Thu lấy tất cả thi thể yêu thú xong, Kiều Thụy quay đầu nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“Thiên Kỳ, thu xong hết rồi, chúng ta có thể đi rồi chứ?”
“Không vội, cho ta thi thể một con yêu thú, lấy cấp ba sơ kỳ!”
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, lấy ra thi thể một con Song Đầu Lang, đặt trên mặt đất.
Liễu Thiên Kỳ lấy ra mấy lá phù, dán lên đầu, vai, trên đùi và cánh tay con Song Đầu Lang nọ.
“Thiên Kỳ, huynh muốn làm gì vậy?” Nhìn thấy ái nhân dán tám lá linh phù cho một con sói chết, Kiều Thụy có chút tò mò.
“Cái này rất thú vị!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ kích hoạt tám lá linh phù kia.
Từng đạo lục quang lập tức bao bọc lấy thi thể Song Đầu Lang.
Đợi cho lục quang tan hết, Kiều Thụy áp lực mà phát hiện, thi thể Song Đầu Lang trên mặt đất thế mà lại biến thành thi thể của một tu sĩ.
“Thiên, Thiên Kỳ, chuyện này….
sao có thể?” Nhìn chằm chằm thi thể tu sĩ nọ, Kiều Thụy cũng choáng váng.
“Ha ha ha ha, không phải thật đâu, chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.
Chỉ có thể duy trì một canh giờ.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại tìm ra một thân quần áo rách nát mặc vào cho tu sĩ mặc đó.
Sau đó, hắn lấy ra hai tấm Phong phù, hai tấm Gia Tốc phù, một tấm Năng Lượng Chuyển Hoán phù và một viên yêu hạch, cố định mấy thứ này vào người tu sĩ đó.
Cuối cùng, Liễu Thiên Kỳ nắm thi thể dưới đất lên, bèn ném thẳng ra ngoài về hướng đông.
Mà yêu hạch trên thi thể bị kích hoạt, truyền năng lượng ra, nên Phong phù và Gia Tốc phù trên người nó đều có tác dụng, bay thẳng về hướng đông.
Đứng ngoài trận pháp, nhìn thấy có người bay ra ngoài, ba tu sĩ một nam hai nữ lập tức lấy ra pháp khi phi hành của mình đuổi theo.
Vài đạo thân ảnh giấu mình trong tối cũng lập tức truy đuổi.
Kiều Thụy thấy bảy tám thân ảnh bay theo thi thể kia, Kiều Thụy đại hỉ.
“Thiên Kỳ, huynh thật thông minh!
“Lập tức triệt bỏ trận pháp, chúng ta cũng rời khỏi nơi này!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra hai lá Dịch Dung phù, hai người mỗi người dán một lá, thay đổi dung mạo.
Nhìn Liễu Thiên Kỳ râu bạc, Kiều Thụy mỉm cười.
“Sao tự nhiên biến mình thành lão nhân vậy?”
“Như vậy càng tiên phong đạo cốt hơn mà!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ liền bắt đầu dỡ bỏ trận pháp, thu hồi trận kỳ.
“Hì hì!” Kiều Thụy bất đắc dĩ mà cười cười, cũng vội vàng dỡ bỏ vòng phòng hộ, thu lại hai căn Thiên Tàm Ti và tám căn thú cốt.
Một nén nhang sau, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngự kiếm bay lên, hướng về phương nam.
“Muốn chạy à, không dễ vậy đâu!”
Mới vừa bay nửa chén trà nhỏ công phu, đột nhiên, một đạo tiếng quát lọt vào tai, một tu sĩ mặc áo bào tro cản trở đường đi của hai người.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngừng giữa không trung, hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía người đang tới.
Đối phương là một nam tu trung niên, dung mạo đoan chính, hơi thở lạnh lùng.
Dưới lòng bàn chân ông ta dẫm lên chính là một vật hình tròn lớn màu vàng kim, nhìn có hơi giống là cái đồng la* cực lớn.
(*Đồng la, thanh la hoặc phèng la là một nhạc cụ thuộc họ tự thân vang, chi gõ của dân tộc Kinh.
Ở miền Nam được gọi là Đẩu, miền Trung gọi là Tang.
Ở đây chắc chỉ nói nó là kiểu tròn dẹt như chập cheng á, chứ không phải đồng la thật, nó là một pháp khí thôi)
“Đồng la này của ngươi không tồi nha!” Nhìn pháp khí phi hành nam nhân nọ dẫm dưới chân, Kiều Thụy không khỏi nhướng mày.
