Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 104





Mấy ngày kế tiếp, hạng nhất của thi đấu Đan Viện là Lục hoàng tử Hiên Viên Hoằng, hạng nhất của Trận Pháp Viện là Chung Linh, hạng nhất Luyện Khí Viện là Mộng Phỉ.

Tất cả thứ tự giống trong nguyên tác như đúc, cũng không xuất hiện cái gì lệch lạc.
Sau khi bảy viện thi đấu đều chấm dứt, mười bốn người thắng lợi được tám vị viện trưởng triệu tập đến đại điện.
Nhìn mười bốn người thắng lợi này, tổng viện trưởng Phong Cốc vừa lòng mà gật đầu liên tục.

“Các ngươi đều là thiên tài các viện tuyển chọn ra, cũng là đệ tử ưu tú nhất đại diện học viện Thánh Đô chúng ta tham gia cuộc thi bốn nước.

Vì để các ngươi có thể phát huy càng tốt trong cuộc thi tháng sau, hiện tại học viện cung cấp miễn phí cho các ngươi Trọng Lực Thất, Minh Ngộ Tháp và Tàng Thư Các một tháng.” Nói rồi, tổng viện trưởng lấy lệnh bài ra.
Ở Kiếm Viện, nam chính và Vu Thanh U nhận được chính là lệnh bài miễn phí đi Minh Ngộ Tháp ngộ đạo, hai đệ tử Võ Viện nhận được lệnh bài đi Trọng Lực Thất luyện thể.

Mà năm đệ tử viện khác nhận được là lệnh bài đi Tàng Thư Các một tháng.
“Sư bá!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, tất cung tất kính mà hành lễ với Phong Cốc.
“Thiên Kỳ, ngươi còn có vấn đề gì sao?” Phong Cốc nhìn Liễu Thiên Kỳ, nghi hoặc hỏi.
“Đệ tử không muốn đi Tàng Thư Các, đệ tử muốn đi Trọng Lực Thất!”
“Trọng Lực Thất là để cho võ tu luyện thể, ngươi là phù tu, ở Tàng Thư Các xem nhiều một chút thư tịch về phù văn đối với ngươi càng có chỗ tốt hơn!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Phong Cốc cẩn thận mà giao đãi.
“Chỉ là, đệ tử không muốn đi Tàng Thư Các, đệ tử muốn đi Trọng Lực Thất rèn luyện thân thể.

Tăng cường thể lực để tự bảo vệ mình!” Tàng Thư Các tuy tốt, nhưng bây giờ lại không phải nơi Liễu Thiên Kỳ muốn đi nhất.
Phù văn chi thuật cấp ba Liễu Thiên Kỳ đã học thông tất cả, không còn chỗ nào không hiểu nữa.

Còn phù văn cấp bốn, thực lực của mình còn chưa đạt tới Kim Đan, bây giờ học còn quá sớm.

Nên Tàng Thư Các này có đi hay không cũng không có gì khác nhau.
Còn công pháp, ba năm trước Liễu Thiên Kỳ đã luyện một bộ công pháp hệ Thủy cấp ba cao đẳng, dù lại cho hắn một tháng thời gian để hắn lại học một bộ công pháp cũng không còn kịp rồi.

Nên giờ hắn chỉ dùng Trọng Lực Thất để nhanh chóng đề cao thực lực.
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, mọi người hơi hơi sửng sốt một chút.
“Ha ha ha, Liễu Thiên Kỳ, ngươi thật đúng là sợ chết nha!”
“Đúng vậy, gặp qua sợ chết, chưa thấy qua người nào sợ chết như ngươi.” Có Tàng Thư Các không đi, một hai phải đi Trọng Lực Thất, Liễu Thiên Kỳ này cũng không giống ai!
Nghe được viện trưởng Chú lùn và viện trưởng béo trêu chọc và cười nhạo, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.
“Không sai, ta đích xác rất sợ chết.

Bởi vì ta là người có bạn lữ.

Bởi vì ta cảm thấy, yêu thương tốt nhất mà ta có thể dành cho thê tử chính là khiến bản thân mình tồn tại khỏe mạnh, y mới không vì ta mà thương tâm khổ sở.

