Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 129





Hai tháng sau, Trường Ưu sơn.
Sau khi đến Trường Ưu sơn, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy liền từ bên ngoài một đường giết vào trong núi.

Mặc kệ là yêu thú cấp một, cấp hai hay cấp ba, chỉ cần công kích chủ động đưa tới cửa, đều thành thức ăn của Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
"Ưm, ngon lắm!" Kiều Thụy ôm một chân thỏ nướng, ăn đến miệng bóng nhẫy.
Bế quan tám năm, trừ tu luyện linh thuật ra chính là tu luyện thể thuật, nếu không chính là song hưu.

Mỗi ngày đều là tu luyện, hai bình Tích Cốc đan lớn đều bị y và Thiên Kỳ ăn sạch.

Thật vất vả có thể ăn đến thịt, Kiều Thụy tất nhiên là muốn ăn cho đủ.
"Mấy năm nay trên núi hoang, làm đệ chịu khổ." Nhìn ái nhân ăn ăn ngấu nghiến, vẻ mặt Liễu Thiên Kỳ đau lòng, đáy mắt tràn đầy mà đều là áy náy với ái nhân.
Tiểu Thụy vốn dĩ là thích ăn, tham ăn.

Chỉ là tám năm này, hắn vẫn đều buộc Tiểu Thụy tu luyện.

Đích xác là ấm ức Tiểu Thụy.
"Đừng như vậy, ta biết huynh là tốt cho ta thôi mà." Nhìn ái nhân bên cạnh, Kiều Thụy cười nói.
Kỳ thật, tu sĩ Kim Đan như bọn họ vậy phần lớn đều là không ăn cơm, trên cơ bản đều là dùng Tích Cốc đan.

Như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, dùng để tu luyện.

Tham ăn như y, kia tuyệt đối là số ít.
Hơn nữa, Kiều Thụy cũng thật minh bạch, Thiên Kỳ sở dĩ buộc y tu luyện, buộc y thăng cấp, xong xong toàn toàn cũng đều là vì tốt cho y.

Rất nhanh thôi bọn họ sẽ phải đi Cẩm Châu.

Bọn họ phải ở trên biển 5 năm, hội ngộ biết bao nhiêu hải thú, sẽ gặp được bao nhiêu nguy hiểm, những thứ đó hoàn toàn đều là không biết.

Còn có, nghe nói Cẩm Châu kia hỗn loạn hơn Vân Châu rất nhiều.

Bởi vì, bên kia là địa giới Nhân tộc và Yêu tộc hỗn cư.

Hơn nữa, nghe nói Yêu tộc vô cùng hung hãn dã man, không cẩn thận đắc tội Yêu tộc một cái, vậy đó là tự chịu diệt vong.
Thiên Kỳ sở dĩ muốn vây hai người bọn họ trên núi tu luyện cũng là hy vọng thực lực hai người càng cao, càng có nhiều phần năng lực có thể tự bảo vệ mình.

Vậy có thể càng ổn trên Thiên Độ Thuyền, sinh tồn được ở Cẩm Châu.
"Tới đây, lại ăn một cái!" Lấy qua xương cốt trong tay Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ lại xé xuống một cái chân thỏ cho đối phương.
"Ưm, Thiên Kỳ, tay nghề của huynh vẫn là ngon như vậy!" Tiếp nhận cái chân thỏ thứ hai, Kiều Thụy vẻ mặt hạnh phúc mà ăn lên.

Nghĩ thầm: Tám năm không có làm cơm rồi, không thể tưởng được tay nghề của Thiên Kỳ vẫn tuyệt như vậy.
Liễu Thiên Kỳ cầm khăn lụa, đầy mắt sủng nịch mà xoa xoa khuôn mặt nhỏ bóng nhẫy của ái nhân, hắn ngồi một bên, lẳng lặng mà nhìn bộ dáng đáng yêu khi tiểu ái nhân ăn gì đó.
Cảm giác được năm dao động linh hồn lực từ xa đến gần, Liễu Thiên Kỳ không khỏi dựng lỗ tai, lập tức phòng bị lên.
"Bằng hữu cũ của các ngươi, vận may nghịch thiên tới đó!"
Nghe được tiểu hồ ly trong túi dưỡng thú nói, Liễu Thiên Kỳ càng thêm đề phòng.

Là nam chính sao? Thật đúng là trùng hợp, hay là đối phương cũng lại đây tìm Thiên Lôi Thần Phủ? Hay là nói, đối phương và Tiểu Thụy ràng buộc quá sâu, nên mới luôn bị lôi kéo không hẹn mà gặp như vậy?
"Là tên Lam Vũ Minh vô lại kia?" Kiều Thụy nghiêng đầu, nhìn về phía ái nhân.