Đây là cổ pháp khí, nhìn bộ dáng rất là không tồi.
Nghe được Kiều Thụy nói, đối phương hừ lạnh ra tiếng.
Cái mũi hơi kém không phì ra thôi.
“Đây là kim bàn, không là đồng la!”
“Không khác mấy mà!” Kiều Thụy nhún vai, chọc tức chết người không đền mạng mà nói.
“Ngươi?” Tu sĩ áo bào tro trừng mắt, bị Kiều Thụy chọc giận sắc mặt xanh mét, cảm thấy bảo bối mình bị người ta vũ nhục.
“Đạo hữu, vì sao phải ngăn đường đi của bọn ta?” Mắt lạnh nhìn đối phương, Liễu Thiên Kỳ biết rõ cố hỏi.
“Không cần biết rõ cố hỏi, giao Kim Hồng quả ra đây, bằng không, đừng hòng rời khỏi nơi này!” Nói đến đây, tu sĩ áo bào tro híp híp mắt, đáy mắt tràn ngập sát ý.
Hoàn toàn là một bộ chí tại tất đắc.
“Ha ha ha, chỉ bằng ngươi?” Nói rồi, Kiều Thụy khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.
Ba viên hỏa cầu bèn đánh về phía chân đối phương.
Đáng giận, bất quá là một Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, có cái bản lĩnh gì trước mặt hai người Trúc Cơ trung kỳ bọn họ nói ẩu nói tả kia chứ? Quả thực là quá không biết tự lượng sức mình!
“A!”
Liếc thấy Kiều Thụy công kích tới, tu sĩ áo bào tro vội vàng thao tác kim bàn trốn tránh.
“Hây!” Liễu Thiên Kỳ giơ tay lên, hai cột nước từ trong lòng bàn tay hắn bay ra, trực tiếp cuốn lấy kim bàn nọ, quay ngược trở về, kim bàn liền bị Liễu Thiên Kỳ đoạt lại đây.
“Cho ngươi!” Liễu Thiên Kỳ kéo tay ái nhân qua, đem kim bàn đưa vào lòng bàn tay Kiều Thụy.
Nếu Tiểu Thụy thích thứ này, thứ này hẳn là không tầm thường.
“Ha ha ha, pháp khí này không tồi đâu á!” Kiều Thụy cười tiếp nhận tới, rất là thích.
“Aaa!”
Mất đi kim bàn, tu sĩ nọ kêu thảm thiết một tiếng, tay giương lên, một cây dây đằng lập tức cuốn lấy phi kiễm dưới chân bọn Liễu Thiên Kỳ.
Tu sĩ áo bào tro cuốn lấy phi kiếm để ổn định thân thể, tránh cho bản thân mình ngã xuống.
“A……” Phi kiếm bị giữ chặt, tức khắc lay động trái phải một trận, dọa Kiều Thụy vội vàng ôm lấy Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ dán lên người mình một tấm Phong phù, tùy theo bèn thu pháp kiếm lại.
Hắn mang ái nhân trong lồng ngực cùng đáp xuống mặt đất.
Mất đi pháp kiếm làm điểm trụ lực, tu sĩ áo bào tro vội vàng dùng dây đằng cuốn lấy cỏ đuôi chồn trên mặt đất, mới chật vật mà rơi xuống mà không đến mức té bị thương.
“Đáng giận, trả kim bàn lại cho ta!” Nhìn kim bàn trong tay Kiều Thụy, gương mặt tu sĩ áo bào xanh mét, hét lớn ra tiếng.
“Hừ!” Liễu Thiên Kỳ lạnh lùng cong cong khóe miệng, đánh ra ba cái thủy cầu, nghênh diện đập về phía đối phương.
Chê cười! Đồ Tiểu Thụy thích, sao hắn có thể trả lại được?
“A!” Liếc thấy công kích của đối phương nói đến là đến, tu sĩ áo bào tro vội vàng thả dây đằng ra, đối kháng ba thủy cầu ập vào trước mặt này.
“Tách Tách Tách……”
Thủy cầu bị dây đằng của tu sĩ áo bào tro liên tiếp đâm thủng, Bạo Tạc phù giống trong thủy cầu cũng bị kích hoạt liên tiếp sau đó.
Tu sĩ áo bào tro bị tạc đến một thân chật vật, mặt xám mày tro lùi lại vài bước.
Nhìn tu sĩ áo bào tro vẻ mặt đen thui, một thân quần áo rách rưới, Kiều Thụy mỉm cười.
