Vốn tưởng rằng chọc Liễu San ngượng một trận, đối phương sẽ không quấn lấy Kiều Thụy muốn hồ ly nữa.
Chỉ là, Liễu Thiên Kỳ sao cũng không nghĩ đến, nữ chính này như tiểu cường* đánh không chết, từ thị trường yêu thú chạy về đã chạy đến quấn lấy Kiều Thụy muốn tiểu hồ ly.
(*con gián)
“Liễu San, có phải ngươi có tật xấu không? Ta nói với ngươi là không bán rồi, ngươi nghe không hiểu sao?”
“Kiều Thụy đệ đệ, ta thật sự rất thích tiểu hồ ly đó.
Ngươi bán cho ta đi?”
“Ta thấy ngươi bệnh không nhẹ, đó là vị hôn phu ta tặng cho ta làm tín vật đính ước.
Ngươi có hiểu cái gì gọi là tín vật đính ước không vậy?” Kiều Thụy xoa eo, buồn bực chất vấn.
“Kiều Thụy đệ đệ, ta biết cảm tình của ngươi cùng Thất đệ rất tốt.
Nếu ngươi mở miệng nói, hắn sẽ đưa một kiện tín vật đính ước khác cho ngươi mà.
Đây là hai ngàn linh thạch, ngươi giải trừ khế ước với tiểu hồ ly, bán nó cho ta đi!" Liễu San đáng thương hề hề mà khẩn cầu.
“Ngươi đang nói khùng nói điên gì vậy? Tín vật đính ước cũng có thể đổi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta cùng Thiên Kỳ bất hòa sao? Ngươi lớn lên nhìn xinh xinh đẹp đẹp, không thể tưởng được một bụng ý nghĩ xấu.
Thành tâm muốn châm ngòi tình cảm của chúng ta, có phải hay không?”
Liễu San này chấp nhất như vậy, bám riết không tha muốn tiểu hồ ly như vậy, làm Kiều Thụy cũng có chút hoài nghi đối phương là thật sự vì tiểu hồ ly hay là thật sự coi trọng Thiên Kỳ nhà y nữa.
“Không, ta không phải có ý kia.
Ta… ta chỉ là thích tiểu hồ ly đó thôi!”
“Hừ, thích, ngươi thích thì có thể cường mua cường bán ư? Vậy nếu ngươi thích làm công chúa, còn muốn mua vị trí công chúa của người ta luôn hay gì? Thật là chê cười!”
“Chuyện gì xảy ra vậy, ồn ào cái gì đó?” cửa phòng mở ra, Liễu Thiên Kỳ và Liễu Hà bị quấy rầy đến đi ra từ bên trong, đến ngoài cửa phòng Kiều Thụy.
“Liễu thúc thúc, người này quả thực là không biết xấu hổ.
Cư nhiên nhìn chằm chằm tín vật đính ước Thiên Kỳ mua cho con, muốn mua bằng được mới thôi ấy." Nhìn thấy Liễu Hà, Kiều Thụy vội vàng cáo trạng.
“Liễu San!” Nghe được Kiều Thụy nói, Liễu Hà nghiêm túc mà nhìn về phía Liễu San.
“Tam thúc, ta không có ý phá hư Kiều Thụy đệ đệ và Thất đệ đâu, chỉ là tiểu hồ ly kia ta thật sự rất thích, liền nghĩ muốn cùng Kiều Thụy đệ đệ mua lại thôi.” Liễu San bất đắc dĩ mà nói.
“Ta không bán, đó là Thiên Kỳ đưa ta.
Ta không bán, ta đã đã nói mấy chục lần với ngươi rồi mà.” Kiều Thụy chém đinh chặt sắt mà nói.
Nhìn bộ dáng Kiều Thụy thở phì phì, Liễu Thiên Kỳ đi lên trước, kéo tay đối phương lại.
Trong nguyên tác có nói, Kiều Thụy và năm bà vợ của nam chính đều là thiên địch, nhìn không vừa mắt nhau, gặp mặt là ồn ào.
Xem ra thật đúng là một chút cũng không giả.
