Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 126





Cầm trong tay đơn tuyên truyền, Liễu Thiên Kỳ lại cẩn thận mà nhìn nhìn những giới thiệu khác.

Khi hắn nhìn thấy giới thiệu về viên Kim Dương đan kia, tức khắc trước mắt sáng ngời.
“Tiểu Thụy, đệ xem cái này đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đem đơn tuyên truyền đưa tới trước mặt ái nhân.
“Kim Dương đan, đan dược cấp bốn trung phẩm, có thể phụ trợ tu sĩ Kim Đan thăng cấp lên tiểu cảnh giới.” Đọc giới thiệu trên đó, trên mặt Kiều Thụy tràn ngập không thể tưởng tượng.
"Thế mà… thế mà có đan dược cấp bốn?"
Mọi người đều biết, Vân Châu linh khí thiếu thốn, linh vật cấp bốn là cực hiếm.

Linh thảo cấp bốn càng khó tìm mười phần.

Nên Vân Châu có rất nhiều Luyện Đan Sư cấp bốn đều là uổng có truyền thừa, nhưng cũng không có chế qua đan dược cấp bốn.

Vốn tưởng Vân Châu sẽ không xuất hiện đan dược cấp bốn, không thể tưởng được, hội đấu giá thế mà… thế mà còn có đan dược cấp bốn??
“Không kỳ quái, Thiên Độ Thuyền là thương thuyền đi tới đi lui giữa Vân Châu và Cẩm Châu.

Vân Châu không có đan dược cấp bốn, nhưng Cẩm Châu có.

Bọn họ chỉ cần từ Cẩm Châu mua về, lại bán cho tu sĩ Vân Châu là được.” Nói thật, Liễu Thiên Kỳ cũng cảm thấy viên đan dược này không quá khả năng là Luyện Đan Sư bản thổ luyện chế ra tới, mà rất có khả năng là từ Cẩm Châu bên kia vận chuyển về.
“Ừ, có đạo lý.

Những thứ như đan dược cấp bốn, linh thảo cấp bốn, pháp khí cấp bốn, còn có linh phù cấp bốn… chỉ sợ đều từ Cẩm Châu vận chuyển về đây” Nhìn mấy thứ trên đơn tuyên truyền, Kiều Thụy cảm thấy tám chín phần mười đều là từ Cẩm Châu vận chuyển về.
“Nếu có thể lấy được viên Kim Dương đan này thì tốt rồi!” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ sờ sờ cằm.
Tư chất tu luyện của Tiểu Thụy tốt hơn mình, nếu có viên Kim Dương đan này thì có thể khiến Tiểu Thụy tấn cấp Kim Đan trung kỳ.

Nếu Tiểu Thụy thực lực cao hơn một tầng, như vậy, sau này hai người đi Cẩm Châu cũng sẽ càng an toàn hơn.
“Cái này chỉ sợ càng đắt đó!” Nói đến chuyện này, trái tim Kiều Thụy đều như đang rỉ máu.
Một gốc cây linh thảo cấp bốn tới hội đấu giá đều phải bán 30, 50 vạn linh thạch, huống chi là một viên đan dược cấp bốn kia chứ.
“Có thể tranh thủ một chút!” Nếu có thể được thì tự nhiên là tốt nhất, không chiếm được vậy thì cũng không có biện pháp.
Ba ngày sau.
Nhìn Liễu Thiên Kỳ dịch dung thành một lão nhân, râu bạc đầu bạc, đạo cốt tiên phong, Kiều Thụy nhịn không được nhấp môi cười không ngừng.
“Huynh làm gì muốn dịch dung bản thân thành lão nhân vậy?”
“Như vậy nhìn càng có phong phạm cao nhân mà!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đem thực lực của mình khôi phục tới Kim Đan sơ kỳ.
Lúc này đây, hắn và Tiểu Thụy dùng Dịch Dung phù, đều là Dịch Dung phù cấp ba thượng phẩm cao cấp nhất, chẳng những khuôn mặt có thể dịch dung, ngay cả thân cao, béo gầy cũng có thể dịch dung, có thể nói là tương đương hoàn mỹ, hoàn thiện dịch dung đến tận cùng!
"Ừm, nói cũng phải."Từ trên xuống dưới mà đánh giá Liễu Thiên Kỳ một phen, Kiều Thụy tán đồng.

