“Anh cái tên khốn kiếp này, đầu óc anh bị zombie ăn mất à?” Tôn Dương đấm vào người Dư Khôn một đấm, trên mặt tràn đầy giận dữ, có thể nói hắn là người có quan hệ tốt nhất với An Tử Lâu ngoại trừ Cao Sóc, tuy có lúc An Tử Lâu rất ác, mà Tôn Dương thật đúng là coi An Tử Lâu thành một người em vẫn chưa hiểu chuyện để đối xử.
Dư Khôn để mặc Tôn Dương đánh, bị đánh thì lảo đảo lùi về sau vài bước, Tôn Dương liền nhào tới, Cao Sóc quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Minh Dương vô cùng bình tĩnh, “Đem chuyện nói cho rõ ra, không sót một chữ.”
Cả người Ngụy Minh Dương run lên, hắn là đàn em lâu năm của Cao Sóc, trước tận thế là nòng cốt của bang phái, đây là lần đầu tiên thấy Cao Sóc có biểu cảm đáng sợ như vậy, đem đầu đuôi câu chuyện kể rõ một lần, sau khi nghe đến chuyện hàng nhái và chuyện của Lâm Thanh, ánh mắt sắc như hai chiếc đao băng bắn thẳng về phía Lâm Thanh.
Sát ý sống động như thực chất còn làm cho sắc mặt Lâm Thanh trắng bệch, Dư Khôn bị Tôn Dương đánh cho sưng mặt sưng mũi, chờ đến khi nghe hết tất cả mọi chuyện, Cao Sóc vẫn đang đứng tại chỗ không nhúc nhích bỗng vung tay, vứt ra một mũi băng nhọn, bắn thẳng về phía Dư Khôn, Dư Khôn nhìn thấy hành động của Cao Sóc, không động đậy chút nào.
Băng đâm sát theo tai Tôn Dương bắn ra ngoài, đâm mạnh vào lớp lớp cửa, Lâm Thanh vừa đặt chân ra run bắn cả người, hắn run lẩy bẩy lộn xộn nói: “Chuyện này không liên quan đến em, em chỉ là người bị hại thôi.”
Nói xong lại chạy ra bên ngoài, nhưng đáng tiếc động tác của Cao Sóc càng nhanh hơn, tạo nên một bức tường băng chắn ngay cửa, đem cửa ngăn chặt, Lâm Thanh hết cách, bèn lui lại vào hầm, vừa nãy hắn quả thật là có nhận ra được sát ý của Cao Sóc, tên đàn ông đáng sợ này thật sự muốn giết mình, Lâm Thanh siết chặt quả đấm, không biết lá bài tẩy của hắn có đảm bảo rằng hắn sẽ không bị giết hay không.
Khí lạnh tràn đầy tầng hầm, sương mù nhàn nhạt lượn lờ, trong không khí ngưng tụ một cảm giác vắng lặng đáng sợ, ép người đến nỗi thở mạnh một cái cũng không dám, không một ai biết Cao Sóc đang nghĩ gì, chậm rãi, cuối cùng Cao Sóc cũng mở miệng: “Đi ra ngoài hết đi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, im lặng đi ra ngoài, Dư Khôn bưng mắt muốn đi đến, bị Trình Phỉ Phỉ tha thẳng đi, một lát sau, người trong tầng hầm ra ngoài hết, ngoại trừ Lâm Thanh ra đều đi sạch, không phải là Lâm Thanh không muốn đi, mà dưới chân hắn bị băng đông lại, cơ bản là không di động nổi.
Lâm Thanh thực sự không rõ vì sao Cao Sóc lại có sát ý với hắn lớn như thế, tuy rằng trong chuyện An Tử Lâu bị thương lần này, quả thật có một phần nguyên nhân là do hắn và Cao Sóc giả đã xảy ra quan hệ, lúc đó có rất nhiều người cho rằng An Tử Lâu là giận dữ chuyện Cao Sóc giả bắt cá nhiều tay mới có thể mất lý trí giết chết đối phương, dù sao từ lúc An Tử Lâu đến tới giờ, hình tượng cậu ta lộ ra bên ngoài là một kẻ vô cùng bạo lực.