Bởi vì, chỉ cần ta tồn tại, y mới có thể có được hạnh phúc!”
Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, giữa những hàng chữ tràn đầy đều là thâm tình nồng đậm đối với bạn lữ của mình.
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, vẻ mặt viện trưởng Chú Lùn buồn bực, tâm nói: Cái thằng nhóc chết tiệt này, có bạn lữ thì làm sao, có bạn lữ rất lợi hại sao? Cần khinh bỉ lão già ế nhệ độc thân như ta vậy không?
“Liễu Thiên Kỳ, bây giờ ta có hơi ghen ghét Kiều Thụy!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Mộng Phỉ bất đắc dĩ mà nói.
“Đúng vậy, lời này của Liễu sư đệ nếu truyền ra ngoài, sợ là có rất nhiều người đố kỵ Kiều sư đệ ấy!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ bên cạnh, Chung Linh mỉm cười nói.
“Đúng vậy, Liễu sư đệ thật là một bạn lữ tốt!”
“Đúng vậy, đúng vậy, thật là bạn lữ tốt cực phẩm!”
“Các vị sư huynh sư tỷ quá khen!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, khiêm tốn mà nói.
Nghe mọi người ca ngợi Liễu Thiên Kỳ, nam chính híp híp mắt.


Chung quy gã cảm thấy Liễu Thiên Kỳ như vậy là loè thiên hạ, tú ân ái phô trương, làm ra vẻ mười phần, cũng rất khiến bản thân hèn hạ.

Làm gã thấy phản cảm mà lại trơ trẽn.
“Tiểu tử Liễu Thiên Kỳ này, thật đúng là……” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Vu Thanh U cũng là cạn lời một trận.

Tâm nói: Gia hỏa này có cần phô trương như vậy không, làm tất cả mọi người biết hắn có bao nhiêu yêu Kiều Thụy à? Như vậy thật sự có ý nghĩa sao?
“Việc này……” Phong Cốc nghiêng đầu, nhìn về Vô Tình đang ngồi bên cạnh.

Vô Tình khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng ý kiến của đồ đệ.

Dù sao trong bí cảnh nguy hiểm rất cao, Thiên Kỳ lúc này chọn đi Trọng Lực Thất cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.

Lại nói, nếu Thiên Kỳ thật sự có gì ngoài ý muốn, vậy thì bạn lữ Kiều Thụy cũng nhất định sẽ rất thương tâm.
“Được rồi, nếu Thiên Kỳ để ý bạn lữ mình như thế, vậy ngươi cũng đi Trọng Lực Thất luyện thể một tháng đi!” Nói rồi, Phong Cốc dương tay, một trận gió lấy đi lệnh bài trong tay Liễu Thiên Kỳ, thay cho đối phương một khối lệnh bài mới.
“Đa tạ sư bá thông cảm!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng nói tạ.
“Được, từng người trở về nghỉ ngơi đi!”
“Dạ!” Theo tiếng, mười bốn đệ tử cúi đầu rời khỏi đại điện.
“Ha ha ha ha, lão gia hỏa, bây giờ có phải ngươi đã lãnh hội được nỗi thống khổ khi không có bạn lữ rồi không?!" viện trưởng béo liếc nhìn viện trưởng Chú lùn, vui sướng khi người gặp họa mà nói.
“Hừ!” viện trưởng chú lùn của Trận Pháp Viện hừ lạnh một tiếng, thở phì phì mà quay đầu đi.

Chọc đến mọi người trong đại điện cười vang.
“Thật là, tiểu gia hỏa Liễu Thiên Kỳ này đối với bạn lữ thật đúng là tốt ghê.

Làm cho ta cũng muốn gả cho nó luôn!” Nói đến cái này, viện trưởng mỹ nữ liếc ngài béo một cái.
“Đừng, đừng mà Hồng Hồng, ngươi còn có ta nè!” Lôi kéo tay tức phụ, Mập Mạp nhẹ dỗ.
“Ha ha ha, hai người các ngươi có cần như vậy không hả?" Nhìn hai người, viện trưởng Râu Dê không thể làm gì ngoài nắn vuốt râu dê của mình.
“Được rồi, lại thêm một tháng nữa, ba nước Ô Nhĩ Quốc, Lam Thủy Quốc và Thiên U Quốc sẽ phái người đến Thánh Đô.