"Chắc là vậy." Nói xong, Liễu Thiên Kỳ lấy ra hai lá Phản Đạn phù cấp bốn và ba lá Phòng Hộ phù cấp cấp bốn, mở quần áo Kiều Thụy ra dán trên trung y.

Sau khi dán xong, Liễu Thiên Kỳ lại mặc vào áo ngoài cho ái nhân.
Nhìn thấy Thiên Kỳ chẳng những dán cho y năm lá phù, tự hắn cũng dán năm lá trên trung y, khuôn mặt anh tuấn của Kiều Thụy không khỏi khó nhịn.
"Thiên Kỳ, không cần khẩn trương như vậy chứ, tên kia chưa chắc là đối thủ của chúng ta!"
Tám năm trước, Lam Vũ Minh bị chặt đứt một cánh tay, trốn ra khỏi Kim Vũ Quốc.

Tuy đối phương là Kim Đan, tám năm thời gian, cánh tay hẳn là đã sớm mọc ra, nhưng gia hỏa này cũng chỉ là một tên Kim Đan sơ kỳ, Kiều Thụy cảm thấy cũng không đáng để lo.
"Không, sư tử vồ thỏ cũng xuất toàn lực, đừng khinh địch, nếu huynh đệ Tần gia không phải khinh địch, làm sao lại chết?" Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lời lẽ chính đáng mà thuyết giáo.
Đại bá Tần gia là thực lực Kim Đan hậu kỳ, nếu không phải đối phương hoàn toàn không đặt Kim Đan sơ kỳ là mình trong mắt, như thế nào sẽ trúng bẫy, bị mình giết chết? Lão nhị Tần gia và Tiểu Thụy đều là Kim Đan sơ kỳ, nếu là đối phương từ sớm liền dùng ra toàn lực, làm sao lại chết trong tay Tiểu Thụy? Cho nên nói, mặc kệ đối đãi dạng địch nhân ra sao, khinh địch đều là sai lầm trí mạng, không được!
"Ừm, ta hiểu được." Kiều Thụy gật đầu, chặt chẽ mà đem lời bạn lữ nói ghi tạc vào đáy lòng.
Một nén nhang sau……
Nhìn ba nam hai nữ lấy Lam Vũ Minh cầm đầu, năm vị tuấn nam mỹ nữ mặc phục sức quần áo học viện Thiên U đi về bên này, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhấp nhấp môi.
Không thể tưởng được, sau khi ba người nữ chính Liễu San, nữ hai Lâm Nhan Nhan, cùng với tiểu tuỳ tùng Vu Thanh U chết đi, bên người nam chính vẫn có nhiều oanh oanh yến yến như vậy, có thể thấy được, hào quang của vai chính vẫn rực rỡ lấp lánh như cũ!
Nhìn thấy hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngồi bên lửa trại nướng thỏ ăn, nam chính lập tức ngừng bước chân.
Liếc thấy Lam Vũ Minh dừng lại, bốn người đi theo phía sau gã cũng đều ngừng lại.
Đôi mắt nửa mị, ánh mắt Lam Vũ Minh đầu tiên là đề phòng mà dừng trên người Liễu Thiên Kỳ, theo sau lại nhàn nhạt mà nhìn lướt qua Kiều Thụy đang gặm chăn thỏ.
Liếc thấy ánh mắt Lam Vũ Minh dừng trên người song nhi ngoài 20 mét kia, nữ tu đi theo phía sau Lam Vũ Minh - Từ Vi Vi, vẻ mặt khó chịu.

Nghĩ thầm: Lam sư huynh không phải thích cái loại song nhi này chứ?
"Tên kia thật đúng là có thể ăn nha! Song nhi thô lỗ như vậy cũng không sợ gả không ra?" Từ Vi Vi khinh thường mà nói, cố ý ở trước mặt Lam Vũ Minh làm thấp đi Kiều Thụy, sợ đối phương sẽ coi trọng song nhi mi thanh mục tú kia.
"Đúng đó, gia hỏa này tham ăn như vậy, chỉ sợ sẽ không có nam nhân nhìn trúng y đi?" Một nữ tu khác là Trương Mẫn cũng gật đầu phụ họa theo.
"Ai nói không phải chứ!"
Nghe được hai nữ tu nghị luận sôi nổi, một nam tu tên Phùng Tiến tràn đầy tò mò mà nghiêng nghiêng đầu.
"Kỳ quái.

