Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngự kiếm phi hành hai canh giờ, rốt cuộc đã chạy tới chân núi Ngọc Hà.
Đứng dưới chân núi, nhìn thấy tốp năm tốp ba các tu sĩ ăn mặc khác nhau kết bạn lên núi, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng nhướng mày.
Nghĩ thầm: lần này tu sĩ tới tầm bảo thật đúng là không ít.
Hắn nhớ rõ, trong nguyên tác cũng nói qua, nam chính và Kiều Thụy cũng trải qua vài luân chém giết mới có thể lấy linh quả kia bình an rời đi.
Xem ra muốn có được bảo bối cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Nhiều người quá! Không biết yêu thú có bị giết rồi rồi hay chưa nữa." nói đến chuyện này, Kiều Thụy có hơi ưu lo.
Nếu săn không được yêu thú, Thiên Kỳ sẽ không thể có được xương và máu thú để điều chế dịch phù văn.
“Đi thôi!” Người tuy không ít, nhưng Liễu Thiên Kỳ cảm thấy yêu thú trong núi còn không đến mức bị giết sạch.
Rốt cuộc, núi này cũng không nhỏ.
Hơn nữa, hắn lần này tới chủ yếu là muốn lấy nhiều máu và xương thú một chút, yêu thú cấp một thì một con bán không được bao nhiêu linh thạch, rất nhiều tu sĩ cấp ba đều chướng mắt không thèm săn.
"Ừm." Kiều Thụy gật đầu, đi theo Liễu Thiên Kỳ, cùng dòng người lên trên núi.
Đi suốt ba ngày, hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy bắt đầu lục tục gặp được một vài yêu thú cấp một.
Gặp phải mấy con thỏ yêu, gà yêu này nọ, hai người trực tiếp vận dụng nắm tay đánh bị thương yêu thú, lại trực tiếp lấy máu, sau đó lại thu hồi thi thể.
Lại đi tiếp mười ngày, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lục tục mà gặp một vài con yêu thú cấp hai.
Cấp hai khó đối phó hơn cấp một một chút, nhưng đối với Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
"Hây!" Kiều Thụy vung nắm tay lên, y đang đối chiến với một con Song Đầu Báo cấp hai hậu kỳ, mà Liễu Thiên Kỳ lại đứng một bên giúp Kiều Thụy đề phòng, cũng không ra tay.
“Grào Grào……” Trên đầu ăn một quyền, Song Đầu Báo bị đánh đến thẳng kêu gào, cứ như đột ngột hung ác, lại nhào tới Kiều Thụy lần nữa.
"Hây!" Kiều Thụy tung người, nhảy lên lưng Song Đầu Báo, một tay nắm lông mọc trên đầu nó, một tay hóa quyền, hung hăng đập về cái đầu vết thương chồng chất của Song Đầu Báo.
"Grào grào gràoo!" Trong rừng cây, tiếng gào thê thảm của Song Đầu Báo nghe phá lệ đau đớn, cũng thống khổ không thôi.
“Thật là bưu hãn!” Nhìn Kiều Thụy trên lưng Song Đầu Báo, còn thành thạo đánh nó tơi bời, Vu Thanh U nhịn không được kinh hô ra tiếng.
Nghĩ thầm: tiểu song nhi này thật là thật sự có tài!
Nhìn Kiều Thụy tay không đánh yêu thú, sức chiến đấu bưu hãn như thế, nam chính Lam Vũ Minh cũng không khỏi mà nhướng cao mày.
Không thể tưởng được, tiểu song nhi này thế mà lợi hại như vậy.
Cảm giác được hai người kia tới gần, Liễu Thiên Kỳ vài bước bèn chuyển qua trước mặt hai người, chặn hai người lại.
Cùng lúc đó, Kiều Thụy bên kia cũng đã chế phục Song Đầu Báo, đánh Song Đầu Báo tới nằm trên mặt đất.