“Ngươi tốt nhất mau cút đi, bằng không, đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi, muốn cướp đồ của bọn ta, không có cửa đâu!”
“Hai thằng khốn, ta thấy là các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Nói rồi, tu sĩ áo bào tro bắt lấy túi dưỡng thú bên hông.
“Đối phương là Ngự Thú Sư, cẩn thận một chút!” Nhìn thấy đối phương tháo xuống năm cái túi dưỡng thú, Liễu Thiên Kỳ dặn Kiều Thụy cẩn thận, ngay sau đó, cũng thả ra yêu thú của mình là Hắc Hổ và trùng Đánh Rắm.
Đương nhiên, trùng Đánh Rắm là ngồi ở trên đầu Hắc Hổ, cho nên người ngoài căn bản nhìn không thấy nó đâu cả.
Nhìn thấy đối phương thế mà lại thả ra năm con yêu thú hình thù kỳ quái, Kiều Thụy cũng thả tiểu hồ ly ra.
Y mang theo tiểu hồ ly và Hắc Hổ, hướng tới năm con yêu thú thú, công kích qua.
Liễu Thiên Kỳ vung tay, thả ra năm thanh phi đao của mình, tiến công tu sĩ áo bào tro nọ.
“Đáng giận!” Nhìn năm thanh phi đao nhỏ không ngừng bay tới bay lui xung quanh mình, tu sĩ áo bào tro lập tức lấy ra một cây thương, công kích lại phi đao.
"Hây!" Liễu Thiên Kỳ lấy ra mấy lá Kim Nhận phù, xem chuẩn thời cơ, vung hướng tới đối phương.
“A!” Tu sĩ nọ cuống quít thả ra dây đằng bao vây thân thể mình, nhưng gã vẫn chậm một bước, trên người bị cắt ra vài đạo miệng máu lớn lớn bé bé, có hai đường vết thương trên vai đều trực tiếp lộ thấy xương cốt.
“Ngươi, tên khốn này !” Nhìn Liễu Thiên Kỳ đánh lén, tu sĩ áo bào tro rít gào một tiếng, dây đằng giống như là rắn độc, bơi lội hướng tới Liễu Thiên Kỳ.
“Bạo!” Liễu Thiên Kỳ tung Bạo Tạc phù ra, trực tiếp tạc công kích lại dây đằng.
“Ha!” Kiều Thụy vung một nắm tay mang theo ngọn lửa, đột nhiên đập mạnh vào đầu con yêu thú đầu màu xanh lục ở đối diện.
Đập đến nó thẳng kêu gào gào.
Ngay sau đó, y trực tiếp ném thẳng qua hai kiện pháp khí.
"Ầm!!" Tiếng nổ mạnh lớn đến đinh tai nhức óc, yêu thú bị trực tiếp vật xuống mặt đất.
“Hây!” Kiều Thụy vung rìu trong tay, không cho đối phương bất luận cơ hội thở dốc nào, trực tiếp chém xuống đầu yêu thú kia, giết được con yêu thú đầu tiên.
"Phụt…!" Tu sĩ áo bào tro đang đấu pháp với Liễu Thiên Kỳ, đột ngột phụt một tiếng, hộc ra một mồm máu to.
“Đáng giận!” Gã quay đầu lại, nhìn thấy yêu thú mình khế ước đã bị Kiều Thụy giết, gã mắng to ra tiếng, sắc mặt còn đen hơn đáy nồi.
Còn không đợi gã phát động công kích, lại hộc ra một ngụm máu nữa.
Gã vừa nhìn, lại thấy một con yêu thú khác bị một con Hồng Hồ Ly có bốn đuôi lặc chết.
"Ha!" Thân thể Liễu Thiên Kỳ nghiên về phía trước, thả ra một con rồng nước sau lưng, thẳng bức tu sĩ áo bào tro.
“A!” Tu sĩ áo bào tro kinh hô một tiếng, vội vàng thả dây đằng ra, dây dưa với thủy long của Liễu Thiên Kỳ.
“Đi!” Liễu Thiên Kỳ vung ray, tung ra ba tấm linh phù, thủy long lập tức biến thành băng long, trực tiếp đánh nát những sợi dây đằng đang dây dưa, công kích về phía tu sĩ áo bào tro.
"Hây!" tu sĩ áo bào tro quát to một tiếng, múa may trường thương trong tay, vung đánh thẳng về băng long.
Bàn tay vừa chuyển, Liễu Thiên Kỳ triệu hoán năm thanh phi đao, từ sau lưng công kích về phía gã tu sĩ nọ.
