Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 33: Giúp bôi thuốc



Một tháng sau...

Nhìn Âu Dương Húc hút khí thở hồng hộc chưa chạy xong đủ vòng đã chạy về, Ngô Hạo Thiên nhịn không được trợn trắng mắt. "Hôm nay cậu sao vậy? Mới chạy có mười lăm vòng thôi đã không chịu được?" Ngày hôm qua còn chạy được mười bảy vòng cơ mà.

"Có thể trách tôi được à? Nếu không phải hôm qua anh lăn lộn tôi tới eo mỏi chân đau thì làm sao tôi có thể chạy tệ đến như vậy chứ?" Sau khi thở đủ rồi, Âu Dương Húc bất mãn đứng dậy, trừng mắt nhìn nam nhân đối diện.

Nghe Âu Dương Húc nói làm cho Vương Quân và Lưu Chí Siêu đều choáng váng, ánh mắt hai người đồng loạt đều dừng ở trêи người Ngô Hạo Thiên. Không phải chứ lão đại? Tiến triển nhanh tới mức ở chung với nhau luôn rồi sao?

"Sức khỏe của cậu không tốt còn trách người khác?" Ngô Hạo Thiên nói.

Không sai, anh thừa nhận hai quyền tối qua của anh đúng thật không hề nhẹ. Nhưng rõ ràng đã huấn luyện một tháng rồi vậy mà thân thể của tên nhóc này lại vẫn tệ như vậy, anh cũng rất bất đắc dĩ có được không.

"Hứ, anh nói cái gì, rõ ràng là anh khi dễ người ta!"

Biết rõ cậu là người mới vậy mà còn muốn đánh chết cậu, làm cho toàn thân cậu đều là vết thương, không còn sức đâu mà chạy bộ nữa. Bậy giờ cậu thật sự nghi ngờ bản thân mình tìm một người thầy dạy cậu hay là tìm người đánh cậu mỗi ngày đây huhu?

"Tôi, tôi khi dễ cậu khi nào? Là cậu tự nguyện thì có!" Ngô Hạo Thiên đúng lý đáp lại.

Gì mà nói anh khi dễ cậu ta chứ, là do cậu mặt dày mày dạn cầu anh dạy mà. Sao chưa gì mới được một tháng thôi liền biến thành anh khi dễ cậu ta rồi?

Nghe hai bên nói qua lại như vậy, hai tên còn lại vẻ mặt cười gian. Nhìn đi, đây là đôi người yêu đang giận dỗi nhau. Nhưng mà lão đại cũng thật là, đã chọc giận người ta như vậy rồi còn không biết hống người ta trở về lại còn đâm ngược ngọn gió nữa chứ.

"Ha hả, lão đại đừng cái nhau nữa, cãi nhau làm ảnh hưởng tình cảm lắm!" Vương Quân vội vàng tiến lên khuyên can.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Lưu Chí Siêu cũng mỉm cười khuyên can.

"Ngô Hạo Thiên, anh......"

"Âu Dương quân y, Trương Minh bị thương!" Âu Dương Húc còn chưa nói xong thì bên kia đã truyền tới tiếng gọi ầm ĩ.

Nghe gọi, Âu Dương Húc sửng sốt, lập tức chạy qua.

"Sao lại thế này?" Nhìn thấy chiến sĩ bộ đội đặc chủng Trương Minh, Âu Dương Húc cong người ngồi xổm bên cạnh cậu ta, cẩn thận hỏi.

"Tôi, tôi hình như bị trẹo chân rồi!" Tiểu chiến sĩ vừa nói vừa chỉ đùi phải của mình.

"Để tôi nhìn xem!" Âu Dương Húc nhẹ nhàng kéo chân đối phương, cẩn thận chạm vào mắt cá chân cậu ta.

"Đau......" Trương Minh nhíu mày, vẻ mặt thống khổ kêu lên.

Âu Dương Húc lại ấn ấn một lát. "Xương cốt không có vấn đề gì, chỉ là trật khớp thôi." Vừa nói xong, Âu Dương Húc liền chỉnh lại khớp chân cho cậu ta.

"A......" Trương Minh đau đến nhíu mày cắn chặt răng lại.

"Vương Quân, các anh tìm người đưa cậu ta về ký túc xá đi. Cậu ta phải nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày này không thể đi huấn luyện được." Âu Dương Húc kêu Vương Quân giải quyết tốt hậu quả.