Hai người kia rõ ràng là thực lực Trúc Cơ sơ kỳ, thế mà đang nướng một con thỏ cấp ba hậu kỳ, chuyện này có thể quá cổ quái rồi không?"
"Lam sư huynh, có phải ngươi biết bọn họ không?" một nam tu khác là Vương Nam mở miệng dò hỏi ra tiếng.
Nghe được Vương Nam dò hỏi, ba người khác cũng đều nhìn về phía Lam Vũ Minh.
Nghe vậy, Lam Vũ Minh trầm mặc một chút.

Không biết nên trả lời như thế nào.
"Lam sư huynh, đã lâu không gặp rồi!" vào thời điểm Lam Vũ Minh đang chần chờ, Liễu Thiên Kỳ đối diện lại mở miệng trước một bước.
Năm người đối diện là ba Kim Đan sơ kỳ, hai Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực đều không yếu.

Nhưng nếu y và Tiểu Thụy cùng ra tay, vậy tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của cả hai.

Chẳng qua, cũng không biết Lam Vũ Minh này có thể lại như những lần trước, lại có cứu binh xông ra cứu gã!
"Kim Diễm, nhìn xem vận thế Lam Vũ Minh có thay đổi hay không? Có không thể giết không?" Liễu Thiên Kỳ cúi đầu truyền âm cho Kim Diễm.
"Gia hỏa này nhìn vận thế đích xác không tốt bằng lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn.

Nhưng mà gia hỏa này khí số chưa hết, ngươi muốn hôm nay giết hắn, chỉ sợ không được! Nếu ngươi nhất ý cô hành*, chỉ sợ phải chịu thương tổn phản lại cho ngươi và tiểu tử thúi.

Cho nên, ngươi tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
(* tức một mình hành sự.

Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.)
Nghe được Kim Diễm trả lời, Liễu Thiên Kỳ trầm trầm mặt, hắn không sợ chính mình xảy ra chuyện, chỉ là vì Tiểu Thụy của hắn, hắn lại không dám thiếu cảnh giác.

Bởi vì hắn không muốn, cũng không có khả năng khiến Tiểu Thụy của hắn chịu bất luận thương tổn gì.
"Liễu sư đệ, Kiều sư đệ, lâu rồi không gặp nhỉ." Nếu đối phương chủ động mở miệng, vậy Lam Vũ Minh cũng liền tự nhiên mà tiếp lời.
"Xem Lam sư huynh ăn mặc, nói vậy đã gia nhập học viện Thiên U nhỉ?" Không thể không nói, nam chính này vẫn là có chút bản lĩnh, thế mà một người tới Thiên U Quốc rồi còn có thể gia nhập học viện đệ nhất Thiên U Quốc đệ —— học viện Thiên U.
"Đây cũng đều không phải là thứ ta mong muốn!" Nếu không phải hoàng thất Hiên Viên treo giải thưởng và đuổi giết, sao gã lại xa rời quê hương mà vào Thiên U Quốc chứ?
"Thù của Tứ tỷ ta, ta không thể không báo.

Nhưng ngươi nói cũng rất có đạo lý, mặc kệ nói như thế nào thì Liễu San là Tam tỷ của ta.

Chúng ta là người một nhà, đánh gãy xương cốt còn hợp với gân mà! Hôm nay, ta có thể nể mặt Tam tỷ không giết ngươi, ngươi đi đi, hồi học viện Thiên U của ngươi đi, đừng tái xuất hiện trước mặt ta!" Liễu Thiên Kỳ mở miệng, ý bảo đối phương rời đi.
Nếu Kim Diễm nói nam chính vận số chưa hết, vậy chờ một chút thì tốt hơn.
"Hừ, không thể tưởng được dưới bầu trời này thế mà còn có người không biết xấu hổ như vậy, ngươi một kẻ Trúc Cơ sơ kỳ, còn dõng dạc nói cái gì muốn giết Lam sư huynh.

Ngươi cho rằng ngươi là ai?" Từ Vi Vi oán độc mà trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ ngồi dưới đất, lập tức bênh vực Lam sư huynh của nàng.
Một cái Trúc Cơ sơ kỳ còn dõng dạc muốn giết Lam sư huynh, hắn dựa vào cái gì? Quả thực chính là tự cao tự đại, lấy trứng chọi đá.
Nghe được nữ nhân kia nói bạn lữ của mình như vậy, Kiều Thụy lập tức liền nổi giận.