“Phụt……” chiến sủng thứ ba bị Hắc Hổ cùng và trùng Đánh Rắm hợp mưu giết chết, tu sĩ áo bào tro lại lần nữa hộc máu.
“A……” Chỉ một cái hoảng thần trong chớp mắt, phi đao đã trực tiếp đâm vào ngực gã.
Tu sĩ áo bào tro lại hộc máu lần nữa, ngã quỵ trên đất.
Gã vừa chết, hai con thú sủng khác cũng đều hộc máu chết tươi.
***Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.
Kiều Thụy thu lấy yêu hạch và thi thể của năm con yêu thú, Liễu Thiên Kỳ lại đi thu tài sản của tu sĩ áo bào tro, xử lý thi thể đối phương.
“Ha ha ha, hai vị đạo hữu hảo thật là có thủ đoạn!”
Bỗng nhiên, một giọng nữ đánh vỡ sự yên lặng quỷ dị giờ phút này.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy ngẩng đầu, đồng thời nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy ba nữ nhân áo đỏ ngực lộ, cả người đầy tà khí, đi ra tùe trong chỗ tối.
“Không biết ba vị đạo hữu có gì chỉ giáo?” Nhìn thấy ba nữ nhân này, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhíu nhíu mày.
Ba người này hắn chỉ là theo như trong nguyên tác, ba tỷ muội quyến rũ chăng? Ba người này đều là tu sĩ hệ Ám, hơn nữa thủ đoạn cực kì âm độc, tuyệt đối là không dung khinh thường!
“Giao Kim Hồng quả ra, tha cho các ngươi không phải chết! Bằng không, đừng hòng rời khỏi nơi này!” Liếc hai người Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ, đại tỷ áo đỏ cầm đầu lạnh giọng mở miệng, đáy mắt tràn đầy đều là sát ý.
“Ha ha ha, ba vị thật đúng là buồn cười! Chỉ một quả trái cây, dù ta có cho các ngươi, vậy ba người các ngươi định chia thế nào?" Nhìn ba người, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười nói.
"Phân chia như thế nào là chuyện của tỷ muội bọn này, giao ra đây!" Nói rồi, Lão Nhị tà khí mà nhìn Liễu Thiên Kỳ.
"Hê hê!" Liễu Thiên Kỳ hừ cười một tiếng, chỉ chốc lát đã chạy sang một bên.
“Tiểu Thụy, ba tỷ muội này là tu sĩ hệ Ám, ba người liên thủ thì vô cùng lợi hại, ta dẫn đi một người trước, đệ mang theo Kim Diễm và Hắc Hổ đối phó dư hai kẻ còn lại, nhớ kỹ, đừng để các ả liên thủ!”
Nghe được Liễu Thiên Kỳ truyền âm, Kiều Thụy gật đầu.
“Ta rõ rồi!”
Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ cũng không quay đầu lại mà đào tẩu, Lão Nhị vội vàng đuổi theo.
Lão Đại cũng lập tức đi qua đi vây quanh Kiều Thụy vẫn đứng yên tại chỗ chưa động.
“Kim Diễm, Hắc Hổ, trùng Đánh Rắm, lên!” Kiều Thụy mở miệng, bảo ba gia hỏa đi đối phó nữ tử tà ác dẫn đầu này, mình thì đối đầu với Lão Tam phía sau.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Đuổi theo Liễu Thiên Kỳ, Lão Nhị chạy nhanh như bay.
Một bên chạy, một bên đe dọa Liễu Thiên Kỳ chạy phía trước.
Liễu Thiên Kỳ thường quay đầu lại, kiểm tra khoảng cách giữa cả hai một chút.
Cảm giác khoảng cách vừa vặn rồi, hắn mới thả công kích ra.
Nhìn Liễu Thiên Kỳ chạy vài bước thì quay đầu lại đánh ra một cái thủy cầu, chạy vài bước thì quay đầu lại đánh một cái thủy cầu, chạy chạy dừng dừng mà đánh lén, Lão Nhị buồn bực không thôi, một khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, chạy nhanh hơn hai bước, ngăn trước mặt Liễu Thiên Kỳ.
“Hừ, ta xem ngươi còn chạy đi đâu!” Như hổ rình mồi mà nhìn con mồi, Lão Nhị nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy!
“Nha đầu thúi, ngươi chịu chết đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lại đánh ra ba cái thủy cầu, đập về hướng đầu của đối phương.
“Hây!” Nữ tử áo đỏ lộ bả vai quát to một tiếng, đầu ngón tay vừa chuyển, một đoàn hắc khí lập tức không phí sức lực mảy may mà phá vỡ ba cái thủy cầu.