Lấy ra một lá Định Thân phù, Kiều Thụy động tác thành thạo mà dán lên đầu Song Đầu Báo, rồi sau đó, bắt đầu tay chân lanh lẹ mà lấy máu, đào tinh hạch, thu thi thể.
"Được nha Kiều Thụy, nắm tay ngươi đúng là đủ cứng ha!" Vu Thanh U nhìn Kiều Thụy vừa kết thúc chiến đấu về lại bên người Liễu Thiên Kỳ, cười nói.
“Vu sư huynh quá khen!” Kiều Thụy nhàn nhạt liếc nhìn đối phương một cái, không biểu cảm đáp.
“Mệt không?” Liếc người bên cạnh,Liễu Thiên Kỳ cười hỏi.
“Không có việc gì, một con cấp hai mà thôi.
Đi thôi, chúng ta đi về phía trước nhìn xem còn có yêu thú nào khác không!” Kiều Thụy biết, mục đích bọn họ tới chủ yếu là vì săn giết yêu thú, cũng không phải là tầm bảo.
Thế nên mỗi ngày Kiều Thụy đều sẽ tích cực đi theo ái nhân, cùng nhau đi tìm yêu thú.
"Được.
Hai vị sư huynh, xin lỗi không tiếp được!” Hướng tới hai người chắp tay, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy liền cùng nhau rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, nam chính nhăn nhăn mày, chung quy cảm thấy có chút không thích hợp, chỉ là cụ thể lại nói không nên lời là không đúng chỗ nào.
“Hừ, Liễu Thiên Kỳ tiểu tử này thật đúng là có phúc khí.
Thế mà tìm được một vị hôn thê bưu hãn như vậy.
Về sau, sợ là không ai dám khi dễ một phù tu như hắn!” Thường các tu sĩ học thuật số, thể thuật đều không quá tốt, linh thuật cũng bình thường.
Nhưng Liễu Thiên Kỳ này có một võ tu làm vị hôn thê, có thể nói là bổ sung cho nhau.
Sau này chính là một văn một võ, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh!
“Kiều Thụy đích xác không tồi!” Mặc kệ là dung mạo hay là thực lực, Kiều Thụy ở trong số các song nhi đều coi như điều kiện rất tốt.
“Ha ha ha, sao? Động tâm rồi à?” Vu Thanh U liếc nam chính, trêu ghẹo hỏi.
“Nói bậy cái gì vậy? Người ta là phu đã có phu.
Huống hồ, ta cũng không thích song nhi!” Nói đến cái này, trong lòng nam chính có một tia trống trải.
Cứ việc, gã phi thường xác định, gã thật sự không có cảm giác gì với song nhi cả.
Nhưng không biết vì sao, mỗi một lần nhìn thấy Kiều Thụy, trong lòng gã đều sẽ có một loại cảm giác vắng vẻ, phảng phất như người này vốn hẳn phải là của mình, lại như bị người ta đoạt đi mất vậy.
Vô cùng trống trải!
Có mấy lần, nam chính cũng từng bị ý tưởng này của mình dọa sợ.
Có vài thời điểm, gã thậm chí thấy đây là ảo giác của bản thân!
“Ha ha ha, ta ghẹo ngươi chơi, ngươi nghiêm túc vậy làm gì chứ? Ta biết ngươi thích San San nhà ngươi mà."
Nghe Vu Thanh U nhắc tới Liễu San, nam chính lộ ra một nụ cười ôn hòa, cả gương mặt biểu cảm lạnh băng nháy mắt đã hòa tan.
“Ha ha ha, ta biết ngay trong lòng ngươi chỉ nhớ thương San San nhà ngươi, Kiều Thụy có tốt cũng không vào được mắt ngươi mà!"
Nam chính cũng cảm thấy lời này là đúng.
Chỉ là không biết vì cái gì, chung quy gã cảm thấy mình và Kiều Thụy trước giờ tựa hồ không nên chỉ là người xa lạ biết nhau mà thôi! Tựa hồ, tựa hồ vẫn là thiếu cái gì đó.
Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.
"Tên Lam Vũ Minh đáng giận kia, sao cứ như âm hồn không tan vậy? Chúng ta đi đến đâu là hắn theo đến đó!" Nghĩ đến gia hỏa kia, Kiều Thụy buồn bực không thôi.
“Có khả năng chỉ là trùng hợp thôi! Trước đó chúng ta không phải cũng gặp vài vị sư huynh sư đệ học viện Thánh Đô sao?” Giữ chặt tay ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng an ủi.
Nam chính và Tiểu Thụy có ràng buộc rất sâu, hơn nữa, trong nguyên tác lúc nhắc tới Ngọc Hà sơn cũng nói thực rõ ràng, là nam chính và Kiều Thụy cùng nhau tới tầm bảo.
Cho nên, nam chính sẽ ở bên này, kỳ thật cũng không kỳ quái.
Nhưng đối với tình địch này, Liễu Thiên Kỳ vẫn thấy mẫn cảm!
“Cũng phải, nhiều người như vậy đều tới tầm bảo.
Nói không chừng bọn họ cũng là tới thử vận khí.” Kiều Thụy gật đầu, cảm thấy lời Liễu Thiên Kỳ nói rất có đạo lý.
“Chúng ta không cần phải xen vào bọn họ.
Yêu thú săn gần xong rồi, chúng ta liền trở về.
Bảo vật tùy duyên là được!"
"Ừm, ta biết rồi." Kiều Thụy gật đầu, chạy đến bụi cỏ cạnh bên đào hai gốc linh thảo cấp hai.
“Cho trùng Đánh Rắm ăn, cho nó mau thăng lên cấp ba!” Kiều Thụy đưa qua linh thảo, cười nói.
"Được." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, tiếp nhận linh thảo ném vào túi dưỡng thú mình.
Sau khi bọn họ đến học viện Thánh Đô, linh thạch trong túi vẫn đều không quá dư dả, nên trùng Đánh Rắm vẫn luôn ăn linh thảo giá rẻ nửa khô héo, việc này thật ra cũng ảnh hưởng trùng Đánh Rắm thăng cấp.
Nên đã năm năm, trùng Đánh Rắm còn kẹt ở cấp hai, còn chưa thể thăng cấp.
Vài ngày sau, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ gặp con yêu thú cấp ba đầu tiên.
Đây là một con bò cạp thật lớn, là một đại gia hỏa cao cỡ ba mét, có một đôi kìm kẹp vô cùng lợi hại.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau ra trận, mấy quyền đánh vào khôi giáp cứng rắn của con bò cạp, đều vô dụng.
Kiều Thụy lấy đôi rìu của mình ra, Liễu Thiên Kỳ cũng lấy ra Kim Toán Bàn.
Hai người vây quanh con bò cạp lớn, tiền hậu giáp kích, đánh đến vất vả dị thường.
"Hai gia hỏa này sao không dùng linh thuật?" Vu Thanh U thấy Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy vây quanh con bò cạp vật lộn, tò mò mà nói.
“Có thể là sợ tiêu hao linh lực?” nam chính cũng cảm thấy rất kỳ quái, yêu thú kia cũng bất quá là cấp ba sơ kỳ mà thôi, nếu Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy dùng linh thuật và linh phù đối phó, con bò cạp đó căn bản không phải là đối thủ, nhưng vì sao hai người ai cũng không sử dụng linh thuật kia chứ?
“Hây!” Kiều Thụy quát to một tiếng, rìu mang theo tiếng gió huy qua, chém đứt một cái càng lớn của bò cạp, bò cạp ăn đau, liên tục bại lui.
Liễu Thiên Kỳ chặn đứng đường đi của nó, hắn lăng không dựng lên, rắc một phen Bạo Tạc phù.
“Đùng đùng đùng……”
Nghe tiếng nổ mạnh dưới chân, Liễu Thiên Kỳ nhanh chóng ngưng tụ trước người một quả cầu trong suốt, miệng vết thương trên người bò cạp lập tức chảy ra máu tươi.
