Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 54: Boss là của tôi



Edit: Cu

Thành phố T, là thành phố phát hiện ra có zombie sớm nhất nước, cũng là thành phố bị tàn phá nặng nề nhất, trong thành phố này, có một hồ nước khổng lồ, giữa hồ nổi một hòn đảo nhỏ, trước tận thế đây từng là một thắng địa du lịch, mà bây giờ, trên hòn đảo này, trong vô thanh vô tức lại xuất hiện một pháo đài.

Không ai biết pháo đài này xuất hiện lúc nào, do ai dựng nên.

Lâm Thanh đứng trên một con đường được đá cuội rải, nhìn pháo đài trước mặt, trong mắt có sợ hãi vô hạn, hắn không muốn vào, mà lại không dám cãi lệnh của người đàn ông trong pháo đài kia, trước đây là không dám, mà bây giờ, là không thể, bởi vì hắn biến thành một con zombie, mà chủ nhân của pháo đài, là vua của cả thế giới zombie, không có một con zombie nào dám cãi lời.

Sau khi hắn trốn ra được từ căn cứ Quang Minh, vốn nghĩ là mình chết chắc rồi, lại bỗng xuất hiện một người đàn ông bí ẩn mang hắn đi, hắn tưởng là mình được cứu, ai biết được lại rơi xuống vực càng sâu, vua zombie bị thuốc của hắn gây ảnh hưởng đến trí não càng ngày càng kinh khủng, dùng biện pháp tàn khốc biến hắn từ sống sờ thành một con zombie có trí khôn.

Điều này cũng coi như là gieo gió gặt bão đi, trong mắt Lâm Thanh lóe lên sự trào phúng, mà càng nhiều oán hận, hắn hận Cao Sóc, hận An Tử Lâu, nếu không phải tại bọn hắn, làm sao hắn có thể biến thành cái dạng này, rõ ràng hắn là người “xuyên việt”, không hề giống với bình thường.

Rốt cục cũng đi vào trong pháo đài, người đàn ông ngồi trên ngai vua cười nhưu không cười nhìn hắn, nói: “Lâu như thế rồi mà vẫn chưa về, ta còn tưởng em cãi lại lệnh của ta.”

Lâm Thanh khó khăn nở một nụ cười ra, tiến lên ngồi vào lòng người đàn ông, dù hắn vô cùng không muốn, mà hắn không làm như thế, sẽ bị trừng phạt vô cùng thảm, người đàn ông khẽ cười ôm hắn vào trong ngực, cắn nhẹ tai hắn.

“Em ngoan như vậy, ta cần phải thương em nhiều hơn nữa mới phải.”

Âm thanh bá đạo vang lên bên tai, cả người Lâm Thanh run lên, như là muốn chạy trối chết, quần áo trên người bị xé ra thô bạo, đầu gối mát lạnh, hắn đã quỳ trên ngai vua, động tác của người đàn ông không hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn mang theo cảm giác ngược đãi, hắn cũng phải cắn răng nhận lấy.

Dù sẽ không chết, nhưng vẫn sẽ đau, ngay thời khắc hắn đau đến chết đi sống lại, trong lòng hắn tuôn ra cảm giác vô cùng không cam lòng, hắn muốn trả thù, tất cả những kẻ nào từng bắt nạt hắn đều phải chết, nếu hắn xuyên qua mà không làm người của chính nghĩa, thì làm một nhân vật phản diện cũng chẳng sao, hắn phải giúp zombie hủy diệt nhân loại.

Bóng đêm dần dày đặc lại, Cao Sóc ngồi trong xe nghỉ ngơi, sau khi hắn lên cấp sáu, hắn còn chưa từng có thời gian cảm nhận năng lượng trong cơ thể, thừa dịp đêm nay nghỉ ngơi, hắn liền thử sử dụng chút dị năng trong cơ thể, ngay khi sương mù trong tay hắn bay lên cao, không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Theo sự khống chế của hắn, sương mù trong tay dần ngưng tụ thành băng lạnh, vừa mới đầu chỉ là một cây cột không có quy tắc gì, sau đó nhanh chóng biến hóa, lột xác thành một đóa hoa, đóa hoa dần dần thay đổi, mỗi một cánh hoa, lá cây, thậm chí cả gai trên nhành hoa cũng hiện ra.