Đừng nói, lúc này Thiên Kỳ thật đúng là rất giống một tiền bối cao nhân nha!
“Vậy còn đệ? Vì sao muốn dịch dung thành tráng hán vậy?” Nhìn Kiều Thụy trước mắt lưng hùm vai gấu, cao lớn vạm vỡ, Liễu Thiên Kỳ cười hỏi.
“Là huynh nói đó, muốn dịch dung thì phải dịch dung diện mạo chênh lệch với diện mạo vốn dĩ của mình lớn một chút, như vậy mới làm người ta không có cách nào phỏng đoán.

Ta là dịch dịch bộ dáng này thôi." Lời này, Kiều Thụy nói theo lý thường.
"Vậy được.

Vậy đệ làm đồ đệ của ta đi.

Ta hiện tại là sư phụ, đệ là đồ đệ.

Ta là tu vi Kim Đan sơ kỳ, đệ vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ.


Không cần thay đổi.” Liễu Thiên Kỳ cảm thấy bảo tồn một chút thực lực thì tương đối tốt hơn.
“Dạ, sư phụ!” Kiều Thụy cúi đầu, hành một đại lễ với Liễu Thiên Kỳ.
“Ừm, đồ nhi ngoan!” Liễu Thiên Kỳ liên tục gật đầu, vừa lòng mà vuốt vuốt chòm râu bạc của mình.
“Hừ, ta thấy huynh chính là vì chiếm tiện nghi của ta mới giả lão nhân!” Nói rồi, Kiều Thụy bất mãn mà giật giật râu Liễu Thiên Kỳ.
“Đừng, đừng giật, đau!” Vội vàng che cằm mình lại, Liễu Thiên Kỳ chạy trốn sang một bên.
“Hừ!” Thấy Liễu Thiên Kỳ đào tẩu, Kiều Thụy không phục mà hừ lạnh một tiếng.
“Được rồi đồ nhi ngoan, đừng náo loạn.

Chúng ta cần phải đi thôi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ sửa sang lại một thân đạo bào màu lam, đi ra khỏi cửa phòng.
Kiều Thụy trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, cũng đi theo rời đi.
Rất nhanh, hai người đã đến nhà đấu giá mà cửa hàng Thiên Hành sắp tổ chức hội đấu giá.
“Hai vị khách quý, hội đấu giá chính thức cử hành sau một canh giờ nữa.

Nửa canh giờ sau hai vị mới có thể vào chỗ.” Một tu sĩ Trúc Cơ đi lên trước, ngăn cản đường đi của Liễu Thiên Kỳ.
“Phiền toái vị tiểu hữu này bẩm báo một tiếng, ta muốn gặp Thang quản sự của nhà đấu giá.”
“Cái này….

Không được hợp quy củ cho lắm?” Lúc này Thang quản sự đang bận rộn chuyện hội đấu, nào có rảnh gặp người.
“Ồ?” Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ híp híp mắt, thoáng phóng xuất ra một tia uy áp.
“A……” Cảm giác được một trận áp bách, tiểu nhị Trúc Cơ sơ kỳ kia suýt nữa trực tiếp nằm dài trên mặt đất.
“Tiểu tử thúi, sư phụ ta muốn gặp Thang quản sự, ngươi còn không mau đi bẩm báo đi?” Kiều Thụy trừng mắt nhìn đối phương, khó chịu mà nói.
“Dạ dạ dạ, hai vị chờ một lát!” tiểu nhị gật đầu, lau mồ hôi lạnh trên đầu một phen, vội vàng tiến vào bẩm báo.
Không bao lâu, một vị quản sự lùn mập mặt mày đen thui đi ra cửa nhà đấu giá.
“Là các ngươi muốn gặp ta?” Nhìn nhìn thầy trò hai người trước cửa, Thang quản sự nhướng mày.
Một kẻ là tu vi Kim Đan sơ kỳ, một kẻ là Trúc Cơ sơ kỳ.