Mà tất cả máu trên người nó đều như bị thứ gì lôi kéo, bị Liễu Thiên Kỳ hút vào thủy cầu trong suốt trên lòng bàn tay.
“Sột sột soạt soạt……” Cảm giác được máu mình bị hấp thụ, con bò cạp liều mạng giơ đuôi lên, công kích về hướng Liễu Thiên Kỳ đang giữa không trung.
"Hây!" Kiều Thụy kêu quát một tiếng, giơ rìu trong tay lên, vài ba bước đã nhảy lên lưng bò cạp, một rìu chặt đứt đuôi bò cạp.
Bò cạp quay đầu, há mồm định cắn Kiều Thụy, Kiều Thụy trực tiếp vung rìu qua, chém đứt hàm dưới của nó.
Dưới sự liên thủ của Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ, con bò cạp bị hút khô máu, thi thể thẳng tắp ngã xuống trên đất.
Thu huyết cầu trong tay vào Thu Nạp phù, Liễu Thiên Kỳ giúp đỡ Kiều Thụy đào yêu hạch, thu hồi thi thể bò cạp.
Sau khi hai người săn giết, quay đầu thì bỗng nhìn thấy hai người nam chính và Vu Thanh U đứng một bên quan khán.
Nhìn thấy hai người kia, Kiều Thụy không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày.
Nghĩ thầm: Sao đi đến đâu cũng gặp được hai tên gia hỏa này vậy?
“Lam sư huynh, Vu sư huynh, lại gặp mặt!” Liếc thấy hai người, Liễu Thiên Kỳ chủ động tiến lên chào hỏi.
“Đúng vậy, lại gặp mặt.
Chúng ta thật đúng là có duyên!” Vu Thanh U cười liếc hai người, cũng cảm thấy cùng hai người kia rất có duyên, thế mà có thể liên tiếp gặp được.
“Sâu trong Ngọc Hà sơn có rất nhiều yêu thú, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành đi?” Nhìn nhìn Liễu Thiên Kỳ, ánh mắt nam chính không tự giác mà dừng trên người Kiều Thụy.
Lời mời cứ tự nhiên như vậy mà nói ra.
“Đúng vậy, bốn người đi cùng nhau càng an toàn!” Vu Thanh U gật đầu, tự nhiên là không có ý kiến gì.
“Đa tạ hai vị sư huynh có ý tốt.
Nhưng ta càng thích cùng Tiểu Thụy đơn độc ở chung.
Như vậy, có thể tăng tiến tình cảm phu phu của bọn ta!” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ kéo tay người bên cạnh lại, khóe miệng treo lên một nụ cười nhàn nhạt.
Nam chính, ngươi muốn đoạt Tiểu Thụy của ta? Không còn cơ hội đó đâu!
“Đúng vậy, ta không cần đi chung với các ngươi đâu!" Kiều Thụy gật đầu, tất nhiên không có khả năng đáp ứng cùng đường.
Lam Vũ Minh kia tà khí lắm, Kiều Thụy rất lo lắng mình một khi không cẩn thận đã bị đối phương khống chế tâm thần.
Loại người này vẫn là kính nhi viễn chi tương đối tốt hơn.
“Ha ha ha, điều này cũng đúng!” vợ chồng son người ta ở bên nhau khanh khanh ta ta, tự nhiên là không muốn cùng người khác cùng đường.
Nghe được hai người trực tiếp cự tuyệt.
đáy lòng nam chính không lý do mà trống trải một trận.
Chung quy cảm thấy muốn đồ vật nào đó, tựa hồ lại chỉ là gặp thoáng qua!
“Hai vị sư huynh, chúng ta cáo từ trước!” Liễu Thiên Kỳ hướng tới hai người gật gật đầu, kéo Kiều Thụy cùng nhau rời đi mất.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, nam chính ngây ngốc nhìn rất lâu sau đó, lại cũng không nói gì.