“Đi!” Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, lại ném qua hai cái thủy cầu.
Lão Nhị lại huyển động đầu ngón tay, một lần nữa dùng cùng loại phương pháp phá vỡ những thủy cầu đó.
Khi một cái thủy cầu cuối cùng bị phá vỡ, một đạo bạch quang sáng lên, Lão Nhị đốn giác chợt lạnh cả người.
Mình thế mà lại không động đậy nổi?
Nhìn thấy đối thủ bị đóng băng, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp tung ra một phen Thiên Lôi phù và Bạo Tạc phù.
“Ầm ầm ầm……” Hai mươi mấy lá phù đồng thời nổ tung, Lão Nhị trực tiếp bị xốc bay ra ngoài.
“Phụt……” Lão Nhị nặng nề mà té xuống đất, há miệng phun ra một mồm máu tươi.
“Nhị muội!” Lão Đại kinh hô ra tiếng, muốn chạy tới, lại bị Kim Diễm và Hắc Hổ triền quấn gắt gao, căn bản vô pháp cầu viện.
“Nhị tỷ!” Lão Tam hô to một tiếng, ả vài lần muốn lại đây, nhưng đều bị Kiều Thụy cản lại.
---------------------------------------------
Lời của editor (Kaorurits): Chương này càng thấy rõ sự chơi dơ và thâm như *ái chó (huhu tui đùa thôi nha) của Liễu Thiên Kỳ ┐( ˘_˘)┌
Đây là bộ tu tiên thăng cấp lưu hiếm hoi mà thấy nhân vật chính vừa chính vừa tà, dùng mọi thủ đoạn đạt mục đích nhưng vẫn có điểm mấu chốt.
Kiểu, mày đưa lên thì tao hốt thôi.
Thua thì chịu ┐( ˘_˘)┌
Và tui thích nhất ở Kiều Thụy là: tuy ẻm không hoàn hảo, còn nhiều tính xấu ngơ ngơ nữa, nhưng ẻm nghe lời vô cùng, Liễu Thiên Kỳ nói một là ẻm không nói hai bao giờ, dù có là giết người hay làm gì thò cũng ủng hộ, nên ẻm chẳng bao giờ gây chuyện gì ảnh hưởng cả.
Nhiều khi thấy cưng cưng ( ꈍᴗꈍ)
▬▬ι══════ﺤ-═══════ι▬▬
Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits.
【 chương 104】 Đối đầu nam chính
Lão Nhị quỳ rạp dưới đất, còn chưa kịp đứng dậy đã nhìn thấy năm thanh phi đao công kích lại hướng mình.
“Chắn!” Lão Nhị vung tay lên, triệu hồi ra một đoàn hắc khí lớn, hóa thành một tấm chắn màu đen, chắn trước mặt chính mình.
Lòng bàn tay Liễu Thiên Kỳ vừa chuyển, tung ra một cái thủy cầu, đập mạnh về tấm chắn màu đen của Lão Nhị.
“Đùng!!"
Thủy cầu đụng phải tấm chắn phát ra một tiếng nổ vang, từng đạo kim quang đâm xuyên qua tấm chắn, trực tiếp công kích về phía Lão Nhị.
“A……” Lão Nhị kêu thảm thiết một tiếng, chưa kịp phòng bị đã bị Quang Minh phù đánh lén, tử thi ngã quỵ xuống đất.
“Phụt……” Lão Nhị vừa chết, Lão Đại và Lão Tam cũng đều phun máu ra.
Liễu Thiên Kỳ thả ra hai cái đại thủy cầu, trực tiếp ập qua Lão Tam.
Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ ra tay, Kiều Thụy tung rìu trong tay lên, phối hợp Liễu Thiên Kỳ cùng nhau công kích đối thủ.
“A…!"
Lão Tam kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, vội vàng thả ra sương đen ngăn cản công kích ập vào trước mặt.
Liễu Thiên Kỳ lấy ra một kiện pháp khí bán thành phẩm, lại lấy ra năm tấm Quang Minh phù, quấn chúng lên trên pháp khí, ném thẳng về phía Lão Tam.
Vừa mới đánh nát thủy cầu của Liễu Thiên Kỳ, pháp khí của Liễu Thiên Kỳ lại đến.
Lão Tam vội vàng ngưng tụ ra một thanh cự kiếm màu đen, đâm tới kiện pháp khí kia.
“Đoàng……” Pháp khí nổ tung, từng đạo kim quang chói mắt tựa như kiếm quang, chiếu về hướng Lão Tam.
