Ngày kế, buổi trưa.
Nhìn nhân nhi trong ngực chậm chạp không tỉnh lại, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu hôn hôn khuôn mặt đối phương.
“……” Kiều Thụy không dao động vẫn đang ngủ như cũ.
Liễu Thiên Kỳ câu lấy một lọn tóc, cọ cọ vào mắt mũi Kiều Thụy.
"Ưm…" Kiều Thụy nhíu mày, không khoẻ mà xoa xoa cái mũi của mình.
“Thiên Kỳ, đừng quậy mà, để ta ngủ tiếp một lát đi!” Kiều Thụy lẩm bẩm một câu, cọ cọ trong lồng ngực Liễu Thiên Kỳ, ôm eo đối phương.
“Bảo bối nhi, mặt trời lên cao rồi.
Chúng ta nên đi ra ngoài bồi phụ thân ăn cơm trưa thôi.
Nếu không đi ra, phụ thân bọn họ sẽ lo lắng.” Kỳ thật, Liễu Thiên Kỳ không phải sợ Liễu Hà lo lắng an nguy của hắn, mà là sợ đối phương xông vào.
“A?” Nghe thấy chuyện này, Kiều Thụy mơ mơ màng màng mà mở hai mắt.
“Ha ha ha ha.”
Nhìn bộ dáng nhỏ ngốc manh của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lãng cười ra tiếng, hiếm lạ mà hôn mấy cái trên mặt đối phương.
“Thiên Kỳ!” Nhìn nam nhân gần trong gang tấc, Kiều Thụy vẫn còn có chút mơ hồ.
“Tối hôm qua? Sung sướng không?” Liễu Thiên Kỳ khẽ hôn vành tai ái nhân, cười hỏi.
"Ừm, sướng như thần tiên ấy!" Kiều Thụy đỏ mặt gật đầu.
“Kia, để ta sủng đệ cả đời được không?” Liếc gương mặt tươi cười của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ lại hỏi.
“Ừm!” Kiều Thụy đỏ mặt gật gật đầu, ngượng ngùng mà hôn một cái lên mặt ái nhân.
“Tiểu Thụy!” Hai tay vừa thu lại, Liễu Thiên Kỳ gắt gao kéo người vào trong lồng ngực.
“Thiên Kỳ, huynh làm sao vậy? Huynh không vui sao?” Kiều Thụy gối lên hõm vai ái nhân, nhìn khuôn mặt ái nhân u buồn, y nghi hoặc hỏi.
“Không có, ta chỉ là sợ ta không tốt, Tiểu Thụy sẽ thích nam tử khác.” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ có chút mất mát.
Đã đến Thiên Tâm thành, Tiểu Thụy rất nhanh sẽ phải nhìn thấy nam chính.
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, trái tim Liễu Thiên Kỳ bỗng chua xót nói không nên lời.
“Thiên Kỳ, huynh đang nói gì vậy? Ta sẽ không, sao ta lại thích người khác chứ? Ta là người của huynh mà." Kiều Thụy ôm lấy đầu ái nhân, y kinh ngạc mà vọng vào đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp của Liễu Thiên Kỳ.
Nghe Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ nhấp nhấp môi, hắn để sát vào, nhẹ nhàng hôn hôn môi Kiều Thụy.
“Tiểu Thụy, nhớ kỹ, ta yêu đệ!”
“Ừm, ta biết, ta biết.
Thiên Kỳ yêu ta nhất!” Kiều Thụy gật đầu liên tục, tự nhiên sẽ không hoài nghi cảm tình của ái nhân đối với mình.
“Rời giường đi, chúng ta ra đại sảnh, bồi phụ thân cùng đi ăn cơm trưa!” Liễu Thiên Kỳ ôm nhân nhi trong lồng ngực, kéo người khỏi giường.
"Dạ." Kiều Thụy lo lắng mà liếc nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, nhẹ nhàng trả lời.
Trực giác nói cho y biết, Thiên Kỳ có tâm sự, Thiên Kỳ không vui!
Đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau rời phòng, đi tới đại sảnh lầu một.
Giờ phút này, bốn người Liễu Hà đã ngồi trước bàn, đang chuẩn bị ăn cơm trưa.
“Thất đệ, Tiểu Thụy, các ngươi đến rồi!” Liễu Ti liếc thấy người tới, vội vàng chào hỏi.
“Ừm.” Liễu Thiên Kỳ lên tiếng, cùng Kiều Thụy đi qua.
“Phụ thân chào buổi sáng.
Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ chào buổi sáng!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng chào hỏi mọi người.
“Liễu thúc thúc chào buổi sáng.
Tam tỷ, Tứ tỷ, Ngũ tỷ chào buổi sáng!” Kiều Thụy cũng ngoan ngoãn mà chào mọi người.
“Nhưng không còn sớm, mặt trời lên cao rồi!” Liễu Vũ tà liếc hai người một cái, lạnh lạnh mà nói.
Nghe vậy, mặt Kiều Thụy đỏ lên.
“Mau ngồi xuống ăn cơm đi!” Liễu Hà ôn hòa mà nhìn hai người, ý bảo hai người ngồi xuống.
“Dạ!” Hai người gật đầu ngồi xuống.
Nhìn thấy hai người ngồi xuống, Liễu Hà ý bảo ăn cơm.
Mọi người đều cúi đầu ăn.
Đặc biệt là Kiều Thụy càng ăn uống thỏa thích, ăn ngon lành nhất.
Một lát sau, trên thang lầu truyền xuống lầu tiếng bước chân.
Nghe được âm thanh kia, Liễu San, Liễu Ti và Liễu Thiên Kỳ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía thang lầu.
Nhìn thấy người đi xuống chính là hai nam tu.
Người cầm đầu một thân quần áo màu lam, trâm bạc vấn tóc, tay nắm một thanh bội kiếm cổ hương cổ sắc.
Hướng lên trên nhìn, một dung nhan tuấn mỹ, thâm thúy mà lại lập thể, đường nét như thể tiên nhân, đẹp không thể bắt bẻ.
Còn có một thân sinh ra đã có sẵn hơi thở thanh lãnh và cao ngạo, càng là phụ trợ đối phương đến không giống người thường, khí chất thoát tục.
Không cần người khác giới thiệu, Liễu Thiên Kỳ đọc qua nguyên tác liếc mắt một cái đã nhận ra.
Vị này chính là nam chính —— Lam Vũ Minh.
Mà đi theo phía sau gã, vị nam tử áo đen đồng dạng thực tuấn mỹ là sư đệ gã —— Vu Thanh U.
Nhìn thấy nam chính xuống lầu, Liễu San nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, nhàn nhạt mà cười cười với đối phương.
Nhìn thấy ánh mắt Liễu San phóng lại đây, nam chính hơi hơi gật đầu, ánh mắt cùng nữ chính giao hội trên hư không, bên khóe miệng hai người đều dâng lên nụ cười ám muội.
Nhìn thấy nam chính và nữ chính đối diện, mà Tứ tỷ si ngốc lại không được đáp lại, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong nguyên tác nói, Liễu Ti cũng thích nam chính, hơn nữa vì nam chính mà trở mặt thành thù với nữ chính, cuối cùng tỷ muội tương tàn, chết trong tay nữ chính.
Hầy, nam chính này thật đúng là lam nhan họa thủy!
Lam Vũ Minh mang theo sư đệ, ngồi ở một bàn trống đối diện, cũng gọi đồ ăn.
Nhìn thấy nam chính ngồi xuống, muốn lưu lại chỗ này cùng sư đệ gã ăn cơm trưa, Liễu Thiên Kỳ lập tức phòng bị lên.
Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía ái nhân bên cạnh, liếc thấy ái nhân đang cúi đầu gặm giò heo.
Tuy bọn Lam Vũ Minh chọn đồ ăn, nhưng đồ ăn vẫn chưa mang lên.