"Chúng ta đang nói chuyện với Lam Vũ Minh, liên quan gì đến ngươi? Ngươi lại tính là cái thứ gì?"
"Ngươi….

cái tên song nhi thô lỗ thô tục, ngươi dám mắng ta, ngươi tìm chết!" Nói rồi, Từ Vi Vi bực xấu hổ thành giận, lấy kiếm của bản thân ra, bèn nhào về hướng Kiều Thụy.
"Từ sư muội!" Trương Mẫn kinh hô ra tiếng, đứng bên cạnh nàng muốn duỗi tay kéo lại, nhưng cũng không thể giữ chặt đối phương.
Nhìn nữ tu bị chọc giận, cầm trong tay bảo kiếm đâm về phía mình, Kiều Thụy tung một quyền thẳng về đối phương.
"Vù vù."
Một quyền ảnh màu đỏ lửa phá gió mà ra, như một mạt ráng màu, sắp làm người căn bản là không cách nào bắt giữ.
"Phụt!" Mới đi ra ba bước, vị Từ Vi Vi kia liền trực tiếp bị nắm tay Kiều Thụy đánh trúng, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
"Từ sư muội!" Kinh hô ra tiếng, Trương Mẫn vội vàng chạy tới đỡ đối phương.
"Ngươi, ngươi……" Dùng bảo kiếm trong tay mình chỉ vào Kiều Thụy, Từ Vi Vi miệng suýt phun nữa, vẻ mặt không thể tin nổi mà trừng lớn hai mắt.
Sao có thể? Sao có thể? Bất quá chỉ là một tên khốn nạn Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, sao có thể, sao lại lợi hại như vậy?
Từ Vi Vi kia nghĩ như thế nào, Kiều Thụy cũng mặc kệ.

Cầm lấy chân con thỏ trong tay, Kiều Thụy tiếp tục ăn lên, giống như là không có việc gì xảy ra vậy.
"Cho ngươi một nén nhang thời gian, mang theo người của ngươi cút ra khỏi Trường Ưu sơn này.

Nếu không, đừng trách ta thủ hạ vô tình!" Nhìn Lam Vũ Minh, Liễu Thiên Kỳ lạnh giọng mở miệng.
Nghe vậy, Lam Vũ Minh nhăn nhăn mày.

Kỳ thật, gã sở dĩ sẽ đến Trường Ưu sơn này, trừ săn giết yêu thú ở ra, còn muốn tìm kiếm cơ duyên.

Chỉ là không biết vì cái gì, gã rõ ràng cảm giác nơi này hẳn là có cơ duyên, nhưng tìm như thế nào cũng tìm không thấy.

Cho nên, kỳ thật là gã không muốn nhanh rời đi ngươi.

Nhưng gã cũng biết, nếu giờ phút này gã không đi, thật sự giao thủ với hai người Liễu Thiên Kỳ Kiều Thụy mà nói, một chút phần thắng gã cũng hoàn toàn không có.
"Lam sư huynh?" Nhìn nhìn hai người, nam tu Vương Nam đi theo bên cạnh Lam Vũ Minh nhẹ gọi một tiếng.
Đối phương nhẹ nhàng phiêu phiêu một quyền, căn bản không có dùng toàn lực đã đả thương Từ sư muội.


Có thể nghĩ, hai tu sĩ này tuyệt đối không phải thực lực Trúc Cơ sơ kỳ đơn giản như bề ngoài biểu hiện.
"Đi thôi!" Trầm tư một lát, Lam Vũ Minh cuối cùng vẫn là mang theo bốn người khác cùng nhau rời đi.
"Tên khốn khiếp, ngươi chờ cho ta, Từ gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Trước khi đi, vị Từ Vi Vi kia còn không quên hạ xuống lời nói tàn nhẫn.
"Được đó, ta tùy thời xin đợi đại giá!" Kiều Thụy nhàn nhạt liếc đối phương một cái, không sao cả mà đáp.
"Hừ!" Hung hăng mà lại liếc xẻo đối phương một cái, nữ tu mới tâm bất cam tình bất nguyện rời đi.
Nhìn thấy năm người rời đi, Kiều Thụy nghiêng đầu nhìn về phía ái nhân của mình.