Nhìn thấy hình ảnh Kiều Thụy và Liễu San cãi nhau, không hiểu sao, Liễu Thiên Kỳ bỗng nhớ tới hình ảnh Kiều Thụy ngây ngốc mà bị năm nữ chính hãm hại.
Tưởng tượng đến đó, Liễu Thiên Kỳ đã hận đến ngứa răng, nhất định không thể để Liễu San trưởng thành lên, cũng nhất định không thể để bốn nữ chính khác trưởng thành lên, nếu những người này lại một lần nghịch thiên quật khởi, vậy Tiểu Thụy của mình chỉ sợ lại phải bị làm pháo hôi.
Trong nguyên tác, Tiểu Thụy gặp được chính là tra nam chính, nhưng hiện tại, Tiểu Thụy gặp được lại là mình.
Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không để năm nữ chính kia có cơ hội hãm hại và giết chết Tiểu Thụy của hắn.
“Thiên Kỳ, ngươi nhìn nàng xem, nàng quấn lấy ta suốt một buổi chiều rồi.
Phiền chết ta luôn á!” Kiều Thụy trừng mắt nhìn Liễu San, tức giận mà nói.
“Tam tỷ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ta nói với ngươi rồi, ta chỉ thích Tiểu Thụy, không thích ngươi!” Nhìn Liễu San, vẻ mặt Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nói.
“Thất đệ, ta không có, ta không có ý kia, ta chỉ là… chỉ là thích con hồ ly đó mà thôi."
“Đó là tín vật đính ước của chúng ta, lúc sáng ta đã nói với ngươi rồi!” Nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ lập tức liền trầm khuôn mặt xuống.
“Liễu San, nếu thú sủng là của Tiểu Thụy, mà Tiểu Thụy không muốn bán cho ngươi, ngươi cứ tự mình đi đến chỗ đó mua một con là được rồi.
Không cần cứ dây dưa Tiểu Thụy.” Liễu Hà tự nhiên là hướng về Kiều Thụy.
“Nhưng mà… Tam thúc, ta… ta thật sự rất thích tiểu hồ ly đó!”
“Thích? Thích đồ của người khác cũng có thể nói đúng lý hợp tình như vậy à?” khuôn mặt Liễu Hà âm trầm, khó chịu mà nhìn về phía đối phương.
“Ta… ta……” Liễu San cắn chặt môi, cũng không biết nên nói cái gì.9
“Liễu San, ngươi nghe rõ ràng đây.
Đó là tín vật đính ước Thiên Kỳ tặng cho ta, có đánh chết ta, ta cũng không bán.
Nếu ngươi muốn, cứ tới giết người đoạt bảo đi!” Trừng mắt đối phương, Kiều Thụy khó chịu mà nói.
Lại bị nữ nhân này dây dưa tiếp, y sắp phải điên mất thôi.
Đó chính là linh thú á, sao y có thể bán được kia chứ? Y lại không ngốc.
“Kiều Thụy đệ đệ, ta… ta không có ý đó… ta… ta chỉ là…"
“Được rồi, Tiểu Thụy muốn nghỉ ngơi.
Thỉnh Tam tỷ trở về phòng đi.
Tiểu Thụy tuy là song, nhưng dù sao cũng là nam tử.
Tam tỷ còn chưa xuất các mà cứ xông vào phòng nam nhân như thế, truyền ra ngoài không tốt đối với thanh danh Tam tỷ đâu!" Liễu Thiên Kỳ lạnh mặt, không cao hứng mà nói.
Còn may mua được Kim Văn Linh Hồ trước một bước, bằng không, lấy chấp nhất của Liễu San đối với Kim Văn Linh Hồ, hồ ly này nhất định sẽ rơi vào tay nàng!
“Ta……” Nghe được lời này, sắc mặt Liễu San càng khó coi hơn.
"Về phòng mình đi.
Đừng cãi cọ ầm ĩ nữa, ảnh hưởng ta và Kỳ Nhi vẽ bùa." Liễu Hà cũng thập phần nghiêm khắc mà bảo đối phương rời đi.