Cho nên hai người một bên uống trà, một bên vọng về bàn Liễu Thiên Kỳ.
“Sư huynh, ba vị nữ đạo hữu kia không phải hôm qua chúng ta gặp ở trạng đổ thạch sao?” Nhìn thấy ba người Liễu San, Vu Thanh U cười nói.
“Ừ.” Nam chính nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
“Ha ha ha, sư huynh không phải là biết người ta ở nơi này, cố ý chạy tới ở khách điếm này chứ?” Nhìn sư huynh nhà mình, Vu Thanh U cười nói.
“Ta mới không nhàm chán như vậy!” Liếc đối phương một cái, nam chính bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.
“Ha ha ha, sư huynh ngươi xem, song nhi cũng thật ăn được quá!” Nói rồi, ánh mắt Vu Thanh U dừng trên người Kiều Thụy.
Liễu Thiên Kỳ một bên nhi gắp thức ăn cho Kiều Thụy, một bên dựng lỗ tai, đang nghe hai người nói chuyện.
Cho nên, lời Vu Thanh U vừa nói ra, Liễu Thiên Kỳ lập tức trầm khuôn mặt nhìn về phía bàn đối diện.
Cùng lúc đó, ánh mắt nam chính cũng dừng trên người Kiều Thụy.
Tựa hồ là như có điều phát hiện, Kiều Thụy đang gặm giò heo trong giây lát ngẩng đầu, tầm mắt y không nghiêng không lệch mà chạm vào tầm mắt nam chính trong hư không.
Ngơ ngác mà nhìn mỹ nam tử đối diện, Kiều Thụy có chút ngẩn người, không hiểu sao đáy lòng tựa hồ có một giọng nói đang triệu hoán, làm Kiều Thụy không hiểu sao muốn đi thân cận đối phương, muốn bồi bên cạnh đối phương.
Theo đó, Kiều Thụy nghe được tiếng tim đập rung động của mình.
Đó là tiếng tim đập của người ái mộ.
Chẳng lẽ, trên đời thật sự có loại chuyện nhất kiến chung tình này sao?
Nhìn Kiều Thụy, nam nhân cũng cảm giác được một trận lôi kéo không rõ.
Tựa hồ có một giọng nói vẫn luôn đang nói, đi tiếp cận y, mang y theo trên người.
Y đối với ngươi rất quan trọng!
“Tiểu Thụy!” Trừng mắt nhìn Kiều Thụy đang ngó nam chính đến choáng váng, Liễu Thiên Kỳ bắt một cái đã nắm được cánh tay đối phương, lực đạo lớn kinh người.
“A, đau!” Kiều Thụy đau hô lên một tiếng, phục hồi tinh thần lại.
Y quay đầu đã đối diện với gương mặt xanh mét của Liễu Thiên Kỳ.
“Thiên Kỳ, đau...!huynh làm đau ta!” Kiều Thụy nhìn bàn tay đang gắt gao chộp vào cánh tay mình, đáng thương hề hề mà nói.
“Thật xin lỗi!” Nhìn tiểu bộ dáng ái nhân ủy khuất, Liễu Thiên Kỳ cũng phục hồi tinh thần lại, cuống quít buông đối phương ra.
"Huynh… huynh làm sao vậy, Thiên Kỳ?” Nhìn ái nhân sắc mặt không tốt lắm như cũ, Kiều Thụy nhẹ giọng dò hỏi.
“Không sao cả, đi, ta mang đệ đi ăn da ngỗng nướng.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lôi kéo tay Kiều Thụy, mang người cùng nhau đứng lên.
Nơi này hắn một khắc cũng ở không nổi nữa.
Hắn cần phải mang Tiểu Thụy đi.
“Cái này… ở đây không phải có thức ăn sao?” Nhìn nhìn giò heo trên bàn mới vừa gặm một nửa, Kiều Thụy có chút không tha.
