.
Nếu An Tử Lâu ở đây, nhất định sẽ rất thắc mắc, sao cái xác này lại giống mình đến thế.