Mọi người cũng trở về chuẩn bị một chút đi! Lúc này chúng ta là chủ nhà, phải để ba nước khác thấy được học viện Thánh Đô chúng ta cường đại cỡ nào.

Đừng để bất luận kẻ nào xem thường chúng ta!”
“Tổng viện trưởng yên tâm, chúng ta sẽ chuẩn bị thật tốt!”
“Đúng vậy, đúng vậy, trăm năm trước chúng ta tham gia cuộc thi bốn nước ở Lam Thủy Quốc, Lam Thủy Quốc kia đúng là khí thế kiêu ngạo lắm.

Một lần này để bọn họ nhìn xem đệ nhất học viện Kim Vũ Quốc chúng ta —— học viện Thánh Đô!” Nghĩ đến hành trình đến Lam Thủy Quốc trăm năm trước, vẻ mặt Yêu Diễm buồn bực.
“Đúng vậy, lúc này chính là tới địa bàn nhà chúng ta, bọn gia hỏa đó có kiêu ngạo cũng vô dụng!” Nói đến cái này, Mập Mạp đắc ý mà cong khóe miệng lên.
"Thật ra chúng ta chỉ là phụ thôi, chính yếu vẫn là mười bốn đệ tử kia.

Chỉ cần bọn nó có thể thắng nhiều hơn mấy trận, như vậy ba nước khác mặt trong mặt ngoài cũng không còn!" Nói đến cái này, Vô Tình lạnh lùng cong cong khóe miệng.
“Đúng đúng đúng, Vô Tình sư đệ nói rất đúng.

Lần này phải xem những đệ tử này!”
“Đúng vậy, vẫn là muốn xem bọn họ thế nào!” Phong Cốc gật đầu, tự nhiên cũng minh bạch đạo lý này.
Sau khi nhận được lệnh bài miễn phí đi Trọng Lực Thất tu luyện một tháng, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp tiêu 3000 linh thạch cho Tiểu Thụy, cũng lấy một khối lệnh bài ở Trọng Lực Thất tu luyện một tháng.

Vì thế, hai người đã có thể cùng đi Trọng Lực Thất.
Trọng Lực Thất này, thật ra Liễu Thiên Kỳ trước đó cũng đã bồi cạnh ái nhân tới rất nhiều lần.

Thân thể này của hắn sau 6 năm mài dũa ở học viện Thánh Đô, sớm đã không còn nhu nhược như vậy nữa.

So với thân thể cường kiện đời trước làm sát thủ, cũng là chỉ có hơn chứ không kém.
Bất quá, chỉ là như vậy, ở trong thế giới tu chân này còn xa xa không đủ.

Cho nên, Liễu Thiên Kỳ cần phải khắc khổ tu luyện thêm mới được.

Ít nhất, ở phương diện thể thuật này, hắn không thể thua kém Tiểu Thụy, hơn nữa, nếu về sau kết Kim Đan là phải tao ngộ lôi kiếp.

Không có một thân thể cường kiện, không có xương cốt cứng cáp, rất dễ dàng trực tiếp bị lôi kiếp đánh chết! Bởi vậy, chuyện luyện thể này còn là vô cùng quan trọng!
“Thiên Kỳ, huynh cũng thật lợi hại, có thể ở chỗ này miễn phí tu luyện một tháng lận!” Nghĩ đến mình phải tiêu 3000 linh thạch mới có thể tiến vào Trọng Lực Thất một tháng, mà ái nhân lại một cái linh thạch cũng không cần tiêu, Kiều Thụy có chút u buồn, nếu mình cũng không cần tiêu linh thạch thì quá tốt rồi!
“Ha ha ha, cũng không có gì.