Hai thầy trò này nhìn thật lạ mặt!
“Đúng vậy Thang quản sự.” Nói rồi, bàn tay Liễu Thiên Kỳ vừa lật, một viên Thiên Hàn thạch cấp bốn xuất hiện trên tay hắn.
“Này……” Kinh ngạc mà nhìn khối đá trong tay đối phương, Thang quản sự khiếp sợ không thôi.
Vừa muốn nói chuyện, khối đá trong tay Liễu Thiên Kỳ đã bị thủy cầu bao vây lấy, chờ đến khi thủy cầu trong tay Liễu Thiên Kỳ không thấy đâu, khối đá cũng cùng biến mất theo.

Trước sau khối đá kia cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt ngắn ngủi, nếu không phải Thang quản sự có tu vi Kim Đan, thấy rõ nhạy bén, lại có nhiều hiểu biết các loại linh bảo, chỉ bằng trong nháy mắt kia cũng căn bản vô pháp phát hiện gì đó.
“Thang quản sự, chúng ta có thể đi vào bên trong nói chuyện chưa?” Liễu Thiên Kỳ giơ lên một nụ cười mỉm lễ phép, nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên, đương nhiên, vị đạo hữu này, mời vào bên trong!” Thang quản sự gật đầu liên tục, dẫn hai thầy trò đi vào hội đấu giá, trực tiếp đưa người tới phòng cao cấp trên lầu hai.
Nhìn thấy Thang quản sự sau khi vào cửa liền lập tức dán lên cửa một tấm Cách Tuyệt phù, đem toàn bộ phòng đều bảo hộ lên, Liễu Thiên Kỳ vừa lòng gật gật đầu.
“Vị đạo hữu này, mời!”
“Ừm.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cùng Thang quản sự ngồi trên ghế.

Mà Kiều Thụy lại quy quy củ củ đứng phía sau Liễu Thiên Kỳ.
“Vị đạo hữu này, vội vã gặp ta như vậy, có phải có kỳ trân dị bảo gì muốn gia nhập hội đấu giá lần này hay không?” Thang quản sự đi thẳng vào vấn đề, chủ động dò hỏi ra tiếng.
“Không sai, lão phu ngẫu nhiên được mấy khối đá, cũng định bán đấu giá trên hội đấu giá, không biết ý Thang quản sự như thế nào?” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp lấy ra bốn tảng đá còn lại.
“Này, này……” Nhìn thấy bốn khối vật liệu trên bàn, Thang quản sự hơi hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu.
“Đạo hữu, những thứ này đều là vật liệu đá cấp bốn, đương nhiên có thể tham gia hội đấu giá.

Nhưng mà, ấn theo quy củ đấu giá, nhà đấu giá chúng ta muốn rút ra một thành* mà ngài đạt được.

Chuyện này ngài không có vấn đề gì chứ?"
(*ở đây là 10%)
chúng ta chụp bán hành quy củ.

Chúng ta nhà đấu giá muốn rút ra ngài bán đấu giá đoạt được một thành.

Này một chút, ngài không có vấn đề đi?,,
"Một thành à?" Nghe thấy cái này, Kiều Thụy lại là một trận thịt đau.
“Không có vấn đề, nhưng ta có một yêu cầu.”
“Ồ? Đạo hữu xin mời nói!”
“Lão phu lần này là vì Cửu Diệp thảo mà đến.

Cho nên, ta hy vọng Thang quản sự có thể đem vật liệu đá của ta đặt trước Cửu Diệp thảo, tiến hành bán đấu giá!” Nhìn Thang quản sự ngồi đối diện, lời này Liễu Thiên Kỳ nói vô cùng nghiêm túc.
“Được, đương nhiên có thể!” Thang quản sự gật đầu, một ngụm liền đáp ứng xuống.
“Như thế, đa tạ Thang quản sự!” Liễu Thiên Kỳ ôm cổ tay chắp tay.
“Đạo hữu không cần khách khí.

Lại thêm một canh giờ nữa là hội đấu giá chính thức bắt đầu rồi.

