Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 73: Bị Hãm Hại





Trong đại điện học viện Thánh Đô.
Viện trưởng mỹ nữ Đan Viện nhìn bốn người bị mình truyền tống về đây, nàng vung ống tay áo lên, bốn người đứng giữa Truyền Tống trận đều ngã ra như chó ăn phân, nằm rạp xuống mặt đất.
"Khốn kiếp! Pháp quy học viện Thánh Đô chó má cũng không bằng hả? Có gan ngươi nói lại lần nữa xem!" Chỉ vào bốn người, viện trưởng mỹ nữ nổi trận lôi đình.
"Ta, ta....."
“Chuyện này… này……”
Nghe được nữ viện trưởng nói, bốn người như hòa thượng sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống).

Tâm nói: Bọn họ ở Thiên Mục Sơn nói sao đối phương lại biết? Với lại, rõ ràng bọn họ ở Thiên Mục Sơn mà, sao lại đột nhiên chạy đến đây?
"Bốn người các ngươi chẳng những trái với quy tắc thứ mười một, cướp bóc chiến lợi phẩm của người khác, hơn nữa còn ngang nhiên coi rẻ pháp quy của học viện Thánh Đô ta.

Quả thực là buồn cười.” Nhìn bốn người, viện trưởng béo cũng mang sắc mặt không tốt.
“Chúng ta… chúng ta không có!” một tu sĩ lắc đầu, vội vàng phủ nhận.
“Không có? Có cần ta thả hành động của các ngươi để các ngươi tự mình xem không?" nói rồi, viện trưởng mỹ nữ chỉ về hướng mặt gương của mình.

Nhìn trong gương là hình ảnh ba người Liễu Thiên Kỳ lên đường, bốn người lập tức choáng váng.

Hóa ra, mỗi một người đều được các vị viện trưởng giám thị.
“Người đâu, mang những người này ra ngoài cho ta!”
“Dạ.” Theo tiếng, một đệ tử Đan Viện đi tới, lạnh mặt mang bốn người trên mặt đất mang ra đại điện
“Buồn cười, quả thực là buồn cười!” Cảm ơn bọn khốn đó, viện trưởng mỹ nữ bây giờ ôm một bụng lửa giận.

“Hồng Hồng, đừng nóng giận, đừng nóng giận mà!” viện trưởng béo đi qua, vội vàng khuyên bảo viện trưởng mỹ nữ đang tức giận.
“Hừ, quả thực là vô pháp vô thiên! Dám can đảm nhục mạ học viện chúng ta!” Ngẫm lại bốn kẻ khốn kia, viện trưởng mỹ nữ đã tức điên.

"Được rồi, đừng chấp nhặt với bọn chúng.

Chúng ta xem tiếp đi nha!" viện trưởng béo cười hì hì, cực lực mà dỗ đối phương.
Nghe vậy, viện trưởng mỹ nữ trừng mắt nhìn đối phương một cái.

“Tên mập chết tiệt!”
Viện trưởng béo thấy viện trưởng Đan Viện mắng mình một câu, rồi quay lại trên ghế dựa, ông vui vẻ lên, cũng theo trở lại ghế của mình.
Vài ngày sau.
Trên đường đi về phía trước, ba người Liễu Thiên Kỳ ẩn ẩn mà nghe được tiếng đánh nhau.
“Phía trước hình như có người gặp phải yêu thú?” Kiều Thụy chớp chớp mắt nói.
“Đúng vậy, chúng ta có qua nhìn xem không?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Đổng Phong dò hỏi ra tiếng.
"Yêu thú ở đây nhất định là cấp ba, chúng ta tốt nhất không cần đi xen vào nồi nước đục này.

Chúng ta vòng qua đi bên này thôi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ chỉ chỉ đường nhỏ bên cạnh.
“Ừm.” hai người khác gật đầu, không có ý kiến.
Vốn tưởng rằng đi đường nhỏ vòng qua thì sẽ không có chuyện gì nữa, chỉ là, làm Liễu Thiên Kỳ không nghĩ tới là, trên đường này cũng có yêu thú.
Nhìn Liễu Thiên một con yêu thú cấp ba đầu chó săn mình nhện, cao cỡ một người bình thường, xấu xí vô cùng, đang cùng hai nữ tu đánh nhau, Liễu Thiên Kỳ có hơi cạn lời.