Như vậy chúng ta có thể cùng nhau ở chỗ này tu luyện!”
“Vậy, chúng ta tới đánh nhau được không?”
Trọng lực trong Trọng Lực Thất là nặng hơn bên ngoài năm lần.

Người lần đầu tiên đi vào Trọng Lực Thất đều thấy lao lực.

Thời điểm mới tiến vào Trọng Lực Thất, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cảm thấy làm một vài động tác đơn giản cũng cố sức, nhưng ở trong học viện đã 6 năm, bây giờ hai người đánh nhau trong Trọng Lực Thất cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
“Không, ta không muốn đánh với đệ!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một tờ giấy, dán trước cửa Trọng Lực Thất.
“Thông báo tuyển dụng bồi luyện, một ngày 300 linh thạch? Thiên Kỳ?” Nhìn đến chữ 300 linh thạch kia, Kiều Thụy không khỏi có chút đau lòng.
“Tiểu Thụy, hai chúng ta đánh thì vô pháp tôi luyện bản thân, không bằng mỗi người tìm một người bồi luyện, như vậy đánh lên càng có ý nghĩa." Hai người là phu phu, không có khả năng thật sự ra tay tàn nhẫn với đối phương, nên Liễu Thiên Kỳ muốn tìm mấy người bồi luyện.

Như vậy hắn và y có thể nhận được rèn luyện càng tốt, kinh nghiệm thực chiến cũng có thể tăng mạnh hơn rất nhiều.
“Ừm, cũng...!cũng đúng!” Kiều Thụy gật đầu, cũng cảm thấy ái nhân nói có đạo lý.

Nhưng mà 300 linh thạch này vẫn làm người ta rất đau lòng ấy!
“Đừng lo lắng, Kim Hỏa phù của chúng ta bán rất được!” Kim Hỏa phù mỗi ngày bán ra mười lá, đó chính là 30 vạn linh thạch ấy, trừ đi 1 vạn linh thạch cho Đổng Phong, vậy cũng còn tận 29 vạn!
“Ha ha ha, điều này cũng đúng!” Nghĩ đến số linh thạch mỗi ngày thu vào, Kiều Thụy vui vẻ.
“Kiều sư đệ, Liễu sư đệ, hai người các ngươi muốn tìm người bồi luyện sao?” Tấm bảng kia dán ra không đến nửa canh giờ, liền có hai sư huynh Võ Viện sang bên này dò hỏi.
“Đúng vậy, hai vị sư huynh có hứng thú à?” Nhìn thấy thực lực hai người đều là Trúc Cơ trung kỳ, Liễu Thiên Kỳ vừa lòng mà nhướng nhướng mày.
“Cái này, bồi luyện một ngày 300 linh thạch sao?”
“Đúng vậy, 300 linh thạch!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, trả lời xác định mười phần.
"Vậy hai bọn ta muốn thử một lần!"
“Đương nhiên có thể!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đáp ứng hai người.

Hắn quay đầu, nhìn về phía ái nhân.

“Tiểu Thụy, đệ chọn trước đi!”
“Triệu sư huynh đi!” Nhìn nhìn hai người, Kiều Thụy chọn lựa một sư huynh tư lịch tương đối lâu năm.
“Được, vậy ta đây sẽ đánh nhau với vị sư huynh này!”
Chia người xong, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bèn từng người tập luyện với người bồi luyện của mình.
Đối thủ của Liễu Thiên Kỳ thực lực thấp hơn hắn một chút, nhưng đối phương là võ tu, thể thuật tốt hơn Liễu Thiên Kỳ một chút, nên khởi động tay chân lên cũng không thua Liễu Thiên Kỳ.

Còn bên Kiều Thụy, Triệu sư huynh mới đầu còn miễn cưỡng được, đến cuối cùng cũng chỉ có thể bị Kiều Thụy đè nặng đánh!
Hạ Lương và Hàn Thụy Hi (hạng nhất và nhì Võ Viện) đang từng người luyện tập quyền pháp một bên, vốn không quá để ý đến Liễu Thiên Kỳ, chỉ là nhìn thấy đối phương đánh với đệ tử Võ Viện lại ứng phó tự nhiên, không chút nào hiện vẻ thất bại, hai người không khỏi nhướng nhướng mày.
"Trước đó chỉ biết Kiều Thụy đánh rất được, không thể tưởng tượng được bạn lữ của Kiều Thụy cũng đánh rất được nha!" Nhìn hai người đánh nhau, Hạ Lương nói.