“A……” Lão Tam kêu thảm thiết một tiếng, cũng ngã xuống đất.
“Hai tên khốn các ngươi!” Lão Đại quát to một tiếng, cắn nát đầu ngón tay, đầu ngón tay vừa chuyển, một đoàn sương mù màu đen lập tức nâng thân thể ả bay lên.
“Dám giết Nhị muội Tam muội ta, chết hết đi cho ta! Chết đi!" Lão Đại áo đỏ đứng giữa không trung, một khuôn mặt phẫn hận đến vặn vẹo, hung tợn rít gào với Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
“Tiểu Thụy, cẩn thận!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra sáu tấm Phòng Hộ phù, chính mình dán ba tấm, lại dán cho Kiều Thụy ba tấm.
Đầu ngón tay Lão Đại không ngừng chuyển động, niệm động chú ngữ, một lốc xoáy màu đen nhanh chóng thành hình trên mặt đất.
Nó không ngừng xoay tròn, hơn nữa càng xoay càng lớn, càng dài càng cao.
“Đại Lốc Xoáy!” Nhìn thâyd đối phương muốn phóng đại chiêu, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một tấm Quang Minh phù cho ái nhân.
“Tiểu Thụy, xem chuẩn thời cơ, dùng Quang Minh phù này đối phó ả!” tu sĩ hệ Ám sợ nhất là Quang Minh phù này.
"Ừm, ta biết rồi." Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
Liễu Thiên Kỳ chuyển động tay, cũng bắt đầu niệm động chú ngữ, từng giọt bọt nước nhỏ vui sướng nhảy lên trong tay hắn, hơn nữa càng tụ càng nhiều.
Chúng chậm rãi tràn ra lòng bàn tay Liễu Thiên Kỳ, rơi xuống mặt đất, ngưng tụ thành một cột nước không ngừng xoay tròn.
“Đi!” Lão Đại hét lớn một tiếng, đột nhiên đẩy mạnh, một xoáy nước màu đen cao tầm ba mét liền công kích về Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
“Chắn!” Liễu Thiên Kỳ quát to một tiếng, cũng đẩy cột nước của mình ra, chặn lại đại lốc xoáy của đối phương.
Đại lốc xoáy này chính là kỹ năng tất sát của ba tỷ muội quyến rũ.
Nếu không phải hắn đã giết Lão Nhị và Lão Tam từ trước, nếu ba tỷ muội cùng nhau sử dụng chiêu này, hắn và Tiểu Thụy chỉ sợ là phải chết không thể nghi ngờ!
“Xoáy nước này thật là lợi hại, ta cảm giác được sát ý dày đặc!” Nhìn xoáy nước nọ, Kiều Thụy kinh hô ra tiếng.
“Đúng vậy.
Xoáy nước này bất kể là người hay là yêu thú, ai bị cuốn vào sẽ bị xay nhuyễn thành một mớ thịt nát!” Kim Diễm chạy tới phía sau Kiều Thụy nói.
Nghe được Kim Diễm nói, Kiều Thụy đốn giác da đầu tê dại một trận, thật đúng là lợi hại.
"Ầm!!"
Xoáy nước màu đen và cột nước cao ngang nhau tác động vào nhau, xoáy nước vẫn xoay tròn như cũ, cột nước cũng xoay tròn như cũ.
Kiều Thụy lặng lẽ di động sang bên cạnh vài bước, vung tay tun ra một nửa linh phù còn lại, ập về phía Lão Đại.
“Đi!” Lão Đại phủi tay, tung ra một cái đai lưng hỏa hồng sắc, chặn lại những lá Quang Minh phù đó.
Nhìn phù bị đai lưng bắn thủng, rơi xuống trên mặt đất, Kiều Thụy cắn chặt răng.
Y lại tung ra hai kiện pháp khí bán thành phẩm.
Nhưng vẫn bị Lão Đại dùng pháp khí khác chặn ngay lập tức.
Kiều Thụy lấy kim bàn ra, dẫm dưới chân, mặc niệm chú ngữ, bay về phía Lão Đại đối diện.
“Ha!” Y phất tay, một thiết quyền mang theo lửa cháy vụt tới nữ nhân kia.
“Vèo……” quyền ảnh sắc lửa đỏ tựa như một con chim màu đỏ, bay về hướng Lão Đại.
“Đáng giận!” Phóng đại chiêu lại liên tiếp bị quấy rầy, Lão Đại áo đỏ bực mình không thôi, vội vàng thả ra tấm chắn màu đen, ngăn cản Kiều Thụy công kích.
