Thành tây -- Tràng đổ thạch.
Kiều Thụy đi vào nơi đây liếc mắt nhìn quanh, nơi nơi đều là các khối đá, y cảm giác được vô cùng mới lạ.
“Nơi này chính là tràng đổ thạch sao?”
“Ừ, những cái đó đều là đổ thạch.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ chỉ chỉ các khối đá lớn lớn bé bé bày trong đại sảnh.
“Nhiều quá!” ánh mắt Kiều Thụy đã không tự chủ được mà rơi vào những khối đá kia, bắt đầu từng bước tìm kiếm.
“Hai vị thiếu gia, muốn mua đổ thạch sao?” một vị mỹ nữ cất bước đi tới, tiếp đãi lễ phép.
“Ừm, chúng ta muốn nhìn một chút, chọn mấy tảng đá.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, vội vàng đáp lời.
“Hai vị thỉnh sang bên này!” Trên mặt mỹ nữ treo nụ cười lễ phép, mang hai người Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy đi vào đại sạch khu vực chọn thạch.
“Cái này, ta muốn cái này!” Vừa mới đi đến bên này, Kiều Thụy đã chọn lựa xong một khối đá, chỉ vào nói muốn khối này.
"Bao nhiêu linh thạch một khối?", Liễu Thiên Kỳ dò hỏi giá cả.
"Trăm linh thạch một khối!”
"Trăm linh thạch một khối, này cũng quá đắt rồi? Không thể tiện nghi hơn một chút sao?” Nghe thấy giá này, Kiều Thụy nhịn không được cứng lưỡi.
Một trăm linh thạch ư? Thế mà đắt đến như vậy!
“Ha ha ha, vị thiếu gia này thật sẽ nói lời chê cười!” mỹ nữ giật giật khóe miệng, nụ cười trên mặt suýt nữa bởi vì Kiều Thụy nói mà sụp đổ.
“Ha ha ha, vị cô nương này không cần chú ý, y chỉ đùa với ngươi thôi.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một trăm linh thạch giao cho đối phương.
“Thiên Kỳ, sao huynh không trả giá với nàng?" Kiều Thụy nhỏ giọng hỏi.
“Nơi này không trả giá đâu.” Nhìn tiểu ái nhân, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nói.
“Vậy à.” Kiều Thụy gật đầu, vội vàng thu khối đá mình đã chọn vào vòng tay trữ vật.
“Thật là đồ nhà quê chưa thấy qua bộ mặt thành thị, thế mà chạy đến sòng bạc mặc cả!”
“Hừ, ai nói không phải chứ?”
Nghe được lời nói khinh thường và châm biếm sau lưng, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ đều nhìn về phía bên đó, liền nhìn thấy hai nữ tu đang được một vị mỹ nữ chiêu đãi cùng đi chọn lựa đổ thạch.
Nhìn thấy hai nữ tu, một người mặc váy áo màu đỏ lửa, một người mặc màu xanh thủy lam, đều vô cùng hoa lệ, Liễu Thiên Kỳ nhíu nhíu mày.
Trong nguyên tác có nhắc đến, Kiều Thụy và nam chính đi mua đổ thạch gặp một nữ tu đến tìm tra* tên Tần Song Song, không phải là người mặc đồ đỏ kia chứ? Nghĩ một tầng như vậy, lòng Liễu Thiên Kỳ bỗng nhiều thêm một tia phòng bị.
(*kiếm chuyện)
“Thiên Kỳ, các nàng……” Kiều Thụy buồn bực mà nhìn hai nữ tu kia, nổi trận lôi đình.
“Ha ha ha, không cần để ý tới các nàng.
Chọn đá đi.
Chọn nhiều thêm mấy khối vào.
Chúng ta là tới mua đổ thạch, không phải cái loại chỉ xem không mua!” Lời này, Liễu Thiên Kỳ cố ý nói cho hai nữ nhân kia nghe.
Nghe được lời này, hai nữ tu oán độc mà hung hăng liếc xéo Liễu Thiên Kỳ một cái.
“Hừ, chọn đổ thạch chính là xem vận khí.
Lộng một đống lớn đá mà phế cũng vô dụng, ngươi nói có phải hay không tỷ tỷ?” nữ tử áo lam nói.
“Đúng vậy, ta cũng không phải là cái loại ngốc nghếch lắm tiền ngu si, ta muốn mua thì mua có nguyên liệu thật!” nữ tử áo đỏ gật đầu nói như thế.
“Xí, có gì đặc biệt hơn người.
Ta cũng có thể mua được có bảo bối!” Nói rồi, Kiều Thụy nổi giận đùng đùng mà đi tới trước khối đá thứ hai y coi trọng.
“Cái này, ta mua!”
“Vâng!” mỹ nữ tiếp đãi gật đầu, cười không khép miệng được.
Liễu Thiên Kỳ ở một bên sảng khoái trả linh thạch, Kiều Thụy ở phía trước chọn đổ thạch, thu đổ thạch.
Không đến một chén trà nhỏ công phu, Kiều Thụy đã chọn năm khối đổ thạch.