Đạo hữu cứ ở chỗ này an tâm chờ đợi hội đấu giá bắt đầu đi! Chuyện khác đều từ ta đi an bài!” Nói rồi, Thang quản sự thu hồi bốn khối đá trên bàn.
“Hết thảy làm phiền Thang quản sự!”
“Đạo hữu không cần khách khí!” Thang quản sự khẽ gật đầu, thu hồi linh phù trên cửa, xoay người rời đi.
Sau khi Thang quản sự đi rồi, lập tức có tì nữ thân mặc áo đỏ đưa linh trà, điểm tâm và quả khô lên.
Chờ sau khi người đi rồi, Liễu Thiên Kỳ mới lấy Kết Giới phù ra, trực tiếp dán lên cửa phong tỏa toàn bộ không gian.
“Thiên Kỳ, khối đá của chúng ta còn phải bị trừ một thành đó!” Nói đến cái này, vẻ mặt Kiều Thụy buồn bực.
“Đương nhiên, không có ích lợi, sao nhà đấu giá của người ta lại làm chứ?” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đem điểm tâm đưa đến trước mặt ái nhân.
"Nói cũng phải." Nói rồi, Kiều Thụy cầm lấy một khối điểm tâm cúi đầu ăn lên.
“Không biết, bốn khối đá đều bán đi rồi, có đủ mua Kim Dương đan và Cửu Diệp thảo hay không nữa.” Việc này mới là việc Liễu Thiên Kỳ lo lắng nhất.
Kim Dương đan và Cửu Diệp thảo, hai thứ hắn đều muốn.

Chỉ là bốn khối vật liệu đá này bán đi rồi, cũng không biết có đủ mua hai thứ đó hay không.

Dù sao đan dược cấp bốn không hề rẻ!
“Thiên Kỳ, nếu linh thạch không đủ, chúng ta cứ mua Kim Dương đan trước đi! Có Kim Dương đan rồi, huynh cứ lấy thăng cấp Kim Đan trung kỳ!” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy nghiêm túc vô cùng mà nói.
Tuy Cửu Diệp thảo cũng rất quan trọng, nhưng mà Kim Dương đan lại càng thêm quan trọng!
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ cười.

Hắn muốn mua Kim Dương đan cũng không phải là vì chính mình, mà là vì Tiểu Thụy của hắn.
“Xem tình huống đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ xoa xoa khuôn mặt nhỏ của ái nhân.
“Ế, lão không đứng đắn, huynh làm gì!” Hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, Kiều Thụy vỗ rớt cái tay của đối phương.
Cứ việc biết ngồi ở bên cạnh chính là ái nhân của mình, nhưng gương mặt xa lạ này, Kiều Thụy cảm thấy rất không được tự nhiên.

Liễu Thiên Kỳ bị mắng cũng không thèm để ý, chỉ là nhẹ nhàng cười cười.

Hắn rót một chén trà nóng đưa đến cạnh ái nhân.
“Ta có già đâu, ta so với Tiểu Thụy còn nhỏ hơn một tuổi đó!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ còn chớp chớp mắt.
Nghe được lời này, Kiều Thụy không khỏi có chút hậm hực.

Tuy nói tu sĩ không thèm để ý tuổi tác, nhưng nghĩ đến bản thân mình lớn hơn ái nhân một tuổi, trong lòng Kiều Thụy vẫn có chút không được tự nhiên.
Thấy ái nhân cúi đầu, vẫn luôn thở phì phì mà gặm điểm tâm trong tay, Liễu Thiên Kỳ lập tức ý thức được lời này hình như là mình nói sai rồi.


Liễu Thiên Kỳ duỗi tay, ôm eo người bên cạnh, lúc đối phương không kịp phòng ngừa, trực tiếp hôn một cái lên trên mặt ái nhân.
"Lão nhân đáng chết, huynh làm gì đó?"
"Muốn hôn đệ!" Liễu Thiên Kỳ ôm ái nhân, ánh mắt sáng quắc mà đáp.
“Không cần, ta mới không cần.” Kiều Thụy lắc đầu, không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.