“Hây! Hây! Hây……” Kiều Thụy huy quyền, lại hung hăng mà đánh ra ba quyền.
“Ầm ầm ầm……” Ba quyền ảnh thiêu đốt hừng hực liệt hỏa đều đánh vào tấm chắn màu đen kia, hóa thành một mảnh hư vô.
Cảm giác được đối phương tiến công bị chắn lại, Lão Đại nhẹ nhàng cong khóe miệng lên.
“Ha!” Liễu Thiên Kỳ thao tác cột nước, điên cuồng mà hướng tới lốc xoáy của Lão Đại va chạm không ngừng, pát ra tiếng vang chạm nhau không dứt.
“Đi!” Vội vàng thu liễm tâm thần, Lão Đại bắt đầu chuyên tâm đối phó Liễu Thiên Kỳ xoáy nước màu đen xoay tròn càng nhanh, tốc độ va chạm lại đây cũng càng mãnh liệt.
“Sát!” Tung ra mấy tấm Bạo Tạc phù, Liễu Thiên Kỳ dung nhập chúng vào trong cột nước của mình.
"Đùng đùng đùng…."
Cột nước và xoáy nước đánh vào nhau, thường thường phát ra tiếng vang nổ mạnh.
Xoáy nước màu đen rõ ràng đã xuất hiện một vài vết rách.
“Đáng giận!” Lão Đại quát to một tiếng, cánh tay vừa chuyển, xoáy nước màu đen càng to thêm vài phần.
“Đi!” Kiều Thụy dương tay, tung ra một cái hỏa cầu, hung hăng mà đụng vào tấm chắn màu đen của đối phương.
“Bang!” Công kích lại một lần nữa bị đánh bật ra.
Lấy ra ba kiện pháp khí, Kiều Thụy phân biệt dán lên linh phù trên đó, rồi sau đó vứt thẳng đến chỗ đối phương.
“A!"
Tấm chắn đen bị Quang Minh phù công phá, kim quang trực tiếp đâm xuyên qua ngực Lão Đại áo đỏ, đối phương kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp từ giữa không trung ngã xuống.
“Hây!” Kiều Thụy phất tay, liên tiếp bổ thêm ba cú thiết quyền, chờ đến lúc nữ nhân rơi xuống đất, người đã chết rồi.
Nữ nhân vừa chết, xoáy nước màu đen cũng biến mất, cột nước của Liễu Thiên Kỳ cũng theo đó mà biến mất.
“Phụt……” Liễu Thiên Kỳ há mồm, hộc ra một mồm máu to.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy chạy tới, vội vàng đỡ lấy ái nhân.
“Không sao đâu, quét tước chiến trường, lập tức rời đi!” Liễu Thiên Kỳ xua tay, bảo không sao.
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, rút nhẫn không gian của ba người, phóng hỏa thiêu thi thể ba người xong, bèn mang Liễu Thiên Kỳ rời đi.
“Hai vị thật có bản lĩnh!” nam chính và Vu Thanh U cất bước đi ra từ trong từ chỗ tối, ngăn cản đường đi hai người.
“Đúng vậy, hai vị Trận Pháp Sư, bày trận giết người đoạt bảo, thật là quá bản lĩnh!” Vu Thanh U gật đầu, nói như thế.
Nghe vậy, Kiều Thụy khinh thường mà bĩu môi.
“Nói dường như bọn ta đại nghịch bất đạo lắm vậy! Chẳng lẽ, ngươi không phải tới đây giết người đoạt bảo à?”
“Ê, các ngươi tìm được linh quả còn thiết hạ Sát trận, cách làm này vốn dĩ liền rất ngoan độc.
Chẳng lẽ còn sợ người ta nói sao?” Lời này, Vu Thanh U nói đúng lý hợp tình.
“Vậy ngươi tốt được chỗ nào? Nhìn thấy chúng ta bị thương mới chạy ra, nói rõ là định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” Lời này, Kiều Thụy nói theo lý thường.
“Bảo vật có do người có duyên biết được.
Kỹ không bằng người, đó là do ngươi thủ đoạn không đủ.
Oán trời trách đất chỉ có thể thuyết minh ngươi vô năng!” Nhìn Vu Thanh U, Liễu Thiên Kỳ nói cực kỳ không khách khí.
Nói đến cùng, đối phương còn không phải là ghen ghét hắn và Tiểu Thụy có được linh quả sao? Lúc này chạy ra, không phải là định phân chia một ly canh, giết người đoạt bảo sao?