“Sư huynh, chúng ta cũng đi thôi!”
“Ừ!” nam chính gật đầu, cũng đi theo Vu Thanh U rời đi.
Hết chương 99.
---------------------------------------------
Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.
Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits.
【 chương 100】 Tìm được linh quả
Mấy ngày sau, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy gặp phải yêu thú cấp ba tương đối nhiều, nhưng càng đi sâu vào Ngọc Hà sơn, gặp được tu sĩ càng ít đi.
Hiển nhiên, nơi này rất nguy hiểm, cho nên rất nhiều tu sĩ tầm bảo cũng không dám thâm nhập sâu.
Mặc dù thực lực là Trúc Cơ trung kỳ, đi trong khu vực này, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cũng đánh cực kì có tinh thần.
Một ngày này, hai người rốt cuộc đi ra khỏi rừng cây, đi tới một mảnh đất mọc đầy cỏ cao ngang một người.
Bên mặt cỏ này tương đối ít yêu thú một chút, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi ba ngày rồi cũng không gặp được một con yêu thú.
Ngày thứ tư, Kiều Thụy đang đi thì đột nhiên dừng bước chân, không đi nữa.
“Làm sao vậy Tiểu Thụy?” Nhìn Kiều Thụy đứng yên tại chỗ, Liễu Thiên Kỳ khó hiểu.
“Thiên Kỳ, ta thấy được, ngay phía trước kìa!" Kiều Thụy kéo Liễu Thiên Kỳ một phen, vẻ mặt hưng phấn.
"Hửm?" Nghe thấy cái này, Liễu Thiên Kỳ vui mừng trong lòng.
“Chúng ta qua đó đi!” Kiều Thụy lôi kéo Liễu Thiên Kỳ, hưng phấn mà mà chạy về nơi đó.
Hai người tay nắm tay, đi trong bụi cỏ mất chừng một chén trà nhỏ, Kiều Thụy mới dừng bước lại.
Nhìn thấy Kiều Thụy dừng bước chân, Liễu Thiên Kỳ cũng dừng bước lại, nhìn về phía bên cạnh.
Chỉ là ở đây ngoại trừ cỏ ra thì cái gì cũng không có.
Liễu Thiên Kỳ nhìn nửa ngày, cũng không thấy gì đặc biệt.
“Ở đâu?” Liễu Thiên Kỳ cười hỏi ái nhân bên cạnh.
“Chính là vài cọng cỏ trước mắt huynh đó.
Đừng nhìn chúng giống như mấy loại cỏ khác, nhưng nó là lá và thân của Kim Hồng quả.
Còn Kim Hồng quả thì lớn lên trong đất, nhưng còn chưa chín, phải chờ thêm vài ngày."
"Vậy à." Nghe được Kiều Thụy nói như vậy, Liễu Thiên Kỳ liên tục gật đầu.
“Thiên Kỳ, chúng ta ở chỗ này thủ đi, chờ đến trái cây chín, nhất định sẽ có rất nhiều yêu thú và tu sĩ lại đây đoạt trái cây.” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy nghiêm túc vô cùng mà nói.
"Chỉ thủ không thì chỉ sợ không được.
Có lẽ có thể bố trí một cái sát trận, làm ít công to!” tuy Liễu Thiên Kỳ không phải Trận Pháp Sư, nhưng trước đó có cùng Chung Linh nghiên cứu ra hai cái phù trận, hắn vẫn biết bố trí.
Mà trận kỳ và trận đồ, Chung Linh cũng đều chuẩn bị cho hắn đầy đủ hết, muốn bố trí cũng không phải việc khó gì.
"Ừm, chủ ý này hay đó!" Kiều Thụy gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Ta muốn làm một cái trận trong trận, trước làm một cái vòng phòng hộ, vây Kim Hồng quả lại, chúng ta cũng có thể ở trong khu vòng phòng hộ này.