Y không muốn bị một người xa lạ thơm đâu.
"Có phải Tiểu Thụy ghét bỏ ta mặt đầy nếp nhăn, một đống râu bạc hay không? Nếu sau này ta thật sự già thành như thế này, có phải Tiểu Thụy sẽ không cần ta nữa không?" Nhìn ái nhân trong lồng ngực, Liễu Thiên Kỳ vẻ mặt ủy khuất mà nói.
“Nói bậy gì đó? Ta không phải chê huynh già.

Ta….

ta chỉ là không quen gương mặt xa lạ này của huynh mà thôi." Nói đến đây, Kiều Thụy mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tâm nói: Thiên Kỳ chỉ thích miên man suy nghĩ.
“Ha ha ha, ta biết ngay Tiểu Thụy sẽ không ghét bỏ ta mà!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ ghé vào trên vai Kiều Thụy làm nũng.
Nghe vậy, Kiều Thụy trợn trắng mắt.

“Lão gia hỏa, huynh không thể bình thường một chút sao? Nơi này chính là địa bàn của người khác đó!”
“Ha ha ha……” Liễu Thiên Kỳ cao giọng cười, lúc này mới lưu luyến rời khỏi người Kiều Thụy.
Một canh giờ sau, hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Nhìn đại sảnh lầu một chứa gần ngàn cái ghế dựa, tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan đen nghìn nghịt ngồi đầy các lộ, Kiều Thụy nhịn không được cứng lưỡi.
“Người tới nhiều ghê!”
“Đó là tất nhiên.” Đây chính là hội đấu giá do nhà đấu giá lớn nhất Thiên U Quốc tổ chức, người tới tất nhiên là không ít.
Một vị nữ tu Kim Đan sơ kỳ mỹ mạo, mặc một thân váy dài màu thủy lam, cười ngồi trên đài đấu giá.

Lập tức, các vị tu sĩ dưới đài châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi đều an tĩnh lại.
“Tiểu nữ tử Bích Loa, là người chủ trì phụ trách lần đấu giá này của nhà đấu giá Thiên Hành.

Gặp qua các vị đạo hữu, tiền bối đang ngồi ở đây!” Nói rồi, nữ tu hướng tới mọi người dưới đài thi lễ, rồi sau đó, khóe miệng mỉm cười mà vọng vọng lên mười ba gian nhã gian trên lầu hai.
“Nữ tu này mỹ mạo như hoa, không biết là lai lịch gì?”
“Huynh đệ, ngươi cũng không nên đánh chủ ý người ta, người ta chính là thiên kim của Thang quản sự đó!”
“Ồ, hóa ra là Thang tiểu thư!”
Dưới đài, có vài tu sĩ bắt đầu nhỏ giọng nghị luận về xuất thân của Bích Loa.
“Phía dưới, chúng ta cho mời kiện đấu giá thứ nhất!" Nói xong, Bích Loa nhìn về phía sau.

Một tì nữ áo đỏ lập tức đem một bình ngọc thật cẩn thận mà đưa đến trên tay Bích Loa.
“Các vị mời xem, đây là đan dược cấp bốn - Kim Dương đan.

Đan này có diệu dụng cực lớn với tu sĩ Kim Đan.

Dùng đan này có thể phụ trợ tu sĩ Kim Đan thăng cấp một tiểu cảnh giới.

Ta nghĩ, đan dược tốt như vậy, các vị tu sĩ Kim Đan dưới đài nhất định đã gấp chờ không nổi mà muốn biết giá khởi điểm của nó đi?" Nói rồi, Bích Loa mở nút của bình ngọc ra.

Đan hương của Kim Dương đan lập tức từ cái chai dật tan ra ngoài.
“Kim Dương đan? Thật là Kim Dương đan!”
“Đúng vậy, không thể tưởng được nhà đấu giá Thiên Hành thật sự có đan dược cấp bốn!”
“Đích xác, đây thật đúng là bảo bối giá trị liên thành!”
Say mê mà ngửi đan hương kia, tu sĩ dưới đài nghị luận sôi nổi, đều đối với nhà đấu giá Thiên Hành bội phục đến quỳ rạp sát đất.
“Kim Dương đan thế mà là sản phẩm đấu giá đầu tiên!” Nhìn thấy Kim Dương đan xuất hiện, Kiều Thụy không khỏi cắn cắn môi.
Cái này hỏng rồi, trong tay bọn họ chỉ có ba vạn linh thạch, làm sao mua Kim Dương đan?
“Không sao.