"Được, cậu, còn có cậu nữa, đưa Trương Minh về ký túc xá đi!"

"Rõ!" Hai chiến sĩ khác nghe lệnh tiến lên đưa Trương Minh về ký túc xá.

==========

Buổi chiều, so đấu một chọi một.

Chu Hiểu Huy bởi vì đồng đội cùng so đấu với mình chân bị thương nên chỉ có thể một mình đánh cọc gỗ.

"Hi, tôi với anh đấu với nhau thế nào?" Âu Dương Húc đi đến bên người Chu Hiểu Huy cười hỏi đối phương.

"Ha ha, không tốt lắm đâu, Âu Dương quân y."

Mặc kệ nói như thế nào thì Âu Dương quân y cũng chỉ là người bình thường, hắn là người tham gia quân ngũ lại đi tìm người bình thường bồi luyện như vậy không phải là đang khi dễ người ta sao?

"Nè đừng có xem thường người khác nha. Tôi mạnh lắm đó!" Âu Dương Húc chớp chớp mắt, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Chu Hiểu Huy, cậu đối luyện cùng Âu Dương Húc." Ngô Hạo Thiên lên tiếng nói.

"Rõ!" Chu Hiểu Huy thu được mệnh lệnh của đội trưởng lập tức bày ra tư thế tấn công.



"Âu Dương quân y, cậu phải cẩn thận đó." Chu Hiểu Huy mỉm cười hữu nghị nhắc nhở.

"Đến đây đi!" Âu Dương Húc không sợ nói.

"Ha......" Chu Hiểu Huy một quyền đánh qua, Âu Dương Húc thân mình lóe lên, nhẹ nhàng tránh thoát được làm cho Chu Hiểu Huy cảm thấy có chút giật mình.

"Đến tôi!" Nói xong, nắm tay Âu Dương Húc đã hướng tới mặt của Chu Hiểu Huy.

"A......" Chu Hiểu Huy nghiêng đầu vội vàng trốn tránh.

"Nếu Âu Dương quân y lợi hại như vậy, tôi sẽ không nương tay." Chu Hiểu Huy bắt đầu tấn công nhanh hơn.

"Không cần nương tay, đến đây đi!" Âu Dương Húc mỉm cười vô cùng tự tin nói.

=========

Buổi tối, trong ký túc xá của Âu Dương Húc.

"Này, anh sao lại không gõ cửa mà vào rồi?" Âu Dương Húc tắm rửa xong vừa muốn thay quần áo thì Ngô Hạo Thiên liền xông vào phòng cậu.

Ngô Hạo Thiên nhìn cậu một cái, không nói gì quay đầu trực tiếp đem cửa phòng Âu Dương Húc khóa lại.

"Nè nè anh khóa cửa làm gì hả?" Nhìn nam nhân khóa cửa lại, không giận tự uy từng bước từng bước đi tới chỗ mình, Âu Dương Húc từ trêи giường nhảy dựng lên.

"Cậu không khóa cửa thì dĩ nhiên người khác không cần gõ cửa cũng có thể đi vào. Cởi quần áo ra!"

Bởi vì chủ nhân không khóa cửa nên có thể tùy tiện xâm nhập vào phòng của người khác, đây là kiểu ngụy biện gì vậy? Còn có......

"Anh nói cái gì?" Âu Dương Húc nghĩ tới câu cuối của nam nhân, đôi mắt mở lớn hỏi.

"Tôi kêu cậu cởi quần áo, lỗ tai cậu có vấn đề à?" Ngô Hạo Thiên khó chịu trừng mắt nhìn cậu.

"Cởi? Cởi quần áo? Tại sao tôi phải cởi quần áo?" Âu Dương Húc ôm ngực của mình vẻ mặt đề phòng nhìn anh.

Không đùa chứ? Anh ta là muốn bá vương ngạnh thượng cung sao?

Ây da, sao cậu quên mất anh ta là đại boss vai ác chứ, chuyện gì mà anh ta lại không dám làm? Biết đâu, biết đâu anh ta sớm đã đánh chủ ý lên cậu thì sao.

"Nhanh lên!" Ngô Hạo Thiên không kiên nhẫn thúc giục.

"Không, không cởi. Ngô Hạo Thiên, tôi nói cho anh biết, anh cách xa tôi một chút, nếu không, nếu không tôi sẽ la lên!" Âu Dương Húc trừng mắt không tự tin uy hϊế͙p͙ anh.