Giả như không có hắn, An Tử Lâu vô duyên vô cớ giết Cao Sóc, e rằng sẽ có vài người thấy có chuyện không được đúng đi điều tra, mà coi như là vì cái này, Cao Sóc cũng sẽ không giết hắn, đối diện với đôi mắt tràn đầy sát khí kia, Lâm Thanh nhịn không nổi muốn lùi về sau, hắn khó khăn nở nụ cười nói: “Anh Sóc, tuy rằng chuyện này em sai, mà tội không đến nỗi phải chết đúng không.”
Cao Sóc chậm rãi đi đến, nhìn từ trên cao xuống thanh niên đang bị giam giữa đống băng, lạnh lùng nói: “Lâm Thanh, không, e rằng tao không nên gọi mày là Lâm Thanh, mày chỉ là một tên ngoại lai chiếm xác Lâm Thanh mà thôi.”
Câu nói của Cao Sóc như giáng một đòn thật mạnh lên gáy hắn, đánh đến nỗi Lâm Thanh ngây người như phỗng, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, hình như hắn có chút hoảng loạn lắc lắc đầu, cố gắng tự bình tĩnh nói: “Anh Sóc, anh đang nói cái gì? Em nghe không rõ?”
“Mày không nghe rõ cũng được, không hiểu cũng được, không có quan hệ gì với tao, tao quan sát mày rất lâu, phát hiện ra mày biết đến hướng đi của thế giới này, nói tao biết, tất cả những gì mày biết về thế giới này. “ Âm thanh lạnh lẽo như băng, mang theo một tia không cho nghi ngờ, để ngăn Lâm Thanh giả ngu lần hai, Cao Sóc nói thẳng: “Trên đường đi tìm bác sĩ Lạc Cơ, tao nghe được cuộc nói chuyện của mày và La Dật, bây giờ, tao không muốn phí lời, tao muốn biết rốt cục thì thứ zombie có thể biến thành hình dáng của người khác là cái gì?”
Hắn biết!!!
Đầu óc Lâm Thanh trống rỗng, thân thể run rẩy không ngừng, không được hoảng loạn, nhất định không được hoảng loạn, hắn máy móc lắc đầu một cái, nói: “Em không biết, nếu mà em biết thứ đó là gì, sao em lại có thể xảy ra quan hệ với nó được.”
Lời này hợp lý, mà Cao Sóc sẽ không dễ tin, hắn lại hỏi: “Vậy trong những chuyện mày biết, ít nhất phải có vài ba câu chuyện liên quan, đem tất cả những gì mày có nói hết ra, tốt nhất là đừng để sót, tin tao đi, nếu thân phận của mày bị lộ ra, thì hứng thú của phòng nghiên cứu sẽ rất cao đấy.”
“Được, tôi nói!” Nói xong câu đó, đột nhiên cơ thể Lâm Thanh trở nên vặn vẹo, chân của hắn hóa thành chất lỏng trong suốt, chui ra từ giữa lớp băng, sau đó cơ thể như một con báo nhảy lên, mau lẹ chuồn về phía cửa, vung về phía sau một nắm bột phấn, đó là một loại bột khiến người ta mất đi khả năng hành động nếu hút vào, vốn là để đối phó An Tử Lâu.
May mà Cao Sóc đã phòng bị từ sớm, giữ ngon tay bắn ra ít ánh sáng màu xanh sẫm, liền đem những bột phấn này phân giải rồi hấp thu, đồng thời đánh ra một mũi tên băng.