Dù sao khối đá của chúng ta nằm trong tay nhà đấu giá.

Ta nghĩ bọn họ sẽ không để ý chúng ta nợ đâu.” Đối với việc này, Liễu Thiên Kỳ thật ra một chút cũng không lo lắng.
Bốn khối đá, dù có vô dụng như thế nào cũng có thể giá trị một viên đan dược chứ?
“Được, hiện tại ta tuyên bố, Kim Dương đan giá khởi điểm là 30 vạn linh thạch! Mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một vạn linh thạch.

Các vị đạo hữu và tiền bối, mời ra giá!” Khơi gợi mọi người ham thích rồi, Bích Loa tuyên bố giá khởi điểm.
“35 vạn!”
“40 vạn!”
“60 vạn!”
“80 vạn!”
Nghe dưới đài một vòng lại một vòng đấu giá, Kiều Thụy nhăn nhăn mày.

Tâm nói: đan dược này cũng quá được nghênh đón rồi!
“Một trăm vạn!” Liễu Thiên Kỳ mở miệng, trực tiếp từ 80 vạn thêm tới một trăm vạn.
“Được, một trăm vạn linh thạch, khách quý thuê phòng khách quý ra giá một trăm vạn linh thạch, còn có ai cao hơn một trăm vạn không?” Nhìn mọi người dưới đài, Bích Loa cười hỏi.
“Một trăm hai mươi vạn!” Lúc này, một nhã gian khác trên lầu hai vang lên một tiếng nói khác.
“Một trăm năm mươi vạn!” Một lát sau, lại một giọng khác nữa.
Nghe được có người ra 150 vạn, Kiều Thụy không khỏi nhăn mày.

Một viên đan dược mà thôi, thế mà đắt như vậy luôn!
“Một trăm sáu mươi vạn!” Liễu Thiên Kỳ lại lần nữa mở miệng, bám riết không tha mà tăng giá.
“Một trăm tám mươi vạn!” Một nhã gian khác lại lần nữa hô lên giá cao.
“Hai trăm vạn!” Liễu Thiên Kỳ cắn chặt răng, trực tiếp đem giá cả thêm tới hai trăm vạn.
“Thiên Kỳ!” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy không chỉ thịt đau, trái tim cũng đều đau.
Hai trăm vạn đó, kia là hai trăm vạn đó! Bán bốn tảng đá cũng không biết có đủ hay không nữa.
“Được, hai trăm vạn, còn có vị nào cao hơn hai trăm vạn linh thạch không?” Nhìn nhìn dưới đài, lại nhìn trên khán đài, không có lại nghe được những người khác kêu giá, Bích Loa lớn tiếng tuyên bố nói.

“Được, hiện tại ta tuyên bố, viên Kim Dương đan này được vị khách quý lầu hai mua được.”
Lời Bích Loa vừa nói ra, liền có tỳ nữ áo đỏ đi lên phía trước, tiếp nhận bình ngọc rồi xoay người rời đi.
"Mọi người bên dưới, ta xin giới thiệu vật phẩm đấu giá thứ hai.

Đây là một khối Thiên Hàn thạch cấp bốn, là một khối tài liệu luyện khí thượng đẳng.

Nó tự thân có được thuộc tính hàn, rất thích hợp tu sĩ hệ thủy và hệ băng, đương nhiên là cũng càng thích hợp với tất cả Luyện Khí Đại Sư cấp bốn, giúp đỡ nhóm đại sư luyện chế ra một kiện pháp khí cử thế vô song.