Sau đó, lại làm một cái Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận ngoài vòng phòng hộ, đối phó những yêu thú và tu sĩ đó.” Nhìn Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ nói ra tính toán và ý tưởng của mình.
“Được đó!” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Vậy đệ tới làm phòng hộ vòng, ta tới bố trí sát trận!” Nói rồi Liễu Thiên Kỳ đem hai căn Thiên Tàm Ti và tám căn thú cốt có khắc trận văn, cùng với một xấp linh phù, đưa cho Kiều Thụy.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu nhận lấy, cất bước đi về phía trước.
“Khè xì xì……”
“Cẩn thận!” Nghe được tiếng rắn kêu, Liễu Thiên Kỳ kéo Kiều Thụy một phen, đem người bảo vệ trong lồng ngực.
“Xì xì xì……”
Một con Hoàng Kim Mãng hai đầu dài bốn mét, phun ra chiếc lưỡi màu đỏ tươi, đang công kích về phía Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
"Hây!" Liễu Thiên Kỳ duỗi tay tung ra một lá Lôi Hỏa phù, hắn kéo Kiều Thụy lùi lại mấy bước, thối lui ngoài mười mét.
"Đùng! Đoàng!" Từng đạo sấm sét màu tím đánh xuống, trên vảy Hoàng Kim Mãng màu vàng kim hiện lên từng đạo vết rách thật nhỏ, chỉ trong chớp mắt, trên người nó đã xuất hiện mười mấy miệng vết thương lớn lớn bé bé.
"Khè khè khè…." Hoàng Kim Mãng hai đầu phẫn nộ mà gào, mở ra cái mồm như bồn máu to, phun nộc độc về phía hai người.
“Chắn!” Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, tung ra hai tấm linh phù, lập tức, một đạo tường nước trong suốt chắn ngay trước mặt hai người.
Nọc độc của Hoàng Kim Mãng trực tiếp phun lên trên tường nước.
"Khốn kiếp! Nó thế mà đánh lén!" Kiều Thụy nhìn tường nước, lại nhìn Hoàng Kim Mãng đang dùng đuôi quất đánh tường nước, y mắng to ra tiếng.
“Hoàng Kim Mãng này hẳn là ngửi được mùi Kim Hồng quả, ngồi canh chỗ này.
Gia hỏa này là cấp ba trung kỳ, thực lực không sai biệt chúng ta bao nhiêu, không cần nương tay.
Chủ yếu lộng chết nó là chính, máu lấy không được cũng không sao." Nhìn ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà dặn dò.
Gặp được yêu thú cấp ba sơ kỳ còn có thể chậm rãi đánh với nó, chậm rãi lấy máu.
Nhưng, con này dù sao cũng là cấp ba trung kỳ, không thể qua loa sơ suất.
"Dạ rõ." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
Cánh tay vừa chuyển, một viên cầu lửa đỏ xoay nhanh trong lòng bàn tay y.
"Ầm!"
Bức tường nước của Liễu Thiên Kỳ giống như thủy tinh, bị Hoàng Kim Mãng hung hăng quật vỡ, phát ra một tiếng giòn vang, rớt tung tóe trên đất rồi hóa thành một mảnh hư vô.
“Hây!” Vừa thấy tường nước vỡ vụn, Kiều Thụy chủ động thả đại chiêu, một loạt ngọn lửa biến ảo thành trường kiếm, hung hăng đâm tới Hoàng Kim Mãng.
“Khè xì xì....”
Hoàng Kim Mãng hai đầu vung đuôi dài, vội vàng tránh né Hỏa Diệm Kiếm của Kiều Thụy.
Kiều Thụy triệu hồi ra hai kiện pháp khí bán thành phẩm, không chút khách khí mà đập thẳng đến Hoàng Kim Mãng.
Đừng nghĩ là là pháp khí bán thành phẩm bị luyện hỏng, nhưng chúng đều là pháp khí cấp ba, đồng thời kíp nổ hai kiện thì uy lực không thua gì hai mươi tấm Bạo Tạc phù cấp ba trung cấp.