“Dạ.” Theo tiếng, Liễu San bất đắc dĩ mà rời phòng Kiều Thụy.
Nhìn nhi tử và Kiều Thụy một cái, Liễu Hà cũng xoay người rời đi, trở về trong phòng mình.
“Thiên Kỳ!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, vẻ mặt Kiều Thụy ủy khuất.
“Được rồi, không sao đâu, đệ an tâm hấp thu linh thạch đi, Kết Giới phù này đệ đem dán nó lên cửa, không ai có thể quấy rầy đệ nữa." nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một tấm Kết Giới phù, đưa cho Kiều Thụy
“Dạ, ta biết rồi.” Kiều Thụy gật đầu, tiếp nhận linh phù.
“Ừm, đi tu luyện đi, ta đi theo phụ thân học vẽ bùa.”
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, lưu luyến không rời mà nhìn theo Liễu Thiên Kỳ rời đi.
Ở Phong Diệp trấn nghỉ ngơi hai ngày, mọi người tiếp tục lên đường.
Trên đường mọi người đều ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Liễu San nhìn Kiều Thụy vẫn luôn khinh thường mình một cái, không khỏi nhăn nhăn mày, cũng biết là mình chọc phiền đối phương, nên đối phương mới có thể không thích mình.
“Tam thúc, chúng ta rời Phong Diệp trấn lại phải màn trời chiếu đất, ngủ xe ngựa ư?” Liễu Vũ ủy khuất hỏi.
“Chúng ta là tu sĩ.
Màn trời chiếu đất đối với chúng ta mà nói đó là chuyện thực bình thường.
Tiểu Vũ, ngươi phải minh bạch nếu muốn trở thành một tu sĩ mỗi người kính ngưỡng, đầu tiên phải tu luyện tâm tính.
Ngươi chỉ một chút ủy khuất nho nhỏ cũng chịu không nổi, sao có thể thành tựu đại đạo tu chân?” Nhìn Liễu Vũ, Liễu Hà nghiêm túc răn dạy.
“Tam thúc dạy bảo kịp thời, chúng ta tu luyện phải thích ứng trong mọi tình cảnh mới phải.” Liễu Ti gật đầu, biểu thị tán đồng sâu sắc.
“Dạ, ta biết rồi Tam thúc.” Liễu Vũ gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.
“Phụ thân, chúng ta còn bao lâu nữa có thể đến Thánh Đô?” Đã đi được mười ngày, Liễu Thiên Kỳ nghĩ hẳn là cũng sắp đến Thánh Đô rồi chăng?
Nghe được nhi tử hỏi, Liễu Hà cười.
“Lại thêm khoảng nửa tháng nữa.”
“Vậy, chúng ta có phải đi ngang qua Thiên Tâm thành không?” Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta lại đi thêm tám ngày sẽ đến Thiên Tâm thành.
Tới Thiên Tâm thành rồi, mấy đứa nghỉ ngơi cho tốt một chút.
Chờ chúng ta rời Thiên Tâm thành, rất nhanh là đến Thánh Đô!”
“Vậy ạ.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Thiên Tâm thành! Nam chính và nữ chính rốt cuộc cũng tương ngộ sao?
“Nửa tháng? Nhanh quá, chúng ta rốt cuộc sắp tới Thánh Đô rồi?” Lôi kéo ống tay áo Liễu Thiên Kỳ, vẻ mặt Kiều Thụy kích động, đáy mắt tràn đầy khát khao tốt đẹp đối với Thánh Đô, cùng với học viện Thánh Đô.
“Đúng vậy, sắp tới Thánh Đô!” Liếc bộ dáng nhỏ cảnh đẹp ý vui của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cười vẻ mặt dịu dàng.
Tới Thiên Tâm thành, hắn sẽ một tấc cũng không rời đi theo Tiểu Thụy, nhất định không thể để Tiểu Thụy và nam chính gặp mặt, dù có là gặp mặt, cũng không thể để Tiểu Thụy lại có cơ hội thích nam chính.