Giá khởi điểm là mười vạn linh thạch.”
“Mười lăm vạn!”
“Hai mươi vạn……” một vòng kêu giá mới lại lần nữa bắt đầu.
Tỳ nữ áo đỏ cầm bình ngọc đi lên lầu hai, trực tiếp đưa đến phòng của Liễu Thiên Kỳ.
“Đa tạ!” Liễu Thiên Kỳ tiếp nhận đan dược, lễ phép nói lời cảm tạ.
“Khách quý không cần khách khí!”
“Phiền toái ngươi chuyển cáo Thang quản sự, cứ nói hai trăm vạn linh thạch này có thể trực tiếp khấu trừ trong hàng hoá của ta.” Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc dặn dò.
“Dạ” tỳ nữ áo đỏ gật đầu, xoay người rời đi.

Lúc đưa đan dược đến, thật ra Thang quản sự đã dặn dò qua, nếu đối phương không có linh thạch cũng không cần khó xử.

Lúc ấy, tỳ nữ còn cảm thấy rất kỳ quái.

Không thể tưởng được hóa ra người này có hàng hoá đang chuẩn bị bán đấu giá.

Khó trách Thang chưởng quầy sẽ dặn dò như thế!
Nhìn thấy nữ tử áo đỏ rời đi, Kiều Thụy âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Cũng không biết bốn khối đá của chúng ta có thể bán 200 linh thạch hay không nữa.”
“Đừng lo lắng, Thiên Hàn thạch đã đánh ra 73 linh thạch rồi.” Nhìn dưới đài, Liễu Thiên Kỳ đắc ý mà cong khóe miệng lên.
“Ồ?” Nghe thấy cái này, Kiều Thụy vui mừng không thôi.
"Thu đan dược vào đi!" Nói xong, Liễu Thiên Kỳ đem bình ngọc giao cho ái nhân.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, thật cẩn thận mà thu đan dược vào.
Một lát sau, ngoài cửa lại một lần truyền đến tiếng đập cửa.
“Tiến vào đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ mở kết giới ra, ý bảo đối phương tiến vào.
“Hai vị khách quý, Thiên Hàn thạch của các ngươi bán đấu giá đạt được 73 vạn linh thạch.

Trừ đi một thành là 65 vạn 7 ngàn linh thạch.

60 vạn linh thạch đã trừ vào phí dụng hai vị mua sắm đan dược, đây là 5 vạn 7 ngàn linh thạch, xin hai vị khách quý kiểm nhận.” Nói rồi, tỳ nữ đưa linh thạch lên.
“Ừm, làm phiền!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu tiếp nhận linh thạch.
“Khách quý không cần khách khí!” tỳ nữ cúi đầu, xoay người lui xuống.
“Hầy, chỉ còn lại 5 vạn 7000 linh thạch!” Nhìn linh thạch trong tay ái nhân, Kiều Thụy bất đắc dĩ mà than thở một tiếng.
“Yên tâm, còn có ba khối đá kia mà.” Xoa xoa sợi tóc ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cười an ủi.
“Hy vọng ba khối còn lại bán được nhiều tiền hơn một chút, nếu không chúng ta chỉ sợ không rời khỏi được cái nơi ăn thịt người không nhả xương này ấy!"
“Ha ha ha ha……” Nhìn ái nhân lo lắng, Liễu Thiên Kỳ cười khẽ.
“Yên tâm, cùng lắm thì ta lại đem da thú của Trường Dực Viên kia để lại cho bọn hắn là được!” Không rời khỏi nơi này là chuyện không quá khả năng.

Chỉ sợ rời khỏi đây xong lại bị những người khác theo dõi.

Lúc đó mới là đáng sợ nhất!
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, y tự nhiên cũng biết trên người ái nhân còn có hai viên yêu hạch và một tấm da thú, đều là cấp bốn.

Muốn hoàn lại 200 vạn linh thạch này vẫn là dư dả.