Đây là một đóa hoa hồng, dưới sự khống chế của tinh thần lực, hoàn mỹ lộ ra, như là được một nhà nghệ thuật vĩ đại tinh tế tỉ mỉ điêu khắc ra, lấp lóe ánh bạc dưới trăng, nếu Tiểu Lâu ở đây nữa thì quá tốt, trong mắt Cao Sóc lóe lên sự dịu dàng.

Nếu có thể vào không gian thì tốt rồi, Cao Sóc nghĩ như thế, lúc mới vừa lên cấp sáu, hắn có từng thử liên kết với không gian, có điều dường như tinh thần lực có hơi kém một chút, không thể mở ra không gian, nhưng mà, ngay lúc Cao Sóc nghĩ muốn vào không gian, khung cảnh trước mắt bỗng nhiên vặn vẹo.

Chờ Cao Sóc định thần lại, hắn đã xuất hiện ở trong không gian, Cao Sóc hơi ngây người, sao hắn lại có thể vào không gian, chẳng lẽ lúc đó mới lên cấp, tinh thần chưa ổn định, song khi nhìn thấy hình bóng mà người mình sáng nhớ chiều mong bên hồ nước, tất cả tâm tư đều quên sạch bách, trong mắt trong lòng, chỉ có duy nhất một người này thôi.

Ở cạnh hồ nước, có một bộ xương khô vàng chói lọi đang đứng, đang nhìn chằm chằm bóng của mình trong nước, dường như vô cùng hài lòng, một tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười không ra tiếng mấy lần, phát ra tiếng vang kèn kẹt kèn kẹt, sau đó, hai cái xương tay tự động bay ra ngoài, vừa chơi đoán số, đoán thua liền nhảy vào trong hồ, không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn lau, bắt đầu tắm cho bộ xương.

Hai đôi cánh bay lên mặt hồ, quạt tới quạt lui, dậy lên một làn sóng, bọt nước bắn lên đầu lâu, dường như đầu lâu không vui, lao đến, đập thẳng vào cánh, sau đó, mười khối xương bắt đầu đánh nhau, loạn tung tùng phèo hết lên, xương tay cầm lấy xương chân, xương ngực lồng vào bộ cánh.

Dù chỉ là một bộ xương khô, mà ở trong lòng Cao Sóc, An Tử Lâu mãi mãi là đặc biệt, là người hắn thích, bất kể là trạng thái gì, hắn đều yêu.

“Tiểu Lâu!” Cao Sóc cười đi tới, tất cả những khó chịu trong lòng mấy ngày qua đều được quét sạch sành sanh.

“Kẹt!” Miệng đang dùng để cắn đầu ngón chân đột nhiên sững sờ, đầu lâu lộn ngược lại, sau khi thấy là Cao Sóc, cả xương đều hỗn loạn, mấy cục xương còn quấn lấy nhau đếu rối loạn đụng bừa vào nhau, cuối cùng, phải rất vất vả mới có thể ráp thành một bộ xương khô hoàn chỉnh.

“Boss!” An Tử Lâu biến về hình người chạy đến trước mặt An Tử Lâu, đôi mắt lấp lánh, hiển nhiên là vô cũng kích động, sau đó, lại có chút không vui nói: “Boss, anh chạy đi đâu thế? Em tìm anh rất lâu, nếu anh không xuất hiện nữa, em chuẩn bị tự mình lên làm boss rồi.”

Cánh tay rắn chắc ôm thanh niên vào ngực, Cao Sóc vô cùng kích động, khi thấy thanh niên không có chuyện gì, tảng đá trong lòng hắn rốt cục cũng rơi xuống, mặc dù biết An Tử Lâu rất lợi hại, thậm chí bản thể là xương khô, nhất định dị năng của Dư Khôn không thể làm em ấy bị thương, mà trong lòng hắn vẫn rất lo lắng, loại lo lắng này, không liên quan đến thực lực.