“Đúng vậy, xem ra phù sư này cũng không phải đầu óc nóng lên mà chạy tới Trọng Lực Thất!” Hàn Thụy Hi gật đầu, cũng cho rằng như vậy.
Trước đó nghe nói Liễu Thiên Kỳ muốn tới Trọng Lực Thất, rất nhiều người đều cảm thấy gia hỏa này đang thể hiện, còn có rất nhiều người nói, một phù sư yếu đuối mong manh như vậy, nói không chừng vào Trọng Lực Thất rồi cả đi đường cũng lao lực, càng đừng nói cái gì mà tu luyện.

Chỉ là hiện tại, biểu hiện của Liễu Thiên Kỳ lại hoàn toàn làm mọi người rớt tròng mắt.
Vài ngày sau, đêm.
Nhìn thấy Liễu Ti đúng hẹn mà đến, Hiên Viên Hoằng vui mừng không thôi.

“Ti Ti, nàng đã đến rồi!”
“Ngươi không phải đi Tàng Thư Các sao? Sao trở lại rồi?” Nghe nói, rất nhiều sư huynh sư tỷ được miễn phí đi Tàng Thư Các đều ở bên kia suốt đêm đọc sách.

Sao gia hỏa Hiên Viên Hoằng này lại chạy về rồi?
“Ti Ti, ta...!ta nhớ nàng!” Nói rồi, Hiên Viên Hoằng thật cẩn thận mà kéo tay Liễu Ti lại.
Liễu Ti cúi đầu, nhìn thoáng qua tay bị giữ chặt, cũng không tránh đi.
“Hiên Viên Hoằng, đừng hồ nháo.

Mau về Tàng Thư Các đi.

Cuộc thi bốn nước đối với ngươi rất quan trọng.

Ngươi từng đáp ứng ta, ngươi sẽ không thua!” Nhìn nam nhân đối diện, Liễu Ti nghiêm túc vô cùng mà nói.
“Ừm, ta biết, nàng yên tâm đi Ti Ti, ta sẽ không thua, ta nhất định mang nàng tiến vào bí cảnh.

Nhưng, chỉ là, ta chỉ là nhớ nàng thôi.

Nhớ buổi đó hôm đó." Nói đến đây, Hiên Viên Hoằng kéo người vào trong lồng ngực.

Nghe vậy, Liễu Ti cúi đầu nặng nề.
Vào hôm Hiên Viên Hoằng thắng được hạng nhất Đan Viện, Liễu Ti mua rượu và thức ăn lại đây cùng đối phương chúc mừng, hơn nữa còn thả một chút thôi tình dược vào rượu.

Sau đó, hai người cứ tự nhiên mà đã có thân cận da thịt.
"Ti Ti, nàng… nàng còn oán ta, có phải không?" Nhìn thấy đối phương cúi đầu không nói, Hiên Viên Hoằng lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Liễu Ti ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn nam nhân một cái.

“Không có, ta không trách ngươi, chỉ là uống say mà thôi.”
“Ti Ti, nàng đừng không vui, ta sẽ cưới nàng, ta nhất định cưới nàng mà! Chờ sau cuộc thi bốn nước, không quản thắng hay thua, ta nhất định sẽ cưới nàng, ta quyết không nuốt lời!”
Nghe được nam nhân nói như vậy, Liễu Ti cong cong khóe miệng.

“Ngươi không thể thua, ngươi từng đáp ứng phải mang ta đi bí cảnh!”
“Ừ, ta sẽ, ta nhất định sẽ nỗ lực thắng được thi đấu!” Biết Ti Ti rất muốn đi bí cảnh kia, cho nên, lúc này đây, Hiên Viên Hoằng tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, tranh thủ thắng thi đấu.
“Được, vậy ngươi cứ an tâm đọc sách, đừng luôn mãi nhớ ta, đừng luôn phân tâm!” Nhìn đối phương, Liễu Ti nghiêm túc mà báo cho đối phương biết.
“Ta biết, nhưng….

nhưng ta chính là nhịn không được, ta….

ta luôn nghĩ về nàng!” Nhìn người trong lồng ngực, Hiên Viên Hoằng bất đắc dĩ mà nói.