“Ngỗng nướng là đặc sản của Thiên Tâm thành, về sau chúng ta đi rồi thì không ăn được nữa.”
“Vậy à.
Vậy được rồi.” Nghe ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy gật đầu.
“Phụ thân, chúng ta đi trước!” Nhìn Liễu Hà một cái, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng mở miệng.
“Ừ, đi đi, chiếu cố Tiểu Thụy cho tốt đấy!”
“Con biết rồi.!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, một khắc cũng không dừng lại, lôi kéo Kiều Thụy liền đi.
Mang Kiều Thụy đi tới tửu lầu lớn nhất Thiên Tâm thành, Liễu Thiên Kỳ muốn một nhã gian, lại gọi một bàn món ngon mỹ vị lớn.
"Nhìn ngon quá chừng luôn!" Kiều Thụy nhìn chằm chằm ngỗng nướng trước mắt, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng lớn.
“Ăn đi!” Liễu Thiên Kỳ bẻ một cái chân ngỗng, đưa đến trước mặt ái nhân.
“Ưm.” Kiều Thụy tiếp nhận, từng ngụm từng ngụm mà ăn lên, vui mừng không thôi.
Liễu Thiên Kỳ ngồi một bên, nhìn Kiều Thụy ăn sạch một bàn đồ ăn, hắn lại bảo người đưa lên trà bánh.
“Nam nhân kia đẹp lắm sao?”
“Khụ khụ khụ……”
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Kiều Thụy bị nước trà làm sặc không nhẹ.
Liễu Thiên Kỳ nâng tay lên, ôn nhu mà vỗ vỗ sống lưng cho đối phương.
“Thiên Kỳ?” Kiều Thụy quay đầu, thật cẩn thận mà nhìn về phía nam nhân đang âm trầm mặt.
“Hắn ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, ôn văn nho nhã, kinh tài tuyệt diễm, nổi bật bất phàm, đúng hay không?"
Những lời này đều là từ ngữ tán dương mà Kiều Thụy trong nguyên tác dành cho nam chính.
"Huynh… có phải huynh ghen không?" Kiều Thụy nhìn Liễu Thiên Kỳ gằn từng chữ một, nói đến nghiến chặt răng, y nhỏ giọng hỏi.
"Vô cùng ghen!" mặt Liễu Thiên Kỳ đen thui, buồn bực mà nói.
Nghe được ái nhân thừa nhận bằng phẳng như vậy, Kiều Thụy không khỏi cắn môi.
“Ta...!ta cũng không biết là làm sao nữa.
Vừa thấy hắn, tim ta liền đập đặc biệt lợi hại."
“Nhất kiến chung tình, bình nhiên tâm động!” trong nguyên tác chính là hình dung như vậy.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy cuống quít kéo lại tay đối phương, nôn nóng mà kêu gọi tên của nam nhân.
Liễu Thiên Kỳ yên lặng nhìn y, nhưng cái gì cũng chưa nói.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi Thiên Kỳ.
Lúc ấy, ta cũng không biết là làm sao nữa, ta… trái tim ta giống như bị người khác khống chế vậy.
Ta...!ta cũng không biết, sao ta lại có nhiều cảm giác không thể hiểu được với hắn như vậy.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi Thiên Kỳ, huynh đừng nóng giận, đừng giận ta!” Kiều Thụy lôi kéo tay nam nhân, hoảng loạn mà giải thích.
Từ khi biết nhau đến nay, Thiên Kỳ chưa bao giờ như hôm nay, lạnh lùng mà nhìn y như thế.
Trước nay đều chưa từng có.
Thiên Kỳ lạnh nhạt như vậy, cự người ngoài ngàn dặm như vậy… làm Kiều Thụy cảm giác được sợ hãi trước nay chưa từng có.
“Đồ ngốc, đệ trúng chú thuật của hắn!” Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng, không tha mà kéo người nôn nóng lại hoảng loạn kia vào trong lồng ngực mình.
Chung quy, hắn vẫn luyến tiếc trách móc nặng nề người này!