“Em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, sau khi nghe Dư Khôn nói đến thương thế của em, anh sắp bị dọa chết, em bây giờ đang ở đâu, anh cũng tìm em rất lâu.” Cao Sóc nâng mặt thanh niên lên, giống như là muốn xác định cái gì, lặp đi lặp lại câu nói này.

“Em tất nhiên là không sao rồi, em đang ở căn cứ Diêu Quang.” An Tử Lâu để mặc Cao Sóc nâng mặt của mình, sau đó mới nhớ ra cái gì đó, nhíu nhíu mày, ngón tay trắng loáng như ngọc đặt ở ngực, cả giận nói: “Đau lắm, đau muốn chết luôn, đến khi em gặp Dư Khôn, em nhất định sẽ treo anh ta ở trên cây.”

“Được, anh giúp em.” Ánh mắt dời qua lồng ngực trơn bóng, hơi thở Cao Sóc bốc chốc trở nên dồn dập, vừa nãy vẫn còn trong cơn kích động, đến giờ mới phát hiện, An Tử Lâu không có một manh quần áo nằm trong ngực mình, cả người em ấy ướt nhẹp, có vài giọt nước trượt từ trên mặt xuống, rơi xuống xương quai xanh, rồi lướt xuống, cuối cùng xẹt qua một điểm đỏ trước ngực.

Tay như là không khống chế được dừng ở trên điểm đỏ bị nước lướt qua kia, cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến đại não, sức nóng từ hô hấp của thanh niên phun lên cổ, tất cả đều như đang mời gọi hắn, đột nhiên Cao Sóc cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ xinh đẹp kia.

Một tay hắn ôm lấy vòng eo thon gầy cứng cáp của thanh niên, một tay ôm vai thanh niên, làm nụ hôn này sâu hơn, từ lúc mới bắt đầu bị là nhẹ nhàng lướt qua, sau mới dần dần tiến sâu, nhận ra được ý trúc trắc đón hùa của thanh niên, như là được cổ vũ, tay vuốt ve lên người thanh niên, cảm xúc trên tay khi chạm vào da thịt là đỉnh cấp, tất cả mọi thứ của thanh niên đều làm làm cho hắn cảm thấy vô cùng vui sướng.

Khi môi của hắn rời mục tiêu rơi xuống xương quai xanh, rốt cục cũng có một chút tỉnh táo.

Hắn không muốn xảy ra chuyện như vậy trong lúc thanh niên còn chưa rõ ràng, dù là hắn bây giờ sắp bị cảm giác lửa nóng trong người làm cho sắp nổ tung, Cao Sóc nhìn chăm chú thanh niên, hỏi: “Em biết bây giờ chúng ta đang làm gì sao?”

Thanh niên gật đầu, nghiêm túc nói: “Chúng ta đang chuyện mà người yêu làm với nhau.”

Cao Sóc mở to mắt, hô hấp càng thêm nóng bỏng, trong lòng không kiềm chế được mà bốc lên loại cảm giác mừng như điên, hắn dựa vào trán thanh niên, bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói: “Tiểu Lâu, anh yêu em, anh muốn cùng em đi đến hết cuộc đời này, như vậy, thì em có yêu anh không? Em hiểu chưa?”

Lần này, trong đôi mắt đen không có thêm sự nghi ngờ nữa, thanh âm trong trẻo của thanh niên vang lên bên tai, vô cùng có khí phách nói: “Boss là của em, chỉ có thể là của em, nếu ai dám cướp, em sẽ giết kẻ đó.”

Trả lời thanh niên là một nụ hôn càng thêm dồn dập nóng bỏng, Cao Sóc dẫn dắt thanh niên nằm trên đất, hôn thân thể hoàn mỹ không hề có một tì vết nào của cậu, đi xuống từng chút…

Khi hắn hôn đến một nơi nào đó, nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của thanh niên, càng dốc sức đùa giỡn.