Tâm nói: Thật đúng là muốn tránh cũng tránh không khỏi.
“Các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không qua giúp bọn ta?” Nhận thấy có tu sĩ khác tới, mộ nữ tu hướng tới ba người Liễu Thiên Kỳ kêu ra tiếng.
Nghe được giọng của nữ tu kia, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày.

Thế mà lại là hai tỷ muội Tần Song Song và Tần Phương Phương ở Thiên Tâm thành?
“Ê, các ngươi cho rằng chúng ta là người hầu nhà ngươi à, mặc cho ngươi làm bậy sai bảo hả?” Nghe được nữ tu nói, Đổng Phong bất mãn mà đỉnh trở về.
Vốn nhìn thấy hai nữ tu mềm mại, đối phó với một con yêu thú cấp ba rất vất vả, có tâm đến hỗ trợ, chỉ là nghe được mệnh lệnh của nữ nhân kia, vênh mặt hất hàm sai khiến, Đổng Phong hết muốn hỗ trợ.
"Đúng vậy.

Có người nói chuyện như các ngươi sao?" Kiều Thụy trừng mắt, cũng vô cùng không cao hứng.

“Chúng ta đi thôi, ta nghĩ, hai vị Tần tiểu thư hẳn là có thể tự mình ứng phó!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp kéo Kiều Thụy vòng qua vòng chiến, Đổng Phong cũng vội vàng đuổi kịp, ba người bước nhanh rời đi.
"Bọn khốn đáng giận! Các ngươi thế mà thấy chết không cứu?" Nhìn thấy ba người cư nhiên không để ý đến các nàng thẳng tiếp rời đi, hai tỷ muội Tần Song Song và Tần Phương Phương kinh ngạc không thôi, kinh ngạc qua đi lại là phẫn nộ, oán hận ba người kia sao lại tuyệt tình như thế, bỏ mặc sống chết của các nàng!
“Thiên Kỳ? Các nàng là...? Huynh biết các nàng ư?” Kiều Thụy tò mò mà nhìn Liễu Thiên Kỳ, hỏi.
“Đệ không nhớ rồi, chúng ta ở tràng đổ thạch Thiên Tâm thành gặp được hai vị tỷ muội Tần gia kia đấy." Liễu Thiên Kỳ cười nhắc nhở.

"Hóa ra là các nàng! Hèn gì ta thấy giọng nói quen tai như vậy.

Hai nha đầu thúi!" nghĩ đến hai nha đầu chế nhạo mình ở tràng đổ thạch, Kiều Thụy hận đến ngứa răng.
“Thiên Kỳ, Kiều Thụy chạy mau, hai nha đầu thúi kia dẫn yêu thú lại đây rồi!” Đổng Phong bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy hai nha đầu thúi chạy về phía bọn họ, cùng với yêu thú xấu dã man kia.
“Đáng giận!” Liễu Thiên Kỳ nhìn thoáng qua, kéo Kiều Thụy bèn chạy, Đổng Phong phía sau cũng chạy như bay.

Nhưng hai cái đùi chạy có nhanh cũng không thắng nổi tám chân của người ta.

Rất nhanh yêu thú đã vòng đến phía trước, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Năm người mang vẻ mặt đề phòng nhìn yêu thú chặn đường, dừng bước chân lại.
“Đi tìm chết đi!” Tỷ muội Tần gia đi ở bên ngoài cùng duỗi tay, đẩy Đổng Phong và Kiều Thụy gần các nàng nhất về phía yêu thú kia, mình lại nhân cơ hội mà chạy mất.

“Tiểu Thụy!” Nhìn đôi chân chỉa tứ phía của yêu thú hướng về Kiều Thụy và Đổng Phong, Liễu Thiên Kỳ kinh sợ rống lên, đẩy mạnh Kiều Thụy ra.
"A!"
Chuyện phát sinh quá đột ngột, Đổng Phong hoàn toàn không phòng bị người một nhà phía sau, lúc chú ý đều dàn cho yêu thú trước người.