Liếc thấy pháp khí đổ ập xuống hướng nó, Hoàng Kim Mãng há mồm phun ra một đoàn sương lạnh, đông cứng hai kiện pháp khí.
Nhìn thấy pháp khí của mình rơi xuống đất, Kiều Thụy không khỏi nhướng mày.
“Không hổ là cấp ba trung kỳ, quả nhiên có chút bản lĩnh!”
“Chúng ta cùng nhau tiến công!” Nhìn bên cạnh ái nhân một cái, thủy cầu trong lòng bàn tay Liễu Thiên Kỳ đã ngưng tụ lại cao hơn một mét.
"Được!" Kiều Thụy gật đầu, lại lấy ra một kiện pháp khí bán thành phẩm.
“Đi!” Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, đem đại thủy cầu cao một mét tung thẳng đến Hoàng Kim Mãng hai đầu.
"Khè khè…."
Nhìn thấy thủy cầu công kích lại đây, Hoàng Kim Mãng vung đuôi, hung hăng mà dùng thân thể cuốn lấy đại thủy cầu.
“Ầm……”
Vào lúc Hoàng Kim Mãng chuyên tâm đối phó thủy cầu, đang dùng thân thể đè ép thủy cầu, Kiều Thụy đúng lúc đánh lén nó, y bạo một kiện pháp khí bán thành phẩm.
Chịu nổ mạnh lan đến, thủy cầu bị Hoàng Kim Mãng quấn lấy bạo liệt nổ tung, Hoàng Kim Mãng cũng bị tạc không nhẹ, trực tiếp lăn xoài ra đất.
“Đi!” Liễu Thiên Kỳ vung tay, tung ra hai tấm Băng Phong phù, Hoàng Kim Mãng cả người đều là nước lập tức bị băng phong bế lại.
“Hây!” Kiều Thụy hét lớn một tiếng, xách theo rìu, nhằm phía Hoàng Kim Mãng, trực tiếp chặt đứt hai cái đầu của nó.
Có thể nói là phối hợp vô cùng ăn ý với Liễu Thiên Kỳ.
Sau khi Kiều Thụy chặt đứt đầu rắn, Liễu Thiên Kỳ lập tức ngưng tụ linh khí, máu Hoàng Kim Mãng bị Liễu Thiên Kỳ từng giọt một mà hấp thu, bay vào viên cầu trong suốt trên lòng bàn tay hắn.
Hút khô máu tươi Hoàng Kim Mãng rồi, Liễu Thiên Kỳ mới thật cẩn thận mà lấy Thu Nạp phù ra, thu hồi mớ huyết dịch đó.
Thấy Liễu Thiên Kỳ bên kia lấy máu thành công, Kiều Thụy Kiều Thụy lập tức đào lấy tinh hạch, thu thi thể Hoàng Kim Mãng.
Giải quyết Hoàng Kim Mãng xong, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ bèn bắt đầu bố trí trận pháp.
Kiều Thụy bố trí vòng phòng hộ kia tương đối đơn giản, nên dùng một nén nhang công phu, Kiều Thụy đã bố trí hoàn thành.
Nhưng Liễu Thiên Kỳ phải bố trí Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận, đây là một tòa Sát trận cấp ba thượng phẩm, muốn bố trí thì không dễ dàng như vậy, hơn nữa Liễu Thiên Kỳ lại không phải Trận Pháp Sư chuyên nghiệp, thủ pháp bày trận tương đối trúc trắc, đôi khi còn thường xuyên tìm không được phương vị và góc độ, cho nên bày trận bố trí cũng không phải là mười phần thuận lợi.
Kiều Thụy bên này hoàn công bèn đi giúp Liễu Thiên Kỳ, hai người cùng nhau bố trí Sát trận.
Nhưng mặc dù là nhiều thêm Kiều Thụy giúp đỡ, nhưng Liễu Thiên Kỳ cũng tốn suốt ba canh giờ mới bố trí xong Lôi Hỏa Thiên Phù Sát Trận này.