"Cứ như vậy thả hắn đi?"
Vốn tưởng rằng, Thiên Kỳ sẽ đại chiến với Lam Vũ Minh một hồi chứ? Nhưng không nghĩ đến huynh ấy lại thả người chạy mất.
"Đừng xem thường thứ như khí vận, tùy tiện ra tay chỉ biết bất lợi với chính chúng ta!" Nam chính dù sao cũng là nam chính, nếu dễ dàng như vậy là có thể giết được, vậy cũng không phải là nam chính nữa.
"Dạ." Nếu người khác nói như vậy, Kiều Thụy tất nhiên sẽ khịt mũi coi thường, nhưng nếu là Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy tin tưởng không nghi ngờ.
(*phủ ở đây là cây rìu, cây búa nhé)
Vài ngày sau.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy trên Trường Ưu sơn một đường săn giết yêu thú, từ dưới chân núi đi lên đỉnh núi.
Đứng ở đỉnh vách đá huyền nhai, nhìn một mảnh hỗn độn bao phủ trong sương mù, Kiều Thụy nhìn lâu thật lâu, lại không nỡ rời đi.
"Làm sao vậy Tiểu Thụy?" Thấy ái nhân đứng trên đỉnh núi như suy tư gì, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng hỏi.
"Thiên Kỳ, ta cảm giác bên kia có linh bảo, nhưng mà bên kia chỉ là một mảnh sương mù, cái gì cũng không có?" Nói đến việc này, Kiều Thụy mang vẻ mặt hoang mang.
Kỳ quái, y rõ ràng cảm giác được có linh bảo.

Sao lại không có cơ chứ? Cảm giác của y cũng như đôi mắt y vậy, chưa bao giờ bị lỗi mà....
"Hửm?" Được nghe lời này, Liễu Thiên Kỳ cũng nhìn về phía đối diện, là một mảnh sương mù hư vô.

Là trận pháp sao?
Bồi cạnh ái nhân đứng nhìn hồi lâu, Liễu Thiên Kỳ cũng không thấy ra là nguyên cớ gì.

Vì thế, hắn bèn trực tiếp mở ra túi dưỡng thú của ái nhân, xách tiểu hồ ly Kim Diễm ra tới.
"Kim Diễm, không phải ngươi nói ngươi có thể nhìn thấu lỗ hổng trận pháp sao? Vậy ngươi nhìn xem, phía trước có trận pháp hay không?"
Nghe vậy, Kim Diễm chớp chớp mắt, nhìn phía trước hỗn độn: "Không phải trận pháp, là ảo cảnh.

Phía sau ảo cảnh có một ngọn núi!"
"Là ảo cảnh sao?" Kiều Thụy nghiêng đầu, nhìn về phía Kim Diễm đang ngồi trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ.
"Đương nhiên, ta sẽ không nhìn lầm đâu.

Ta chính là linh thú mà, đôi mắt linh thú bọn ta là Chân Thật Chi Nhãn, có thể nhìn thấu hết thảy hư vô, ma vật, tà ám, ảo cảnh và trận pháp, mấy thứ này, ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu!" Nói đến đây, tiểu hồ ly đắc ý mà giương đầu mình lên.
"Chân Thật Chi Nhãn? Lợi hại như vậy? Vậy sao trước đó ngươi không nói?" Nhìn thú sủng của mình, vẻ mặt Kiều Thụy oán giận.

Cảm thấy gia hỏa Kim Diễm này không thành thật, rõ ràng có bản lĩnh như vậy, trước kia lại không nói.
"Này….

cái này….

Lúc trước thực lực chưa khôi phục chứ bộ! Cho nên Chân Thật Chi Nhãn này cũng vô pháp sử dụng.

Thực lực khôi phục đến cấp bốn, Chân Thật Chi Nhãn và không gian tùy thân của ta mới có thể sử dụng lại được." Nói đến chuyện này, Kim Diễm cũng rất bất đắc dĩ.

Ai bảo y xui xẻo như vậy, thực lực rớt tới cấp hai kia chứ? Y cũng không muốn đâu.
"Hóa ra là vậy." Kiều Thụy gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
"Kim Diễm, nếu ngươi có thể nhìn thấu ảo cảnh này, không bằng ngươi dẫn chúng ta cùng nhau qua ngọn núi đối diện đi?" Trong nguyên tác là Tiểu Thụy tìm được nơi này, sau đó Lâm Nhan Nhan khám phá ảo cảnh.

Chỉ là lúc này, bọn họ không có Trận Pháp Sư nha! Nên cũng chỉ có thể trông cậy vào Kim Diễm.
"Được thôi, ta dẫn đường cho các ngươi." Kim Diễm gật đầu đáp ứng.
"Không, không phải dẫn đường, là chở chúng ta qua đó.

Nếu không thì ta và Tiểu Thụy lạc trong ảo cảnh, không phải là đi không ra sao?" Loại chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, nói không chừng vào sương mù rồi thì bọn họ sẽ bị tách ra.

Nên vì vấn đề bảo hiểm, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy vẫn là ngồi trên lưng Kim Diễm an toàn hơn một chút.
"Cái gì? Ta? Ta chính là linh thú đó, các ngươi….

các ngươi thế mà muốn ta trở thành tọa kỵ hả? Không được!" Kim Diễm lắc đầu, kiêu ngạo mà cự tuyệt.