Tên băng bắn xuyên qua lồng ngực Lâm Thanh rồi rơi xuống đất, cơ thể hắn chỗ bị hóa lỏng tự động khôi phục, một chút thời gian như thế, người đã chạy đến chỗ cầu thang, dị năng hệ hóa lỏng, vốn khó đối phó, Cao Sóc phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt xung quanh Lâm Thanh bị băng bao lấy, gió thổi không lọt, Cao Sóc cũng không tin, dưới tình huống không hề có một kẽ hở nào, đối phương còn có thể chạy, quả nhiên, Lâm Thanh ngẩn ra, sau đó đánh về phía Cao Sóc.
Cao Sóc không lưu tình chút nào, dị năng hệ hóa lỏng khắc chế dị năng hệ băng, nhưng hắn còn dị năng độc tố, chỉ cần bị dính vào, đối phương sẽ bị thương, huống hồ dị năng của hắn còn mạnh hơn Lâm Thanh những ba cấp, quả nhiên, sau khi bị Cao Sóc vỗ nhẹ một vỗ, Lâm Thanh biến sắc, đương nhiên hắn biết dị năng của Cao Sóc là gì.
Một lát sau có một loại đau đớn lan tràn khắp người, Lâm Thanh hét thảm một tiếng ngã trên đất, ngay cả đứng cũng đứng không vững, trong mắt của hắn tràn đầy tàn nhẫn, mà ở ngay giây tiếp theo lại thành khổ sở cầu xin: “Tôi nói, tôi nói hết, mau đem độc trong người tôi hút ra đi.”
Cao Sóc đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là lạnh nhạt nhìn Lâm Thanh, chỉ với chuyện Lâm Thanh nhiều lần muốn hãm hại An Tử Lâu, hắn không giết Lâm Thanh ngay tắp lự, đã là cực hạn, “Mày có thể không nói, tao còn thời gian mà.”
“A!” Đau đớn mãnh liệt làm trước mắt Lâm Thanh biến thành màu đen, hắn che ngực, thở dốc một tiếng, cười khổ nói: “Dù anh có không tin, tôi cũng hết cách, tôi thật sự không biết cái thứ kia là gì? Ở thế giới này có rất nhiều chuyện không giống, nguyên bản An Tử Lâu phải là người đứng thứ hai của hội Đằng Long, nhưng bị La Dật nhúng tay, cậu ta gia nhập đoàn của anh, còn trở nên mạnh mẽ hơn, nguyên gốc bác sĩ Lạc Cơ cũng không chết, mà bây giờ, không hiểu sao mà ông ta chết rồi.”
Đến cuối cùng thì Lâm Thanh cũng không biết là có vấn đề ở đâu, hắn vừa nói chuyện tiếp sau, vừa quan sát biểu cảm của Cao Sóc, nhận ra sát ý của đối phương, không ngừng tìm kiếm cách để trốn thoát.
“Chuyện lần này vốn cũng sẽ không xảy ra, ai biết được xảy ra vấn đề ở đâu, sau đó, trong vòng nửa năm, ở tất cả các nơi đều xuất hiện hiện tượng zombie vây thành, rất nhiều căn cứ bị tiêu diệt, cuối cùng, chỉ còn lại căn cứ Quang Minh, còn có rất nhiều zombie có trí khôn xuất hiện, bọn chúng rất đáng sợ, vừa mới đầu còn có thể phân biệt với loài người, mà sau này, căn bản là giống hệt con người, rất khó để nhận ra, chỉ có Phương Lập Hiên có thể phân biệt, mà ở nửa cuối tận thế, Phương Lập Hiên bị vua zombie kẻ mà hắn cũng rất khó nhận ra ám sát trọng thương hôn mê.”
Lâm Thanh lẳng lặng nói, như là đang kể một câu chuyện, sau đó nói đến chuyện vua zombie bị giết, trong mắt Lâm Thanh lóe lên sự ác ý: “Sau này thế giới này hòa bình, nhưng mà, thế giới này chỉ là một cuốn sách mà thôi, Cao Sóc, mày nhìn xem mày lợi hại cỡ nào, kỳ thực cũng chỉ là một thứ được tưởng tượng dưới ngòi bút của người khác mà thôi, quả thực đáng thương quá.”