“Tên kia còn rất có tiền, vậy mà mua năm khối.” nữ tử áo lam chua lè mà nói.
“Hừ, chưa chắc có nhiều tiền, bất quá là tìm một nam nhân có tiền mà thôi!” Đối với loại người này, hồng y nữ tử khịt mũi coi thường.
“Ừ, tỷ tỷ nói phải, nói vậy song nhi kia là làm thị thiếp cho người ta chứ gì?” song nhi bình thường đều là làm thiếp hầu.
“Ta thấy cũng giống.”
“Hì hì hì……” Nói đến cái này, hai tỷ muội đều khinh thường mà cười.
Một bên, Kiều Thụy còn đang chọn lựa đá, nhưng nhìn nửa ngày cũng không có chọn được đá tốt nữa.
“Không có tốt sao?” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, truyền âm cho Kiều Thụy.
“Cục đá này một trăm linh thạch một khối, ta tất nhiên muốn chọn bảo vật quý.
Những bảo vật kia không đáng giá một trăm linh thạch, mua trở về chẳng phải là thâm hụt tiền sao?”
Nghe được Kiều Thụy truyền âm, Liễu Thiên Kỳ vui vẻ.
Nghĩ thầm: Tiểu Thụy nàh mình thật biết quản gia.
Lại xoay hai vòng, xác định không có món tốt nữa, Kiều Thụy mới nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“Đi thôi, mua mấy khối này đi!”
“Không vội, ta cũng định mua hai khối.
Ta muốn cái này với cái này!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ chỉ hai khối đổ thạch, không chút do dự thanh toán linh thạch.
“Thiên Kỳ, cái kia… cái kia……” Nhìn đá Liễu Thiên Kỳ lựa chọn, Kiều Thụy nhíu mày.
“Thiên Kỳ, huynh chọn chính là cục đá không thôi á, không có bảo bối!”
Nghe được Kiều Thụy truyền âm, khóe miệng Liễu Thiên Kỳ tăng thêm ý cười.
“Ta biết!”
Nghe được trả lời như vậy, Kiều Thụy cũng choáng váng.
“Huynh… biết sao huynh còn mua?"
Liễu Thiên Kỳ không trả lời đối phương, trực tiếp thu đá mình mua được vào nhẫn không gian mình.
"Rồi, bọn ta chọn xong rồi!" Nhìn mỹ nữ tiếp đãi, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười nói.
“A, hai vị thiếu gia thỉnh sang bên này.
Bên này có sư phụ chuyên môn khai thạch, là miễn phí!” Nói rồi, mỹ nữ đưa hai người tới khu vực cắt đá, hơn nữa còn phát thẻ số cho bọn họ, để bọn họ chờ xẻ đá ra.
"Được, cảm ơn." Liễu Thiên Kỳ gật đầu nói tạ, nhìn theo vị mỹ nữ tiếp đãi kia rời đi.
"Bên này có sư phó cắt đá miễn phí sao?" Kiều Thụy nhìn ái nhân, không xác định hỏi
“Đúng vậy, bên này sư phụ cắt đá cho khách miễn phí.
Nhưng nếu cắt ra bảo bối, tràng đổ thạch sẽ không để khách mang đi.
Bọn họ sẽ mua vào giá thấp, bán ra giá cao." Nhìn Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ truyền âm cho đối phương.
“Cường mua cường bán? Vậy, cục đá của ta làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, một lát nữa cắt hai khối của ta là được.
Dù sao bên này cũng không biết chúng ta cụ thể mua mấy khối."
Nghe thấy như vậy, Kiều Thụy mới yên tâm.
“Ta nói huynh sao lại bỏ tiền mua mấy cục đá phế như vậy chứ? Hóa ra là vậy!"
"Ha ha ha, bây giờ đệ rõ chưa?"
"Vậy, chúng ta không thể không cắt sao? Tiêu tiền như vậy mua đá phế, thật sự là quá lãng phí!”
“Không cắt, sẽ càng làm cho người ta hoài nghi, làm không ổn sẽ có người đuổi theo chúng ta giết người đoạt bảo cũng không nhất định đâu."
“À, người nơi này thật đúng là đáng giận mà!” Hiểu biết được nội tình bên này, Kiều Thụy mới biết được đây có bao nhiêu hắc ám.
“Ha ha ha, bằng không đệ cho rằng, người ta sẽ bán bảo vật cho đệ giá một trăm linh thạch hay sao?”
“Này… này quả thực chính là lừa gạt, nói mua đổ thạch rồi mà.
Kết quả, đổ tới thứ tốt rồi còn cường mua cường bán.
Thật là một đám khốn kiếp!”
“Ha ha ha ha, kỳ thật phần lớn tràng đổ thạch đều như vậy.”
“Số 5, số 5, mời khách quý khai thạch!” Một lát sau truyền đến tiếng tiểu nhị gọi ầm ĩ.
“Đến đây.” hai nữ nhân kia khẽ lên tiếng, đi qua.