Chờ đến khi hai người chuẩn bị xong Sát trận và vòng phòng hộ thật tốt, trời đã tối rồi!
Ngồi trong vòng phòng hộ, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy nghỉ ngơi ngắn ngủi một lát.
Lúc sau, Kiều Thụy lấy lều trại ra, phụ trách nhiệm vụ dựng lều, trải chăn.
Mà Liễu Thiên Kỳ lại lấy thịt yêu thú đã xử lý ra, bắt đầu làm thịt nướng cho Kiều Thụy ăn.
Mỗi người đều bận rộn một canh giờ, lều trại được dựng xong, thịt cũng đã nướng chín.
Hai người mỗi người cầm một khối thịt yêu thú, ngồi quanh đống lửa, cùng nhau ăn.
“Ăn ngon không?” Nhìn ái nhân ăn đến ngon lành, đáy mắt Liễu Thiên Kỳ tràn đầy đều là sủng nịch dành cho người này.
"Ưm, ngon lắm!" Kiều Thụy gật đầu liên tục, cắn một mồm to, vẻ mặt thỏa mãn phồng má nhai nhai.
Liễu Thiên Kỳ nhìn thấy ái nhân phồng quai hàm, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, hắn duỗi tay ôm eo đối phương, kéo người vào trong lồng ngực.
Ngay sau đó, hắn hôn lên cái miệng nhỏ sáng bóng của y, đầu lưỡi đảo qua, khối thịt trong miệng Kiều Thụy liền bị đoạt lấy, lọt vào miệng Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ liếc nhìn người bên cạnh, một bên tinh tế nhấm nháp vị thịt trong miệng, một bên nhìn chằm chằm miệng nhỏ sáng bóng của đối phương, rất có một loại hương vị như cố ý lại như vô tình.
"Huynh….
Huynh làm gì vậy?" Thịt trong miệng bị cướp đi, vẻ mặt Kiều Thụy buồn bực.
“Nếm thử thịt nướng xem thịt nướng của đệ và ta sao lại không giống nhau." Đối mặt ái nhân oán giận, Liễu Thiên Kỳ trả lời theo lý thường.
"Đều là do huynh nướng mà, sao hương vị không giống được?"
“Không, không quá giống nhau, thịt trong miệng đệ ngọt hơn.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ hôn hôn cái môi bóng loáng của y.
"Huynh….
Huynh bớt nói bừa đi!" Kiều Thụy nhìn chằm chằm nam nhân thích nhất là nói hưu nói vượn kia, y không được tự nhiên mà đỏ mặt.
“Ta nói chính là sự thật! Nếu không, đệ lại đút ta một khối xem?”
“Đừng náo loạn, ta còn chưa có ăn xong mà.” Bất đắc dĩ mà nhìn đối phương một cái, Kiều Thụy cười nói.
“Ha ha ha ha, được rồi, đệ cứ từ từ ăn.
Khối này của ta cũng cho đệ nè, ta lại nướng thêm một khối nữa." Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đưa thịt nướng của mình cho ái nhân.
"Ưm!" Kiều Thụy gật đầu, cao hứng nhận lấy khối thịt kia, mồm to ăn lên.
Ăn hai khối thịt nướng bự, Kiều Thụy mới thấy no, còn chưa kịp lau miệng đã bị Liễu Thiên Kỳ trực tiếp đè nằm lên cỏ.
“Thiên Kỳ!” Nhìn chằm chằm đôi mắt nam nhân sáng long lanh giống như một ngôi sao lộng lẫy, Kiều Thụy si ngốc mà gọi một tiếng, đôi tay choàng lên bả vai đối phương.
“Làm vận động sau khi ăn xong đi?” Giọng Liễu Thiên Kỳ lạc đi, nụ hôn ôn nhu đáp lên cái miệng nhỏ sáng bóng của Kiều Thụy…..