“Nói vậy lúc này, nhất định Thánh Đô tụ tập rất nhiều tu sĩ rồi.” Ngẫm lại mười năm trước, đại ca và nhị ca đi học viện Thánh Đô, ngẫm lại đường phố phồn hoa kia, nghĩ đám người chen chúc kia, Liễu San cảm thấy cứ như là chuyện của ngày hôm qua.
Không thể tưởng được nhanh như vậy đã qua mười năm, cũng đến lúc chính mình đi học viện Thánh Đô tham gia khảo hạch.
“Tam tỷ mười năm trước có vào Thánh Đô, không bằng giảng giải một chút cho mấy đệ muội tình huống bên kia, cũng để bọn ta biết chuyện bên kia sớm hơn một chút đi!" Nhìn Liễu San, Liễu Ti nhẹ giọng nói.
Nghe được lời này, Liễu Vũ và Kiều Thụy đều mang vẻ mặt tò mò mà nhìn về phía Liễu San.
“À, Thánh Đô kỳ thật cũng không khác gì Phúc Thành chúng ta.
Chỉ là đường phố so với Phúc Thành chúng ta lớn đẹp hơn một chút, người so với Phúc Thành nhiều hơn một chút mà thôi.” Liễu San lắc đầu, nói không có gì.
“Thánh Đô là hoàng đô của Kim Vũ Quốc chúng ta.
Là thánh địa linh khí nồng đậm, tu sĩ cao đẳng bốn phương tám hướng tụ tập.
Trên đường cái, tu sĩ Kim Đan tùy ý là có thể thấy được.
Đại gia tộc càng có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn.
Tam tỷ, sao có thể nói giống Phúc Thành chúng ta được?” Liễu Thiên Kỳ bất mãn mà nhìn Liễu San, cảm thấy Liễu San là không muốn nhiều lời tình huống thánh địa, nên mới giấu giếm.
“Ta… lúc ta đi Thánh Đô, chỉ có mười bốn tuổi thôi, tuổi còn nhỏ, biết đến cũng không nhiều." Lo lắng Liễu Ti và Liễu Vũ các nàng hiểu lầm, Liễu San vội vàng giải thích.
“Thiên Kỳ, huynh cũng đi qua Thánh Đô sao? Làm sao huynh biết?” Kiều Thụy nháy đôi mắt tò mò truy vấn.
“Ta chưa đi qua Thánh Đô, nhưng phụ thân có đi qua.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía Liễu Hà ngồi bên cạnh.
Chuyện Liễu Thiên Kỳ biết, kỳ thật cũng là Liễu Hà nói cho hắn biết.
“Liễu thúc thúc, ngài đi qua rồi sao?” Nhìn Liễu Hà, Kiều Thụy tò mò hỏi.
“Ừ, mười năm trước đi theo một nhà đại ca đã tới Thánh Đô một lần.” Kỳ thật, Liễu Hà cũng chỉ đi qua Thánh Đô một lần thôi.
“Tam thúc, vậy ngài cảm thấy Thánh Đô là một địa phương như thế nào?”
“Thánh Đô là một nơi bề ngoài hoa lệ, kỳ thật nguy hiểm rất cao.
Tới nơi đó rồi, không nên dễ dàng đi đắc tội bất luận một người nào, mặc dù tu sĩ quần áo rách rưới đi trên đường cái cũng rất có khả năng là một vị Kim Đan.
Nếu không cẩn thận đắc tội người như vậy, vậy thì ngươi là chết như thế nào cũng không biết.”
“Dạ...” Nghe được lời này, Kiều Thụy xưng dạ.
“Tuy rằng nguy hiểm một chút, lại cũng là một nơi không tồi.
Nơi đó linh khí thập phần nồng đậm, tuyệt không phải Phúc Thành chúng ta có thể so được.” Nhìn ba đứa nhỏ bị dọa sợ, Liễu Hà cười bổ sung một câu.
“Linh khí nồng đậm, vậy nhất định là một nơi tu luyện tốt rồi!” Kiều Thụy cười nhìn ái nhân bên cạnh, cảm thấy đó là một nơi tốt.
“Đúng vậy!” Liễu Ti gật đầu, cũng cảm thấy Thánh Đô hẳn là không tồi.