Chỉ là, vẫn là rất đau lòng ấy!
Phòng số 6.
Thưởng thức khối Thiên Hàn thạch trong tay, một nam tử áo lam nhìn về phía nam tử áo đen bên cạnh.
“Ta nói nè Lục ca, khối Thiên Hàn thạch này cũng là cửa hàng Thiên Hành chúng ta từ Cẩm Châu vận chuyển về sao?”
“Không phải.” Nam tử áo đen lắc đầu, lạnh lùng mở miệng.
“Không phải? Vậy là chỗ nào tới?” Được đến câu trả lời ngoài ý liệu, nam tử áo lam không khỏi chớp chớp mắt.
“Là tu sĩ khác bán cho nhà đấu giá.”
“Ồ? Tu sĩ bản thổ Vân Châu chúng ta còn có thứ tốt như vậy?" Nam tử áo lam chớp chớp mắt, có chút không quá tin tưởng.
“Không biết.” Trước đó hắn từng dò hỏi qua Thang quản sự, nhưng Thang quản sự nói người đến giao dịch là gương mặt mới, hơn nữa nhìn dáng vẻ vô cùng thần bí, cũng không giống người Thiên U Quốc cho lắm.
“Ha ha ha, tại nhà đấu giá Thiên Hành mà còn có chuyện Lục ca không biết hay sao? Vậy quá kỳ lạ!”
“Hừ, nếu ngươi tò mò, chờ hội đấu giá kết thúc, không bằng chúng ta cùng đi gặp hai tu sĩ bán Thiên Hàn thạch kia!” Đối với hai thầy trò nọ, kỳ thật nam tử áo đen cũng tò mò mười phần.
“Được đó, ta cũng rất muốn kiến thức một chút hai vị khách quý phòng số mười ba này." Nếu y không nghe lầm, Kim Dương đan chính là vị hai người này chụp đi rồi.
Kế tiếp sau Thiên Hàn thạch, Hỏa Diễm thạch phẩm tướng tốt nhất cũng bán ra 89 vạn linh thạch.

Khấu trừ một thành, Liễu Thiên Kỳ đoạt được 80 vạn 1 ngàn.

Không cần phải nói.

80 vạn trả nợ, rơi xuống tay Kiều Thụy cũng chỉ còn lại một ngàn linh thạch.
“Còn kém 60 vạn!” Bán đi hai khối đá, trả được 140 vạn linh thạch, chuyện này làm cho Kiều Thụy âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Đôi chùy đồng cấp bốn trên đài không tệ, muốn mua về hay không?" Nhìn thấy pháp khí cấp bốn trên đài, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy rất thích hợp với ái nhân nhà mình.
“Không không không, từ bỏ.

Chúng ta còn chưa trả hết nợ đâu!” Kiều Thụy lắc đầu, vội vàng nói không cần.

Nhìn bộ dáng ani xin miễn thứ cho kẻ bất tài, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười.

“Được rồi, lần sau lại mua cho đệ vậy.”
Nếu Tiểu Thụy có thể tìm được Thiên Lôi Thần Phủ mà nói, vậy loại pháp khí cấp bốn bình thường này tất nhiên cũng không tính là cái gì
“Không cần, pháp khí ta tự mình có thể tìm.

Ở chỗ này mua là muốn vài trăm vạn linh thạch đó.

Quá đắt!” Kiều Thụy từ nhỏ đến lớn liền chưa từng mua pháp khí đắt đến như vậy.

Lần nào cũng là nhặt được của hời, mua đồ tiện nghi thôi.
“Ha ha ha, cũng đúng!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu tỏ vẻ nhận đồng.

Ái nhân có linh nhãn bẩm sinh, tìm pháp khí tự nhiên là chuyện nhỏ thôi.
Khối Ô Mộc thạch thứ ba bán ra 68 vạn linh thạch, bào đi một thành, Liễu Thiên Kỳ được đến 61 vạn 2 ngàn linh thạch.

Lần này cuối cùng đã trả đủ tiền 200 vạn đan dược không, khiến Kiều Thụy nãy giờ vẫn luôn lo lắng rốt cuộc đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chờ đến khối đá thứ tư cũng bán đi, bán đấu giá 51 vạn linh thạch, trừ một thành, Liễu Thiên Kỳ nhận được 44 vạn 9000 linh thạch.
Nhìn thấy bốn khối đá đều bán đấu giá ra ngoài, lại còn đều bán ra giá cao, Liễu Thiên Kỳ cũng an tâm hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.