An Tử Lâu nằm trên đất, chỉ thấy khắp người xuất hiện một loại cảm giác rất kỳ quái, đôi tay mang cảm giác mát mẻ kia như là có một loại ma lực thần kỳ, khi xẹt qua thân thể, mang theo cảm giác quái quái.

Còn khó chịu hơn cả lúc bị người làm cho bị thương, mà giữa loại khó chịu này lại mang theo xúc cảm thoải mái, khi từ một chỗ nào đó truyền đến loại cảm giác như điện giật, cậu không thể khống chế được mà phát ra một tiếng nghẹn ngào trầm thấp.

Điều này làm cậu sợ hết hồn, phải biết là dù có bị người ta đâm một đao cậu cũng không rên một tiếng, vội vã cắn môi, nhưng mà loại cảm giác kia lại càng thêm mãnh liệt, khi một loại tình trạng nào đó phóng thích, đầu óc An Tử Lâu trống rỗng, cậu hơi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy động tác chuẩn bị tiến vào hậu hoa viên, sợ hết hồn.

Có thể thật sao? Mặc dù đã xem qua rất nhiều phim hành động, mà cậu vẫn sợ hết hồn, sau đó, cậu tự động chuyển đổi trạng thái.

Vì vậy khi Cao Sóc làm hết bước dạo đầu chuẩn bị một cây nhập động, liền thấy người dưới thân biến thành một bộ xương khô, trong nháy mắt đó biểu cảm của Cao Sóc quả là khó có thể tưởng tượng ra, hắn rút lại lời vừa mới nói, hắn không thích xương khô, đặc biệt là ở những lúc thế này.



Hô hấp Cao Sóc dồn dập nói: “Tiểu Lâu, nhanh biến về đi.”

Đầu lâu lắc lắc mãnh liệt, đứng lên từ dưới đất, tay chân luống cuống chạy khỏi không gian, để lại Cao Sóc nhìn tiểu Cao Sóc đáng thương của mình, hắn nhanh chóng sửa lại quần áo lao ra khỏi không gian, chuẩn bị túm lấy người yêu đang lâm trận thì chạy thoát, mà sau khi ra khỏi không gian hắn lại ngẩn người, thế mà hắn vẫn ở trong xe, mà xung quanh thì nào có bóng dáng An Tử Lâu.

Cao Sóc nhanh chóng nhảy xuống xe nhìn bốn phía, mấy người khác nghe thấy tiếng động còn tưởng chuyện có chuyện gì xảy ra, đều đi tới, Cao Sóc liền vội vàng hỏi: “An Tử Lâu đâu? Em ấy ở đâu?”

Mấy người sững sờ, Tôn Dương mắt tinh thấy lều bạt chống lên dưới thân Cao Sóc, hắn thẳng nhất, cười to chỉ vào Cao Sóc nói: “Anh Sóc, anh mộng xuân đúng không?”

Mặt Cao Sóc tối sầm lại, biểu cảm này chắc chắn là đang vô cùng khó chịu, giọng của hắn vô cùng không tốt nói: “Tiếp tục nhanh chóng lên đường, mục tiêu là căn cứ Diêu Quang.”

“Không phải chứ, chúng ta vừa mới nghỉ không tới năm phút.” Tôn Dương rên lên một tiếng.

“Đi thôi!” Trình Phỉ Phỉ buông tay nói: “Cậu nhìn cái dáng kia, tám phân mười là trong mơ đang đến đoạn cao trào, gần được rồi thì tỉnh lại, ai chà, quá là đáng thương, đến giờ mà vẫn chưa thành công.”

*Dạo này toi hơi bận nên có thể 2-3 ngày mới có một chương nha các bạn, nếu được thì toi sẽ cố gắng hoàn nhanh bộ này rồi beta lại một lèo cho xong, dù sao cũng còn gần 20 chương nữa thôi. Còn về chuyện xưng hô của Tiểu Lâu đổi thành em thì, sau khi đã thông suốt rồi thì auto em thôi chứ gì nữa, 2/3 câu chuyện rồi mới đến được với nhau. Đúng buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.