Theo đuổi Ti Ti nhiều năm, một sớm được như ước nguyện mà có được nữ nhân mình thích, việc này khiến Hiên Viên Hoằng khó tránh khỏi có chút phấn khởi, khó tránh khỏi có chút quên hết tất cả, không thể tự thoát ra được.
Nhìn thấy bộ dáng nam nhân thâm tình chân thành, Liễu Ti nâng tay lên, sờ sờ mặt đối phương.

“Được rồi, đêm nay ta ở lại đây.

Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, từ ngày mai bắt đầu ở Tàng Thư Các đọc sách cho tốt, không cho phép tùy tùy tiện tiện chạy về.

Biết không?”
“Ti Ti, nàng….

nàng nói thật ư?” Nghe được đối phương nói muốn ở lại, Hiên Viên Hoằng vui mừng không thôi.
"Ừ, đêm nay ta ở lại bồi cạnh ngươi.

Nhưng sau này ngươi phải nỗ lực cho tốt.

Nếu ngươi thắng cuộc thi bốn nước, ta sẽ gả cho ngươi, làm vợ ngươi.

Nếu ngươi thua, vậy…." Nói đến chỗ này, Liễu Ti hơi hơi khựng lại một chút.
“Được, ta biết, ta nhất định biểu hiện thật tốt, nhất định thắng!”
“Ừ.” Liễu Ti khẽ lên tiếng, thật chủ động mà hôn lên môi nam nhân.
Thật xin lỗi, Hiên Viên Hoằng, ta biết, ta không nên đê tiện như vậy, không nên lợi dụng cảm tình của ngươi đối với ta.

Nhưng mà, hiện tại ta chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ chỉ là một Phù Văn Sư cấp ba hạ phẩm, ta muốn tiến vào bí cảnh báo thù cho mẹ cũng chỉ có thể dựa vào ngươi.
Thật xin lỗi, Hiên Viên Hoằng, ngươi cho ta tình, ta chỉ có thể lấy thân thể của ta trả lại cho ngươi!
“Ti Ti!” Hiên Viên Hoằng bị hôn sắc mặt ửng đỏ, si ngốc mà nhìn nữ nhân trong lồng ngực.
“Lên giường đi!” Liễu Ti kéo tay đối phương, chủ động đi qua mép giường.

“Ta….

ta ôm nàng!” Hiên Viên Hoằng khom người, trực tiếp ôm người lên.
“Ưm!” Liễu Ti khẽ lên tiếng, ôm lấy cổ nam nhân, đem mặt chôn vào trước ngực đối phương, không cho đối phương nhìn thấy áy náy trên mặt nàng!
Nửa tháng sau, Trọng Lực Thất.
Mười ngày đầu khi vào Trọng Lực Thất, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy trên cơ bản là ba ngày đổi một người bồi luyện.

Nhưng bắt đầu từ ngày mười một liền biến thành mỗi người hai người bồi luyện, cục diện lấy một chọi hai.

Mà tới ngày thứ hai mươi liền trực tiếp biến thành cục diện ba đối một, mỗi người đều là ba người bồi luyện, hơn nữa ba người thực lực đều là Trúc Cơ hậu kỳ, là đồng cấp với Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
Tuy rằng, những người bồi luyện này sẽ nể tình linh thạch, hoặc nhiều hoặc ít thủ hạ lưu tình một chút, sẽ không tàn nhẫn như khi thi đấu.

Nhưng ba đánh một, kết quả cũng là mỗi ngày đều làm Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ đầy vết thương.

Cũng may, bọn họ chỉ là ban ngày ở Trọng Lực Thất luyện tập đối địch, buổi tối đều sẽ về nhà chữa thương nghỉ ngơi.