Y là linh thú đó biết không? Dựa vào cái gì bắt y làm tọa kỵ chứ! Y không muốn!
"Không được, có ngon thì ngươi dám nói một lần nữa xem?" Kiều Thụy xách lỗ tai Kim Diễm lên, trực tiếp lôi tiểu hồ ly ra khỏi lồng ngực Liễu Thiên Kỳ.
"Á á á, đau… đau đó!" Nhìn chủ nhân nhà mình, Kim Diễm kêu rên ra tiếng.
"Chở hay không chở?"
"Ui da, ta chở, ta chở còn không được sao?" Cuối cùng, Kim Diễm cũng chỉ có thể khuất phục dưới uy lực tuyệt đối của Kiều Thụy.
Kim Diễm nhảy xuống mặt đất, run run thân mình, tiểu hồ ly vốn chỉ bé bằng bàn tay lập tức biến thành một hồ ly đỏ năm đuôi rất cao, tầm hai mét.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy phi thân lên, nhảy lên trên lưng Kim Diễm.

Kim Diễm nghiêng đầu, vẻ mặt oán niệm mà nhìn về hai tên gia hỏa đang ngồi trên lưng mình kia.
"Trừng cái gì mà trừng, đi mau đi!" Bắt lấy lông trên cổ Kim Diễm, Kiều Thụy khó chịu mà mệnh lệnh.
"Tiểu tử thúi, ngươi không thể khách khí với ta một chút sao, tốt xấu gì ta cũng là cấp năm chứ bộ!" Buồn bực mà lẩm bẩm một câu, Kim Diễm phi thân nhảy xuống huyền nhai.
"A, hồ ly thúi ngươi làm cái gì đó? Thế mà mang theo chúng ta nhảy vực?" Kiều Thụy nắm chặt lấy lông Kim Diễm, kêu to ra tiếng.
"Ngươi đừng kêu gào bên lỗ tai ta được không! Đây là ảo cảnh, ảo cảnh!" Chịu đựng màng tai bị tàn phá, Kim Diễm bất đắc dĩ mà nói.

Nghĩ thầm: thằng nhóc chết tiệt này, cứ kêu kêu quát quát, cũng không biết Liễu Thiên Kỳ ánh mắt kiểu gì mà nhìn trúng Kiều Thụy được!
"Nhưng mà…." Nhìn thấy Kim Diễm vẫn luôn rơi xuống, sao Kiều Thụy có thể không lo lắng cho được?
"Yên tâm đi Tiểu Thụy, Kim Diễm thông minh như vậy, sẽ tìm được đường thôi!" Nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng ái nhân, Liễu Thiên Kỳ bảo y an tâm.
Kim Diễm dù sao cũng là linh thú, hơn nữa thực lực cũng khôi phục đến cấp năm.

Vẫn là có thể tin được.
"Dạ." Nghe được Liễu Thiên Kỳ cũng nói như vậy, trái tim luôn nhấc lên của Kiều Thụy mới rơi xuống lại.
Quả nhiên, sau khi xuống hơn hai mươi mễ, Kiều Thụy kinh ngạc phát hiện, Kim Diễm thế mà lại vững vàng đáp xuống đất.

Vốn là một mảng sương mù hư vô trong hỗn độn, thế nhưng lại kỳ tích xuất hiện con đường.

Kim Diễm chở hai người, từng bước một thong thả hành tẩu trên con đường lộ ra.
"Phía bắc, đi phía bắc đi! Ta cảm giác bên kia có cơ duyên!"
"Biết rồi." Kim Diễm gật đầu, chạy vội về phía bắc.
Kim Diễm chở hai người chạy trong sương mù mênh mang khoảng tầm non nửa canh giờ, đi tới ngoài một sơn động thì dừng bước chân.
"Cơ duyên ngươi muốn hẳn là ở trong sơn động này."
"Ừm, chắc là nơi này rồi.

Ta thấy rồi! Là một cây rìu, là Thiên Lôi Thần Phủ!" Kiều Thụy gật đầu lia lịa, vẻ mặt kích động mà nhìn về phía ái nhân bên cạnh.

"Ồ? Phải không?" Nghe thấy cái này, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày.