“Là các nàng kìa!” Kiều Thụy dùng bả vai đâm đâm Liễu Thiên Kỳ kế bên, hướng tới bên kia chu chu môi.
“Ừ." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, cũng nhìn qua đó.
Nhìn đổ thạch trên bàn, bị sư phụ già từng chút từng chút một cắt ra, lộ ra khối ngọc thạch bên trong xanh mơn mởn, mọi người kinh hô ra tiếng.
“Trúng, Tần tiểu thư đánh cuộc trúng một khối ngọc thạch!”
“Tần tiểu thư thật là ghê gớm!”
“Đúng vậy, Tần tiểu thư này vận khí thật là nghịch thiên, mỗi lần đều có thể đánh cuộc được linh bảo!”
“Ai nói không phải chứ?”
Nghe tiếng chung quanh tán dương, nữ tử áo đỏ lộ ra nụ cười đắc ý.
Nhìn nữ tử áo đỏ vẻ mặt đắc ý kia, Kiều Thụy nhịn không được trợn trắng mắt.
Tâm nói: Có gì mà ghê vậy trời? Chỉ một khối ngọc thạch cấp hai, cũng chỉ giá trị 300 linh thạch thôi mà.
Mình đánh cược đến so với cái kia thì khá hơn nhiều.
“Tần tiểu thư, khối ngọc thạch này ngài định giá bao nhiêu?” chưởng quầy ngồi một bên cười hỏi.
“Chưởng quầy cho cái giá đi!”
“200 linh thạch!”
“Chưởng quầy, ngài thật đúng là ép giá nha, ngọc thạch tốt như vậy, ít nhất cũng muốn 400 linh thạch!” nữ tử áo lam cười nói.
“Ha ha ha, ta làm sao dám ép giá Tần tiểu thư chứ? Như vậy, ta kiếm ít đi một chút.
260 khối linh thạch, hai vị Tần tiểu thư ý như thế nào?”
“Thành giao!” nữ tử áo đỏ gật đầu đáp ứng.
Chưởng quầy đưa lên 260 khối linh thạch.
“Vị tiếp theo vị, khách quý số 6 mời khai thạch!”
“Đến chúng ta rồi.” Nhìn số thứ tự một cái, Liễu Thiên Kỳ kéo Kiều Thụy, đi đến chỗ sư phó cắt thạch.
“Phiền toái sư phó!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra đổ thạch, đưa đến trên bàn của sư phụ già.
“Khách quý, quá khách khí!” Cầm lấy rìu đục, sư phụ già bắt đầu khai thạch cho Liễu Thiên Kỳ.
Nhìn thấy là hai người Liễu Thiên Kỳ cùng Kiều Thụy, tỷ muội Tần gia không vội vã rời đi, mà đứng ở một bên, chờ xem náo nhiệt.
“Ui chao!” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ chọn cục đá rỗng tuếch, mọi người thở dài liên tục.
“Ta còn có một khối!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại lấy ra một khối, để sư phó khai thạch.
Nhưng khối đã vẫn là cái gì cũng không có như cũ.
“Ha ha ha, còn tưởng rằng có bao nhiêu lợi hại chứ? Vậy mà cái gì cũng không có!”
“Ha ha ha, đúng vậy, thật đúng là ngốc nghếch lắm tiền!”
“Các ngươi...?” Nghe lời trào phúng của hai tỷ muội, Kiều Thụy giận ngứa răng.
Nếu không phải nơi này hắc ám, y nhất định lấy cục đá của mình ra, để cho bọn họ nhìn xem bảo bối mình chọn, lóe mù mắt chó các nàng, đúng là mắt chó nhìn người thấp.
"Đừng quan tâm các nàng, chúng ta đi thôi Tiểu Thụy! Lần sau, chúng ta lại đến mua, nhất định có thể mở được thứ tốt!” Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng an ủi.
“Dạ được.” Kiều Thụy cúi đầu, ra vẻ mất mát mà nói.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, tỷ muội Tần gia nhịn không được lại cười nhạo một trận.
“Đáng giận, nữ nhân hư kia chỉ đổ được một khối ngọc nát vậy, còn không biết xấu hổ chê cười ta!" đi khỏi tràng đổ thạch, Kiều Thụy buồn bực không thôi.
"Đừng chấp nhặt với các nàng, tài không lộ ra ngoài mà." Liễu Thiên Kỳ liếc ái nhân, truyền âm cho đối phương.
"Ừm." Kiều Thụy gật đầu, tất nhiên cũng không muốn bảo bối của mình bị chưởng quầy lòng dạ hiểm độc kia mua mất.
Bảo bối của y là muốn tặng cho Thiên Kỳ, không thèm bán cho những gia hỏa đó đâu.
“Đi thôi, chúng ta về khách điếm!”
“Dạ.” Về khách điếm cắt mở đá thôi.
"Ừ, khai thạch, xem bảo bối nào!" Liễu Thiên Kỳ gật đầu, truyền âm cho ái nhân.
Hai người nhìn nhau cười, vai sát vai cùng nhau rời đi.