Ngô Hạo Thiên nghe vậy lật mặt xem thường, bước nhanh tới kéo cánh tay Âu Dương Húc, nắm vạt áo của cậu kéo ra cởi luôn cái áo ngắn tay của cậu.

Nhìn thấy từng vết từng vết xanh tím trêи người Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên trừng mắt, tên nhóc này đúng là thiếu đánh, đáng lắm!

"Nè Ngô Hạo Thiên, anh chơi lưu manh với tôi có phải không, cứu mạng, cứu mạng a!" Âu Dương Húc kêu lên.

Không cần đâu huhu, cậu không muốn bị tên ác bá này cướp đi trinh tiết đâu. Cậu là muốn làm xử nam cúc hoa nhẵn nhụi trong trắng cả đời nha!

"Kêu đi, dùng sức mà kêu, nơi này là đại đội bộ đội đặc chủng, là địa bàn của Ngô Hạo Thiên tôi, nếu cậu cảm thấy có người sẽ tới cứu cậu thì cậu cứ dùng sức mà kêu đi!" Ngô Hạo Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Húc rồi xoay người mở hòm thuốc của cậu, lấy ra một lọ thuốc mỡ hoa hồng, đặt lên trêи bàn.

Nhìn thấy nam nhân trừng mắt nhìn mình, nhiệt độ không khí bên người Âu Dương Húc chợt giảm xuống. Quả nhiên, đại boss vai ác khí tràng rất cường đại, khí thế cũng thực đáng sợ!

"Hi hi, Ngô đại đội trưởng, có việc gì thì chúng ta từ từ nói được không? Đừng dùng bao lực có được không?" Âu Dương Húc ôm bả vai của mình, biết cứng không dùng được phải biến thành mềm mỏng.

"Lại đây, ngồi xuống!" Ngô Hạo Thiên chỉ cái ghế trước mặt, ý bảo cậu đến bên người anh ngồi.

Âu Dương Húc nhìn khuôn mặt xanh mét của anh thì có chút run rẩy, dũng khí mới nãy la làng cũng lập tức xẹp xuống không còn tăm hơi.

"À, tôi có thể thương lượng chút không. Tôi, tôi chưa từng làm qua, không có kinh nghiệm, không thì, không thì tôi đi quán bar kêu hai cậu trai tới cho anh được không?" Cùng lắm thì hao tiền miễn tai (hao tài tốn của nhưng tránh được tai nạn), tiêu tiền kêu trai cho anh là được mà.

Ngô Hạo Thiên nghe vậy, tròng mắt xém chút rớt ra ngoài. "Lại đây, ngoan ngoãn ngồi trêи ghế, đừng để tôi nói lần thứ ba."

"A, a......" Âu Dương Húc cẩn thận lê bước chân rón ra rón rén đi tới trước mặt anh, đặt nửa ʍôиɠ của mình lên ghế.

"Không có bản lĩnh mà còn cậy mạnh?" Kéo một cánh tay của Âu Dương Húc qua, Ngô Hạo Thiên mặt trầm lại, bóp ít thuốc mỡ nhắm ngay mấy vết xanh xanh tím tím trêи cánh tay cậu bôi lên.



"A, a, a, đau, đau......"

"Bây giờ biết đau? Đánh không lại không biết nhận thua à? Không biết hậu quả ra sao chắc?"

Ngô Hạo Thiên nhớ đến buổi chiều Âu Dương Húc bị Chu Hiểu Huy đánh đến thảm không nỡ nhìn anh liền tức giận. Nhóc con ngày thường rất lanh lợi, vừa mới so đấu với người ta sao lại ngốc như vậy? Đánh không lại còn muốn cứng đầu đánh tiếp, thật bó tay với cậu nhóc luôn.

"Vì, vì tôi nghĩ anh ta không có mạnh như anh nên tôi có thể thử xem sao."

Nếu tới mạt thế, cho dù cậu có đánh không lại thì tang thi cũng sẽ không cho cậu nhận thua! Nên có thể khắc phục nhược điểm thì vẫn muốn cố gắng khắc phục, không bị đánh thì làm sao rèn luyện ra bản lĩnh được?

"Thử xem? Thử cái gì? Cậu cho rằng đại đội bộ đội đặc chủng là chỗ nào? Nếu ngay cả cậu cũng đánh không lại thì còn có thể gọi là bộ đội đặc chủng hay sao?" Ngô Hạo Thiên tức giận mắng. . Ngôn Tình Sắc

"Chứ, chứ tôi tốt xấu gì cũng đã học hơn một tháng rồi nha!" Âu Dương Húc không tự tin nói.