Quả nhiên là Thiên Lôi Thần Phủ sao?
"Đi, chúng ta đi xem sao!" Nói rồi, Kiều Thụy nhảy xuống khỏi lưng của Kim Diễm.
"Tiểu Thụy!" Liễu Thiên Kỳ thả người phi xuống dưới, kéo ái nhân của mình lại một phen.
"A?" Nhìn ái nhân, vẻ mặt Kiều Thụy đầy nghi hoặc.
"Cẩn thận một chút, trong sơn động loại mày rất có khả năng sẽ có yêu thú!" Nhìn sơn động trước mắt đen như mực, Liễu Thiên Kỳ cũng không dám thiếu cảnh giác.
"Không có yêu thú, nhưng có một đống lớn sâu biết bay, đều là cấp ba hậu kỳ, có độc!" Kim Diễm biến trở về lớn bằng bàn tay, nghiêm túc mà nhắc nhở.
"Ừm, bọn ta biết rồi." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, ôm Kim Diễm từ dưới đất lên.
Kiều Thụy mở túi dưỡng thú ra, cất Kim Diễm vào túi dưỡng thú của mình.
Liễu Thiên Kỳ lấy ra bốn lá Hộ Thể phù, cho Kiều Thụy hai lá, chính mình để lại hai lá.
Hai người đồng thời kích hoạt một lá Hộ Thể phù, một cái lồng màu xanh lục liền bao phủ lên trên cơ thể hai người.
"Chúng ta vào thôi!" Liếc nhìn ái nhân một cái, Liễu Thiên Kỳ nắm lấy tay Kiều Thụy, cùng nhau đi vào sơn động đen như mực kia.
Cứ việc trong sơn động đen nhánh một mảnh, nhưng Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ đều là thực lực Kim Đan trung kỳ nên dù trong đêm tối, bọn họ vẫn có thể thấy rõ mọi vật như ban ngày.

Chút bóng tối này với bọn họ mà nói, cũng không tính là cái gì.
Tay nắm tay, hai người dọc theo một đường nhỏ đi vào trong sơn động.

Càng đi càng tối đen, càng đi càng sâu.
Bên trong hay bên vách đá thường có thiêu thân màu sắc rực rỡ bay ra, nhưng những con thiêu thân đó đều là cấp ba, mặc dù có độc cũng vô pháp đánh vỡ vòng phòng hộ trên người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy trên người, nên chúng đâm lại đây đều là tự mình tìm chết, không hề khiến hai người bị thương.

Dọc theo lộ nhỏ, hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi không sai biệt lắm một nén nhang công phu, đi tới ngoài một gian thạch thất.
"Chính là nơi này, Thiên Lôi Thần Phủ ở ngay chỗ này!" Nói đến đây, Kiều Thụy kích động không thôi.
"Đừng nóng vội, nhìn xem có trận pháp hoặc là cơ quan gì hay không đã!" Nói xong, Liễu Thiên Kỳ cầm lấy đá trên mặt đất ném vào thạch thất.
Nghe được âm thang đá rơi xuống kia, xác định bên trong không có nguy hiểm gì, Liễu Thiên Kỳ mới mang theo Kiều Thụy cùng nhau đi vào.
Đây là một gian thạch thất vô cùng đơn sơ, thạch thất chỉ có một cái giường đá, một cái bàn đá, vá hai cái ghế đôn bằng đá.
Trên giường đá có hai bộ xương trắng dày đặc sóng vai nằm đó.

Mà trên bàn đá có một hộp gỗ cổ xưa và ba cuộn da dê.
"Thiên Lôi Thần Phủ nằm trong cái hộp kia!" Kiều Thụy chỉ chỉ hộp gỗ trên bàn.
"Đừng có gấp, trước nhìn xem trên ba cuộn da dê kia viết cái gì đã!” Trong nguyên tác có nói, hộp kia chính là đã bị phong ân, cũng không dễ dàng mở ra như vậy.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, cũng không chạm vào cái hộp kia mà cầm lấy ba cuộn da dê trên bàn, cùng Liễu Thiên Kỳ nhìn xem.
Ba cuộn da dê này, một là kiếm phổ Thiên Âm Kiếm Pháp, một là quyền phổ của Thiên Minh Quyền, còn có một quyển là do chủ nhân lưu lại về cuộc đời của mình.
"Cái này….

đây là Tống Khuynh Thành, Tống tiền bối lưu lại?" Nhìn cuộn da dê miêu tả cuộc đời chủ nhân, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.
"Ừ, không thể tưởng được, 50 năm trước, Thượng Quan Kim Đỉnh cũng đã tìm được Tống Khuynh Thành ẩn thân tại đây, hai người còn đại chiến một hồi !" Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng, bi kịch chung quy vẫn là bi kịch!
Thượng Quan Kim Đỉnh bởi vì thẹn với Tống Khuynh Thành, mà lúc đánh nhau cố ý không né tránh chiêu thức của Tống Khuynh Thành, chết dưới kiếm của Tống Khuynh Thành.

