"Phanh phanh phanh" Âu Dương Húc nhắm ngay bia ở trung tâm hình người bắn liền mười phát súng.
"Không tồi, năm phát 10 điểm, ba phát 9 điểm, hai phát tám điểm." Nhìn tiến bộ của người yêu nhỏ bé của anh sau 25 ngày học bắn lại có thể bắn tốt đến vậy, Ngô Hạo Thiên hài lòng gật đầu.
"Không được, còn cách anh quá xa!" Đầu của tang thi là chỗ yếu nhất, cần phải bách phát bách trúng một đạn bắn vỡ đầu mới có thể chân chính giết chết tang thi nên kỹ năng bắn súng nhất định phải chuẩn.
"Em đó, yêu cầu cao thật!"
Ngô Hạo Thiên nhẹ nhàng lắc đầu nhìn người yêu vội vàng lên đạn tiếp tục luyện tập, anh từ phía sau ôm người kéo vào trong ngực.
"Eo của em nhỏ thật!" Ngô Hạo Thiên vừa xoa xoa eo người yêu vừa ở bên tai cậu ôn nhu nói.
"Đừng quấy rối!" Âu Dương Húc bị nam nhân làm cho lỗ tai tê tê ngứa ngứa, cậu không thoải mái né tránh. . truyện đam mỹ
"Cái ʍôиɠ nhỏ này co dãn ghê, thao lên nhất định rất sướиɠ!" Bàn tay Ngô Hạo Thiên đưa xuống ở trêи ʍôиɠ Âu Dương Húc hung hăng nhéo một hồi.
Nghe vậy, Âu Dương Húc cười lạnh một tiếng.
"Sướиɠ không, có sướиɠ cũng không cho anh thao. Tránh qua một bên đi, đừng có cản trở em luyện tập." Âu Dương Húc vỗ rớt cái tay không an phận của anh, mang nút bịt tai lên bắt đầu tiếp tục tập luyện.
Ngô Hạo Thiên đứng ở một bên nhìn người yêu không ngừng tập luyện liền nhíu mày.
"Bảo bối, em đừng vắng vẻ anh có được không? Anh là bạn trai của em đó!"
"Không phải bạn trai, là bạn trai tạm thời thôi." Âu Dương Húc quay đầu lại nghiêm túc sửa cho đúng.
"Ừ, là bạn trai tạm thời, nhưng cũng là bạn trai a, em nói xem em không cho anh hôn, không cho anh chạm vào cũng không dành thời gian cho anh. Vậy người bạn trai này không có giá trị gì hết à?" Ngô Hạo Thiên oán niệm nhìn người yêu của mình mà ủy khuất nói.
Nhìn tên gia hỏa mặt mày ủy ủy khuất khuất, Âu Dương Húc buông súng xuống. "Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, thời gian còn lại dành cho anh, anh muốn em với anh làm cái gì, đi dạo phố? Ăn cơm? Xem phim?"
"Cùng nói chuyện, cùng ngủ được không?" Ngô Hạo Thiên nhìn người yêu không tự tin hỏi.
"Hì hì, anh tìm chết đúng không?" Âu Dương Húc lật mặt nói.
"Không, không phải giống như em nghĩ. Chỉ là cùng nhau tán gẫu, cùng nhau ngủ thôi. Em ngủ trêи giường, anh ngủ dưới đất trong cùng một phòng ngủ!" Ngô Hạo Thiên vội vàng giải thích.
"Có bệnh hả, em cũng không phải không có ký túc xá, mắc gì ở cùng một ký túc xá với anh chứ?"
Tên này hôm nay có uống lộn thuốc hay không đây, có giường không ngủ lại muốn ngủ dưới đất!
"Anh, anh ngày mai phải đi làm nhiệm vụ, chỉ sợ phải đi mất một tuần, nếu vậy cả tuần anh sẽ không được thấy em!"
Aiz, hai người mới vừa quen nhau chưa được bao nhiêu ngày đã phải tách ra, Ngô Hạo Thiên thật sự luyến tiếc cậu.
"Anh, anh đi làm nhiệm vụ?" Âu Dương Húc sắc mặt thay đổi nhìn anh.
"Đúng vậy, làm sao vậy?" Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn bộ dáng khϊế͙p͙ sợ của người yêu.
"Đi, đi Bành Thành phải không?" Âu Dương Húc nhìn chằm chằm anh hỏi.
"Em, sao em lại biết được?" Ngô Hạo Thiên sửng sốt nhìn cậu.
Đi Bành Thành là nhiệm vụ cơ mật tối cao, trong đại đội bộ đội đặc chủng ngoại trừ đại đội trưởng là anh ra thì không ai biết. Hơn nữa anh cực kỳ xác định anh không có nói với người yêu, như vậy làm sao người yêu lại biết được việc này chứ?
"Tiểu Húc, em làm sao vậy?" Nhìn người yêu mặt cắt không còn giọt máu, Ngô Hạo Thiên lập tức đi tới bên cạnh kéo tay cậu.
"Làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe à?" Ngô Hạo Thiên sốt ruột nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cậu.
"Mang em trở về, đi đến ký túc xá của anh đi, em có lời muốn nói với anh." Âu Dương Húc gắt gao nhìn nam nhân trước mặt, sắc mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt đỏ bừng, hai chân đã sớm không nhúc nhích được.
Muốn đi Bành Thành sao? Ngô Hạo Thiên muốn biến thành tang thi sao???
Mạt thế sắp tới rồi sao??? Nhanh như vậy, hóa ra nhanh đến như vậy rồi à!
"Được!" Ngô Hạo Thiên vội vàng ôm Âu Dương Húc chạy về ký túc xá của anh.