Một cuốn sách? Khí thế quanh người Cao Sóc biến đổi, trong giây lát hắn ngây người, đột nhiên có thứ gì nổ tung trong không khí, phát ra một tiếng nổ lớn, sau đó là khói màu lam nhạt, loại khói này mang theo độc tính rất mạnh, ngấm vào máu là chết, nếu để nó tràn ra thì người bên ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Cao Sóc vội vã dùng dị năng hệ độc khống chế lại khói, đồng thời, có một điểm sáng màu xanh lục đánh trúng Lâm Thanh, một tiếng kêu thảm thiết vang lên ngắn ngủi, chờ khói hết sạch, Lâm Thanh đã biến mất, Cao Sóc liếc nhìn cửa sổ tầng hầm, không đuổi, Lâm Thanh đã bị dị năng hệ độc của hắn bắn trúng, hắn đã trúng độc, trúng loại dị năng này thà chết đi cho thoải mái.
Bây giờ Cao Sóc vẫn còn đang ở trong trạng thái khiếp sợ, hóa ra, thế giới của hắn, ở trong mắt Lâm Thanh, là thế giới của một cuốn sách! Bọn họ chỉ là nhân vật tưởng tượng trong tiểu thuyết! Thế giới này là giả?
Vậy rốt cục thì bọn họ là tồn tại như thế nào?
Cao Sóc xì cười một tiếng, khịt mũi coi thường cái kết luận này, hắn không phải loại người hay để ý đến chuyện vụn vặt, cũng sẽ không để ý đến mức đi tìm kiếm xem hắn là loại tồn tại như thế nào, hắn chỉ biết là, trong thế giới này, có người yêu của hắn, có anh em của hắn, bọn họ đều đang sống sờ sờ, sẽ cười sẽ khóc, sẽ vui sẽ buồn, là một tồn tại hoàn chỉnh, cho nên, dù thế giới này là một cuốn sách thật, vậy thì sao chứ?
Sau khi mọi người ra hết khỏi tầng hầm, ai ai cũng buồn bã ỉu xìu, từng người từng người đều buồn bã trầm mặc chẳng ai nói gì, cuối cùng, vẫn là Tôn Dương phá vỡ cục diện bế tắc, hắn thở phì phò đi về phía tầng hai, đi đến một nửa chống nạnh hai tay, quay đầu lại chỉ về phía mọi người nói: “Đều đứng ngớ ở đó làm cái gì? Trong đoàn không có chuyện cần các người xử lí à, hay là tất cả đều muốn tự sát tạ tội.”
“A Dương!” Ngụy Minh Dương gấp đến độ cả da đầu cũng cào nát.
“Nếu không định tự sát tạ tội, thì ai làm gì thì về làm nấy đi? Các người không ăn cơm, thì trong đoàn còn mấy trăm người bình thường muốn ăn.” Nói xong mấy câu này Tôn Dương quay người không thèm để ý đến mọi người nữa, trong miệng còn lẩm bẩm: “Một đám mắt mù.”
Vì vậy, những người ở trong đại sảnh cần đi đều đi cả, chỉ còn lại Dư Khôn và Trình Phỉ Phỉ, Dư Khôn xấu hổ không chịu nổi, lại muốn xuống tầng hầm tìm Cao Sóc, Trình Phỉ Phỉ bất đắc dĩ đạp Dư Khôn một đạp nói: “Bây giờ cậu đừng xuống tầng hầm tốt hơn, giờ chắc hẳn boss không muốn nhìn thấy cậu.”
“Nhưng… Nhưng…” Dư Khôn há miệng, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Trình Phỉ Phỉ khuyên nói: “Cậu vì boss nên mới mất lý trí đánh lén Tiểu Lâu, cho nên chắc chắn boss sẽ không trách cậu, thế nhưng trong lòng ổng khó chịu, cậu biết, ổng rất yêu Tiểu Lâu, không, phải nói là ổng quan tâm tới tính mạng của Tiểu Lâu còn hơn cả tính mạng của mình, điều có thể thấy được từ ánh mắt ổng dành cho Tiểu Lâu.”