Ái nhân chết đi, Tống Khuynh Thành vạn ý nghĩ thành tro bụi, cũng tuẫn tình mà chết theo.

Để lại cho hậu thế hai bộ công phu nổi danh của hai người, hy vọng có thể tìm được người có duyên có thể trợ giúp nàng đem Thiên Lôi Thần Phủ đưa về Thiên Lôi Thành, giao cho vị trưởng lão hộ thành kia, một lần nữa trấn áp ma vật, hoàn thành tâm nguyện của Thượng Quan Kim Đỉnh.
"Hầy, không thể tưởng được, yêu nhau một hồi, cuối cùng lại là kết cục như vậy.

Thiên Kỳ, ta muốn mang thi cốt hai vị tiền bối ra ngoài an táng.” Nói rồi, Kiều Thụy nhìn về phía ái nhân bên cạnh.
“Được.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, lấy Thu Nạp phù ra, thu hồi thi cốt hai người trên giường.
"Tống tiền bối nói, cái hộp này bị nàng hạ phong ấn, chỉ có vị thủ thành Lưu trưởng lão kia mới có thể mở ra.

Thiên Kỳ, chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, chúng ta còn phải cầm cái hộp này đi Thiên Lôi thành tìm Lưu trưởng lão nọ sao?" Nếu là về Kim Vũ Quốc mà nói, thời gian chỉ sợ không đủ rồi.
"Không cần về Kim Vũ Quốc.

Ma vật trong Thiên Lôi thành đã bị Kim Diễm ăn.

Ta nghĩ, nếu Thượng Quan thành chủ biết chuyện này cũng sẽ an tâm thôi.

Còn Thiên Lôi Thần Phủ này, nếu ma vật không còn nữa thì cũng không cần đưa về lại Thiên Lôi thành.” Lời này, Liễu Thiên Kỳ nói theo lý thường.
"Nhưng nếu không tiễn về thì phong ấn này phải làm sao? Chúng ta lại mở không ra!” Nói đến đây, Kiều Thụy có chút buồn bực, rõ ràng tìm được bảo bối, nhưng rồi lại không chiếm được.
"Thời điểm Tống tiền bối phong ấn Thiên Lôi Thần Phủ là Kim Đan hậu kỳ.

Cho nên chưa chắc một hai phải tìm Lưu trưởng lão kia, chỉ cần tìm một người có thực lực cao hơn Tống tiền bối là có thể mở được phong ấn này thôi.” Trong nguyên tác, phong ấn này là do gia gia Lâm Nhan Nhan, lão quái vật Nguyên Anh kia mở ra.
“Thực lực cao hơn Tống tiền bối?” Kiều Thụy vuốt cằm, xoay chuyển tròng mắt, lập tức nghĩ đến một chủ ý hay.
Y cúi đầu, lại xách Kim Diễm ra khỏi túi dưỡng thú một lần nữa.
"Kim Diễm, giúp ta mở cái hộp kia ra đi!" Nói xong, Kiều Thụy chỉ chỉ cái hộp trên bàn.
"Không cần, cái kia phiền toái lắm.

Với lại, mở hộp rồi đồ cũng không thuộc về ta, ta không thèm làm cái chuyện cố sức đi lấy lòng người này!” Kim Diễm lắc đầu cự tuyệt.
“Nếu ngươi mở được hộp ra, tới Cẩm Châu rồi, ta có thể tìm linh bảo ngươi cần, để ngươi nhanh chóng khôi phục thực lực.” Nhìn Kim Diễm, Liễu Thiên Kỳ đưa ra hứa hẹn.
“Chuyện này….” Nghe được lời này, Kim Diễm không khỏi chớp chớp mắt.
“Vầy đi, nếu ngươi mở hộp ra được, cái nhẫn nát này ta cho ngươi.

Chuyện ngươi làm hư Tử Viêm đỉnh ta cũng không so đo với ngươi nữa." Nói rồi, Kiều Thụy hào phóng mà cởi chiếc nhẫn Viêm Hỏa cấp tám ra.

Thứ này là cấp tám, dù sao bây giờ y cũng không dùng được, vậy trả lại tiểu hổ ly cũng được.
"Như vậy….

vậy được rồi!" Tiếp nhận nhẫn, thu vào trong không gian tùy thân, Kim Diễm đáp ứng giúp đỡ.
Theo như lời Kim Diễm, phong ấn này rất rườm rà, mặc dù Kim Diễm là cấp năm trung kỳ nhưng vẫn phải mất năm ngày mới mở ra được, để Kiều Thụy như ý nguyện mà bắt được Thiên Lôi Thần Phủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.