Cho nên khi Tần Phương Phương đẩy hắn, có thể nói là đánh hắn một cái trở tay không kịp.
Không đợi hắn phòng bị, chân trái yêu thú đã đâm và ngực hắn.

Đổng Phong phát ra một tiếng hét thảm, máu lập tức nhiễm đỏ quần áo hắn.
“Ư……” Liễu Thiên Kỳ nhìn chi của yêu thú đâm xuyên vai trái mình, hắn rên trong cổ họng một tiếng.
“Thiên Kỳ!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ bị máu nhiễm đỏ bả vai, đôi mắt Kiều Thụy lập tức đỏ bừng.

Còn không đợi yêu thú rút cái chia đâm vào vai Liễu Thiên Kỳ ra, Kiều Thụy đã vung rìu chém đứt chi của nó.
Kiều Thụy múa may rìu trong tay, điên cuồng mà bổ tới một chi khác của yêu thú.

Yêu thú cuống quít rút cái chi đang đâm trên ngực Đổng Phong về, múa may đầu mâu tấn công về phía Kiều Thụy.
Kiều Thụy lại chém mấy rìu, y xoay đầu lại, dẫn yêu thú sang một bên khác.
“Thiên Kỳ, hai người đi mau, ta dẫn nó đi hướng khác!" Kiều Thụy nói với Liễu Thiên Kỳ và Đổng Phong đang bị thương.

“Không, đệ không phải đối thủ của nó, đệ dẫn nó lại đây, ta và Đổng Phong tới đối phó nó!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra mười tấm Băng Phong phù, đưa cho Đổng Phong năm tấm.
“Ta sắp chết rồi, ngươi...!ngươi còn làm ta hao tổn linh lực!” Nhìn phù được đưa qua, vẻ mặt Đổng Phong buồn bực.
“Không giết yêu thú này, chúng ta đều phải chết ở đây!”
“Ừm!” Theo tiếng, Đổng Phong tiếp nhận năm tấm linh phù kia.

Ngay sau đó hắn lấy ra hai viên Cầm Máu đan, cùng Liễu Thiên Kỳ mỗi người nuốt một viên.
“Tiểu Thụy, dẫn nó lại đây!” Liễu Thiên Kỳ quay sang gọi Kiều Thụy.
“Thiên Kỳ!” Nhìn thấy ái nhân bị thương, Kiều Thụy tất nhiên là không muốn dẫn yêu thú trở về.
“Dẫn lại đây, đệ không đối phó được nó đâu, ta và Đổng Phong dùng linh phù giúp đệ, cùng nhau đối phó nó!”
“Ừ!” Kiều Thụy gật đầu, chém một rìu vào bụng yêu thú kia, thân mình y cuộn tròn, lăn người bò ra từ dưới chân yêu thú, chạy về phía Liễu Thiên Kỳ và Đổng Phong.

Mắt thấy Kiều Thụy sắp chạy đến bên người Liễu Thiên Kỳ, đột nhiên, yêu thú kia chu mông lên, phun tơ nhện ra, cuốn lấy cơ thể Kiều Thụy, làm Kiều Thụy không thể động đậy.
“Tiểu Thụy!” Liếc thấy Kiều Thụy bị ttrói buộc, Liễu Thiên Kỳ kinh hô ra tiếng.
“Hây!” Kiều Thụy quát to một tiếng, ngọn lửa từ trong thân thể y bộc phát ra, trong khoảnh khắc đã thiêu hủy tơ nhện trên người.
Nhìn thấy Kiều Thụy thành công tránh thoát, chạy trở về, yêu thú cũng theo sát y đuổi theo lại đây, Liễu Thiên Kỳ đối mặt với Đổng Phong ra dấu bằng ánh mắt.

“Ném!”