“Cho nên, ổng sẽ rất tự trách, trách mình sao lại không thể bảo vệ được người thương, trách mình không cẩn thận, theo lời người khác nói, cậu xuống, chỉ làm boss càng khổ thêm thôi.” Trình Phỉ Phỉ lí trí phân tích tình huống bây giờ, cuối cùng hỏi ra câu hỏi quan trọng nhất, “Rốt cục thì Tiểu lâu bị thương làm sao.”
“Tôi không biết.” Dư Khôn nói: “Lúc đó tôi sợ đến ngây người, cứ thế mà nhìn anh Sóc bị một viên gạch đập đến bay đầu, chỉ nhớ được mạng của tôi là do anh Sóc cứu, vì thế mà có chết cũng phải báo thù cho anh Sóc, lúc đó một đấm của tôi đánh xuyên qua lồng ngực cậu ta, đồng thời cũng để năng lượng nổ tung ngay trong đó, nếu như là người bình thường, chắc chắn không sống nổi.”
“An Tử Lâu không sao cả, cậu đừng quên lần đầu tiên chúng ta thấy cậu ta ở dạng nào, nhanh đi thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi ngay,” Trình Phỉ Phỉ an ủi Dư Khôn một câu, kỳ thực trong lòng cô cũng hơi sợ hãi, dù sao, An Tử Lâu cũng là xương khô, cũng không biết được yếu điểm ở nơi đâu, lỡ đâu đánh bậy đánh bạ đánh trúng điểm yếu thì làm sao bây giờ? Cho nên, việc cấp thiết nhất bây giờ là tìm ra An Tử Lâu.
Chuyện Cao Sóc về căn cứ, nhắc lên sóng lớn mênh mông ở Quang Minh, lần này, còn ầm ĩ hơn cả lúc Cao Sóc trở về sau khi bị Lục Cẩm Thành gài bẫy, không tới một phút cả căn cứ ai ai cũng biết, dù sao, lúc đó có nhiều người như thế nhìn tận mắt thấy Cao Sóc giả bị An Tử Lâu giết chết, bây giờ chuyện này ầm ĩ thành như vậy, bỗng nhiên người ta lại phát hiện ra Cao Sóc còn sống, rốt cục chuyện này là sao chứ.
Muốn phun máu nhất chắc hẳn là những kẻ ủng hộ La Dật, La Dật bị An Tử Lâu giết, bây giờ Cao Sóc đã trở về, cho nên, bọn họ suy nghĩ đến âm mưu ẩn đằng sau là, đây chắc hẳn là kế của đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, mục đích là để nuốt gọn hội Đằng Long, vì thế, từng kẻ từng kẻ như phát điên, mai phục ở ngoài căn cứ muốn giết Cao Sóc báo thù cho La Dật.
Không thể không nói, ở phương diện đối nhân xử thế La Dật thành công hơn hẳn so với Lâm Thanh, từ đầu đến chân ngay cả bạn thân cũng không có.
Cao Sóc kiểm tra lại cứ điểm của mình một lần, thấy Cao Sóc cũng không làm ra chuyện gì khác, liền mang theo đám Tôn Dương đi tìm xương nhỏ nhà hắn, mới đi đến ngoài căn cứ, liền bị người của hội Đằng Long chặn lại.
Kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt, nghĩ đến mấy tên này lúc đó muốn đục nước béo cò giết An Tử Lâu, sát ý cả người Cao Sóc bốc lên có làm gì cũng không ngừng được, hắn vẫy lùi đám Tôn Dương muốn lên hỗ trợ, một mình đi đến, sát ý bay múa ầm ầm, sương mù lạnh lẽo bồng bềnh trong không khí, từ từ che lấp tầm mắt mọi người.