"Một tháng, cậu biết bọn họ đã huấn luyện mấy năm không?" Ngô Hạo Thiên lạnh giọng tăng lớn lực xoa thuốc.

"A, đau, đau a......" Âu Dương Húc cau mày rêи lên.

"Không đau không nhớ lâu! Bỏ tay ra!" Trừng mắt nhìn một mảng lớn xanh tím trêи ngực cậu, Ngô Hạo Thiên bắt cậu lấy tay ra.

"Không, không cần, tôi tự mình bôi thuốc cho!" Âu Dương Húc như cũ không buông tay.

Boss chính là đồng tính luyến ái nha, nếu như bị anh ta sờ sờ, anh ta có thể chơi lưu manh cưỡng bức cậu luôn không huhu.

"Tiểu tử thúi, cậu đừng lộn xộn nữa có được không? Mọi người đều là đàn ông đàn ang, cậu ra vẻ cái gì?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn cậu nói.

"Nhưng tôi không có thói quen bị người khác nhìn!" Âu Dương Húc không tha ôm ngực.

"Cậu là đồng tính?" Giọng nói trầm thấp mang theo tiếng cười khàn khàn quyến rũ của nam nhân vang lên bên tai Âu Dương Húc.

"Liên, liên quan gì đến anh?" Âu Dương Húc khó chịu trợn mắt nhìn anh.

Nhìn thấy bộ dạng không được tự nhiên của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên cười. "Tôi cũng vậy."

"Vậy, vậy mà anh còn muốn sờ tôi?" Âu Dương Húc chất vấn.

"Không phải sờ mà là bôi thuốc cho cậu!" Ngô Hạo Thiên kéo cánh tay của cậu ra, bàn tay dày rộng dán lên mảng lớn xanh tím trêи ngực cậu.

"A, đau, Ngô Hạo Thiên, anh cố ý!" Âu Dương Húc nhìn nam nhân mặt đầy ý cười liền tức giận rống to.

"Không đau không nhớ lâu, không đau thì cậu sẽ không biết cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình!" Nam nhân nói.

"Ngô Hạo Thiên, bổn thiếu gia nguyền rủa anh cả đời không có trai yêu!" Âu Dương Húc trừng mắt trở về đắc ý nói.

"Ha ha, làm sao, chưa trở thành bạn trai tôi là đã muốn độc chiếm tôi rồi à?" Ngô Hạo Thiên cố ý chọc giận cậu.

"Hứ, đừng tự mình đa tình, tôi nói cho anh biết, cuộc đời Âu Dương Húc tôi ghét nhất là loại nam nhân lòng dạ hẹp hòi tự cao tự đại giống như anh nên cho dù trêи thế giới này nam nhân chết hết tôi cũng sẽ không coi trọng anh đâu!"

Oa oa, tên này là hoa đã có chủ. Tuy rằng người yêu Lâu Thanh của Ngô Hạo Thiên bây giờ còn chưa xuất hiện. Nhưng khi mạt thế đến rồi, Ngô Hạo Thiên sẽ gặp được người kia nên cậu mới không hiếm lạ cái tên boss vai ác phẩm chất thấp kém này đâu!

"Cám ơn đã khích lệ, tôi không biết thì ra tôi có tới hai ưu điểm như vậy." Khóe miệng Ngô Hạo Thiên ngậm cười, tay lại bóp ra thêm ít thuốc mỡ rồi xoa lên trêи bụng của Âu Dương Húc.

"Anh thật là tự luyến!" Nhìn nam nhân tự khen mình, Âu Dương Húc bĩu môi.

"Trêи đùi không cần bôi thuốc à?" Ngô Hạo Thiên hỏi.

"Không, không cần. Tôi sợ anh có ý đồ quấy rối tôi." Âu Dương Húc vừa nói vừa che lại bộ vị quan trọng của mình.

"Ha ha ha!" Nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu, Ngô Hạo Thiên lắc đầu bật cười.

"Nhóc con cậu dễ xù lông như vậy sợ sẽ không có nam nhân nào coi trọng cậu đâu!"

"Gì hả, anh nói cái gì?" Âu Dương Húc khó chịu nhảy dựng lên.

"Ăn ngay nói thật!" Ngô Hạo Thiên nhún vai đặt lọ thuốc xuống rồi rời đi.

END CHƯƠNG 34.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.