Nghe được mệnh lệnh của Liễu Thiên Kỳ, Đổng Phong và Liễu Thiên Kỳ cùng nhau tung linh phù ra.
Mười tấm Băng Phong phù đồng thời kích hoạt, nhiệt độ không khí bên người chợt giảm xuống, từng đợt hàn khí đông lạnh đến mức ba người run run.
Sau khi kích hoạt năm tấm linh phù, Đổng Phong cảm thấy linh khí trong thân thể như bị ép khô, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Liễu Thiên Kỳ cũng không tốt hơn được bao nhiêu, cũng ngồi liệt trên đất.
“Thiên Kỳ!” Nhìn ái nhân ngồi liệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch, Kiều Thụy kêu ra tiếng.
“Đừng động ta, mau giết nó, nếu không nó tránh thoát, đệ sẽ không có cơ hội nữa!” Liễu Thiên Kỳ nôn nóng mà nói.
“Rõ!” Kiều Thụy gật đầu, nắm chặt rìu trong tay, dẫm lên tứ chi yêu thú bị đông lạnh, bò lên trên sống lưng yêu thú, một rìu chém đứt cái đầu xấu xí của nó.
"Ầm…!" Đầu bị chém đứt, thi thể yêu thú trong băng bại lộ ra ngoài, trực tiếp ngã xuống.
“Hây!” Kiều Thụy thả người, từ thi thể yêu thú nhảy xuống, xoay tay lại thu hồi thi thể yêu thú, chạy về bên cạnh Liễu Thiên Kỳ và Đổng Phong.
“Thiên Kỳ, huynh sao rồi?” Kiều Thụy khom người, ngồi xổm trước mặt Liễu Thiên Kỳ, đau lòng hỏi.
“Không sao đâu.” Liễu Thiên Kỳ nói chuyện, rồi cắn chặt răng nhổ cái chi đâm vào nửa bả vai mình ra.

Máu vẩy tung tóe, bắn đầy mặt đầy thân Kiều Thụy.
“Ăn một viên Giải Độc đan đi! Gia hỏa này có độc!” Nói rồi, Đổng Phong ném qua một viên Giải Độc đan và một viên đan dược bổ sung linh lực cho Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ nhận lấy, trực tiếp nuốt.
“Đổng Phong? Ngươi sao rồi?” Kiều Thụy quay đầu, nhìn về phía Đổng Phong.
“Trời ơi, ngươi mới nhớ tới ta hả? Không sao đâu, không chết được, bị thương ngực phải, không thương đến trái tim đâu.

Nếu không phải bị năm tấm linh phù của Thiên Kỳ nhà ngươi rút cạn linh lực thì cũng không chật vật như vậy." Nói đến cái này, vẻ mặt Đổng Phong buồn bực.
“Cái đó… đó cũng không thể trách Thiên Kỳ mà.

Nếu chúng ta không giết con yêu thú đó, chúng ta đều sẽ chết!” Lời này, Kiều Thụy nói theo lý thường.
“Hai con mụ la sát, nha đầu thúi, đừng để Đổng Phong ta lại nhìn thấy các ả, nếu không, ta nhất định bầm thây vạn đoạn các ả ra!” Nghĩ đến hai nữ nhân hại mình và Kiều Thụy kia, Đổng Phong hận đến ngứa răng.
“Tần Song Song, Tần Phương Phương, hai ả khốn, ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ả!” Nhìn Thiên Kỳ vị thương nặng, mặt không hề có huyết sắc nào, Kiều Thụy nghiến răng nghiến lợi mà nói, hận không thể trực tiếp bắt hai tỷ muội kia về cắn chết luôn!
“Được rồi, đừng nói thêm nữa.

Tiểu Thụy, mang chúng ta rời khỏi nơi này.

Ở đây có mùi máu tươi, sẽ đưa các yêu thú khác tới!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra ba tấm định hướng Truyền Tống phù cho Kiều Thụy.
Hiện tại, hắn và Đổng Phong đã dùng hết linh lực.

Nếu là lại có một con yêu thú cấp ba đến, như vậy, ba người bọn họ chỉ sợ thật sự phải chết không thể nghi ngờ!
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, một tay kéo Liễu Thiên Kỳ, một tay kéo Đổng Phong, phát động Truyền Tống phù, mang hai người bệnh rời khỏi nơi này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.