Đây là năng lực Cao Sóc mới nghiên cứu ra, đem không khí sương mù hóa, chặn lại tầm mắt của mọi người, nhưng hắn có thể dựa vào chỗ sương mù này mà xác định vị trí của từng người, bàn tay ngưng tụ ra một cây đường đao lóe lên ánh sáng lạnh, Cao Sóc vọt vào trong sương mù, lần này hắn giận thật.
Nếu là bình thường thì không đến nỗi giết sạch, nhưng những người này muốn ra tay với An Tử Lâu, cho nên, một tên hắn cũng không muốn tha, đường đao lấp lánh xẹt qua trong không khí, mỗi lần đi qua đều mang theo màn mưa máu, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên, xen lẫn với những tiếng nổ tung.
Một lát sau, mấy kẻ còn sống rốt cục cũng tỉnh lại, nhìn thấy thi thể trên đất thì vô cùng hoảng sợ, Cao Sóc như sát thần, cầm đường đao ngập máu, từng bước từng bước đi về phía bọn họ, trong mắt bắn ra sát ý doạ người, rốt cục cũng có người sợ, cầu xin tha thứ: “Đoàn trưởng Cao… Tha cho chúng tôi đi…”
“Chúng mày dám có ý định với An Tử Lâu, thì chúng mày cũng phải có ý thức rằng chúng mày sẽ sắp chết.” Gai băng nhọn hoắt đâm ra ngoài, cùng lúc, mặt đất cũng được phủ một lớp băng lần hai.
“Lần này boss giận thật, tôi chưa từng thấy anh ta giận như vậy lần nào, cái lần mà Lục Cẩm Thành phản bội, cũng không giận đến mức này.” Trình Phỉ Phỉ chép miệng một cái nói.
“Chắc hẳn đây là sức mạnh của tình yêu.” Mặt Tôn Dương âm trầm, sau đó cười nói: “Ây chà, Tiểu Lâu nhà boss chúng ta đi đâu nhỉ ta, cái tên Tống Thành Vũ này, làm sao lại mang người chạy loạn cơ chứ.”
Tôn Dương cũng không tin An Tử Lâu sẽ có chuyện, dùng lời của hắn nói, cái tên kia biến thái, dù ngực có nổ thành một cái lỗ thì có sao, ngay cả cái lúc cậu ta không có ngực cũng gặp rồi, huống hồ chỉ là có thêm một cái lỗ thôi.
Dư Khôn đi tới trước mặt Tôn Dương, muốn nói chuyện với hắn, nhưng đáng tiếc, Tôn Dương tránh thẳng ra, từ lúc về căn cứ, Tôn Dương liền mắng Dư Khôn một câu, đánh cho một trận, xong xuôi liền coi Dư Khôn là không khí, giống như là người này không hề tồn tại.
Giết hết tất cả rồi, tâm lý Cao Sóc cuối cùng cũng có chút bình tĩnh, ném đường đao xuống đất, hắn nhìn về con đường phía trước, đi tới xe đỗ cạnh đường, lấy ra một quyển thực đơn ngồi vào phía phó lái, giao việc: “Tiếp tục gấp rút lên đường, Khôn Tử lái xe, Tôn Dương, tìm chút đồ bếp cho tôi, để tôi làm cơm tối.”
“… Dạ.” Tôn Dương yên lặng cắn khăn tay, Tiểu Lâu đại boss ơi, cậu xuất hiện nhanh chút đi, tui sắp không chịu nổi nữa rồi, đồ của boss làm ăn nhiều thêm xíu là mất mạng thật đó, sắc mặt Trình Phỉ Phỉ đổi tới đổi lui, cuối cùng, lặng lẽ hỏi Tôn Dương lấy đồ ăn vặt, quyết định chút nữa dù có nói cái gì cũng không ăn cơm tối.
*Nếu các bạn thắc mắc sao anh Sóc lại thô đến mức xưng mày – tao thì xin nhắc lại một câu anh Sóc là boss một bang xã hội đen đó.