Nếu ban ngày ban đêm đều đánh như vậy, vậy cũng thật sự ăn không tiêu!
Nhìn thấy Thiên Kỳ về đến nhà đã trực tiếp cởi hết quần áo, ngâm mình vào bồn tắm có linh thảo chữa thương, Kiều Thụy không khỏi có chút đau lòng.

“Thiên Kỳ, huynh có ổn không?”
“Không sao.

Đệ cũng vào đi, chúng ta cùng nhau ngâm, ở đây có dùng linh thảo chữa thương, ngâm một chút thì vết thương trên người thương càng mau khỏi hơn!” Liễu Thiên Kỳ vẫy tay, bảo Kiều Thụy xuống cùng nhau ngâm tắm.

“Dạ!” Kiều Thụy cởi quần áo ra, đỏ mặt vào trong bồn tắm.
Liễu Thiên Kỳ vòng lấy eo ái nhân, kéo người vào trong lồng ngực.

Hắn chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng hôn hôn cánh môi đối phương.
“Mấy ngày nay có phải cảm thấy rất mệt không?” Rốt cuộc, một đối hai, một đối ba, những huấn luyện kiểu này Kiều Thụy trước nay chưa từng thử qua.
“Ừm, đích xác có chút mệt, nhưng đánh rất đã ghiền.

Trước kia huynh cũng không cho ta đánh như vậy!”
Mấy ngày nay đích xác đánh rất mệt rất đừ, nhưng Kiều Thụy cảm thấy đối chiến như vậy vô cùng có ý nghĩa, khiến y học được rất nhiều thứ trong đối chiến.

Tuy cũng bị thương rất nhiều, nhưng Kiều Thụy cảm thấy rất đáng giá.
“Từ trước không cho đệ đánh như vậy là luyến tiếc đệ bị thương.

Hiện tại, ta muốn tham gia cuộc thi bốn nước.

Nếu ta thắng, đệ phải cùng ta vào bí cảnh.

Nên rèn luyện tốt thể thuật, để đệ có thêm vài phần năng lực tự bảo vệ mình là việc cần thiết!" Liễu Thiên Kỳ nhìn ái nhân, nghiêm túc vô cùng nói.
"Huynh biết huynh nhất định có thể thắng sao?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, không xác định hỏi.
“Dù ta thua, ta cũng có thể bắt được danh ngạch của Phù Viện.

Nếu ta thua, ta có thể dùng linh thạch mấy ngày này bán linh phù mua cho đệ một cái danh ngạch.

Chúng ta vẫn có thể cùng đi bí cảnh!” Chuyện này, Liễu Thiên Kỳ sớm đã tính toán đến chuyện tệ nhất.

Cùng lắm thì mua một cái danh ngạch cho Tiểu Thụy thôi! Dù sao Kim Hỏa phù đã bán được rất nhiều linh thạch.

Không được, lại bán một ít dịch phù văn cấp ba nữa, để dành lại thêm, linh thạch cũng đủ rồi.
“Mua? Danh ngạch có thể tự mình mua bán sao?” Kiều Thụy nghi hoặc mà nhìn ái nhân, khó hiểu hỏi.
“Yên tâm đi, chỉ cần có linh thạch, không có chuyện gì không làm được.

Nên việc bây giờ đệ phải làm là mạnh hơn nữa, mạnh hơn nữa, càng mạnh hơn nữa.

Làm tốt hết thảy chuẩn bị vào bí cảnh!" Trong nguyên tác có nhắc tới, sau khi phân chia, danh ngạch còn lại sẽ được bán ra công khai.

"Dạ, ta hiểu rồi." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẽ đã rõ.
Mười ngày sau, tư cách miễn phí một tháng của Liễu Thiên Kỳ đã đầy, một tháng thời hạn của Kiều Thụy cũng tới, nhưng hai cá nhân vẫn mỗi ngày tiêu linh thạch đi Trọng Lực Thất đánh nhau với có sư huynh đệ khác, không hề có ý định dừng lại.
Trải qua một tháng, hiện tại, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ đều đang tiến hành một đối bốn.

Mỗi ngày cường độ huấn luyện đều rất lớn.

Hơn nữa bốn người bồi luyện cũng đều có thực lực tương đương với bọn họ - Trúc Cơ hậu kỳ.
Sư huynh bồi luyện thường sẽ bồi Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đánh hai trận, buổi sáng một trận, buổi chiều một trận.
Sau khi đánh xong trận buổi chiều, Liễu Thiên Kỳ liền bắt đầu phát linh thạch cho tám người.

Nếu cảm thấy vị sư huynh nào không hợp tâm ý, sẽ trực tiếp nói với đối phương ngày mai không cần tới.
Hôm nay, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đánh xong trận buổi chiều, Liễu Thiên Kỳ dựa theo lệ thường phát linh thạch cho tám người.

Hắn mang theo Kiều Thụy vừa muốn rời khỏi Trọng Lực Thất, lại bị bốn nam tu ngăn cản.
“Không biết bốn vị đạo hữu có gì chỉ giáo?” Liếc thấy bốn nam tu này mặc y phục màu lam, bên trên thêu từng đạo vằn nước, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày.

Nhìn dáng vẻ, bốn vị này hẳn là người Lam Thủy Quốc.

Người Lam Thủy Quốc đã đến Thánh Đô sao? Thật đúng là nhanh ghê!
“Vị này chính là đại sư huynh học viện Lam Thủy chúng ta - Diệp Hỏa.

Vị này chính là nhị sư huynh học viện Lam Thủy Lý Nguyên.

Bọn họ đều là võ tu lợi hại nhất học viện Lam Thủy.” Một vị tu sĩ đứng cạnh, vẻ mặt cung kính mà giới thiệu thân phận hai người ở giữa.
"Kỳ lạ ghê! Bọn họ là ai vậy? Liên quan gì tới chúng ta?" Kiều Thụy chớp chớp mắt, bất đắc dĩ mà nói.
“Bốn vị là đạo hữu Lam Thủy Quốc đi?”
“Không sai, chúng ta chính là người Lam Thủy Quốc, đệ tử Võ Viện của học viện Lam Thủy.” đệ tử kia gật đầu thừa nhận thân phận.
"Hai người các ngươi ai là đệ nhất Võ Viện Hạ Lương?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, võ tu Diệp Hỏa đứng ở giữa, vóc dáng cao to, lười biếng hỏi.
“Ha ha ha, bốn vị đạo hữu nhận sai người, chúng ta không phải đệ nhất và đệ nhị của Võ Viện.

Các ngươi muốn tìm hai vị sư huynh thì bây giờ bọn họ đang trong Võ Viện đóng cửa tu luyện, cũng không ở chỗ này.” Nhìn bốn người, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nói.
“Không phải?” Nghe được lời này, Diệp Hỏa và Lý Nguyên nhìn thoáng qua nhau, đều có chút sai biệt.
Trước đó nhìn thấy hai người này lấy một địch bốn, còn tưởng rằng bọn họ chính là Hạ Lương và Hàn Thụy Hi kia! Không thể tưởng được, hai người này vậy mà không phải sao?
“Vậy, các ngươi tên gọi là gì?” Nhìn hai người, Diệp Hỏa vênh mặt hất hàm hỏi.
“Tại hạ Liễu Thiên Kỳ, đây là bạn lữ của ta Kiều Thụy.”
“Liễu Thiên Kỳ? Đệ nhất của Phù Viện?” Nghe thấy cái này, Diệp Hỏa và Lý Nguyên lại lần nữa cả kinh.

Tên này thế mà lại không phải võ tu, mà là phù tu.
“Đệ nhất Phù Viện sao? Vậy vừa lúc, ngươi mau về nhà đi! Thủy sư muội và Ngọc sư muội đều chờ khiêu chiến với ngươi đó!” Lý Nguyên xua tay, ý bảo Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy về nhà.
“Cái….

cái gì?” Nghe thấy cái này, Kiều Thụy có chút cạn lời.
“Vậy, chúng ta cáo từ!” Liễu Thiên Kỳ cúi ôm quyền với bốn người, mang theo Kiều Thụy xoay người rời đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.