“Đạo hữu nói không sai, chỉ là ngươi tàn sát vô tội như vậy, không khỏi có chút quá tàn nhẫn đi?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, nam chính lạnh lùng mà nói.
“Hừ, chê cười! Tu giả tranh mệnh với trời, giết chóc là không thể tránh được.
Nói cứ như các hạ không có giết người nào vậy!” Khinh thường mà liếc nhìn đối phương một cái, Liễu Thiên Kỳ khinh thường mà nói.
Nam chính một đường vượt mọi chông gai, đi lên đỉnh cao nhân sinh, giết người là tuyệt đối không phải số ít! Lúc này đi chạy tới nói mình tàn nhẫn, vậy rõ chính là chó chê mèo lắm lông!
“Nếu nhị vị muốn phổ độ chúng sinh, vì dân trừ hại, ta đây liền thành toàn các ngươi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ cong khóe miệng lên, phất tay bèn tung ra một khối trận pháp bàn.
“Đi!” Nam chính quát to một tiếng, bắt lấy cánh tay phải Vu Thanh U định đi, đáng tiếc cũng đã không kịp nữa.
Nhìn hai người biến mất tại chỗ, Kiều Thụy không khỏi chớp chớp mắt nhìn về phía ái nhân.
“Thiên Kỳ?”
“Ta đã vây bọn họ vào Sát trận bàn rồi.
Ta đã hao hết linh lực, chúng ta đi mau!” Nếu không phải ban nãy thả đại chiêu, linh lực hao hết, Liễu Thiên Kỳ thật đúng là muốn cùng nam chính đấu một trận đấy! Rốt cuộc, đây là lần đầu tiên đối đầu nam chính mà!
"Dạ." Kiều Thụy gật đầu, lấy ra mâm tròn kia, mang theo Liễu Thiên Kỳ cùng nhau rời Ngọc Hà sơn.
Sau khi trở lại Thánh Đô, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ cũng không trực tiếp trở lại học viện Thánh Đô, mà là ở bên ngoài thuê một cái phòng tu luyện, cùng nhau chữa thương tu dưỡng.
“Thiên Kỳ, huynh thế nào rồi?” Đỡ Liễu Thiên Kỳ ngồi xuống, Kiều Thụy nôn nóng mà dò hỏi.
“Không sao, chỉ là hao phí một ít linh lực mà thôi, ăn mấy viên đan dược, điều dưỡng hai ngày thì không có việc gì!" Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ ăn vào hai viên đan dược, lại dán rất nhiều Tụ Linh phù phụ trợ hấp thu linh lực lên người, bắt đầu điều tức.
“Vậy sao.
Vậy huynh chậm rãi điều tức, ta không quấy rầy huynh!” Kiều Thụy gật đầu, ngồi ở bên cạnh Liễu Thiên Kỳ, cũng dùng đan dược bổ sung linh lực, yên lặng điều tức lên.
Điều dưỡng ba ngày, thân thể Liễu Thiên Kỳ mới chậm rãi khôi phục, lúc đó, Kiều Thụy đã tách phân yêu thú trong tay, tách luôn cả da thú, xương thú và thịt thú ra.
"Thiên Kỳ, ta tách yêu thú trong tay ra hết rồi.
Trước khi trở về học viện, chúng ta có thể đem bán tất cả da thú với yêu hạch trong tay.
Linh thạch nhận được thì mua linh thảo linh hoa cho huynh điều chế dịch phù văn.
Huynh thấy có được không?"
“Ha ha ha, được, bất quá, chúng ta còn phải dịch dung một chút, ta tính đem bán dịch phù văn cấp một và hai đi!" Trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, Liễu Thiên Kỳ quyết định đem bán dịch phù văn cấp một và hai.
“Bán đi? Không phải nói dịch phù văn không thể bán sao?” Kiều Thụy nhăn mắt, vẻ mặt hoang mang.
“Chỉ bán lúc này thôi, dịch phù văn cấp một và hai, ta không dùng được!” Liễu Thiên Kỳ tự nhiên cũng biết, dịch phù văn là không thể bán.
Nhưng dịch phù văn cấp một và hai hắn không dùng tới, đặt trong tay cũng là lãng phí, chỉ có thể bán đi.
“Ưm, cũng đúng, huynh hiện tại là Phù Văn Sư cấp ba, dịch phù văn cấp một hai tất nhiên không dùng tới." Kiều Thụy gật đầu nói phải.
“Đúng vậy.” Liễu Thiên Kỳ hơi hơi gật gật đầu, như suy tư gì.
“Thiên Kỳ, huynh đang nghĩ gì vậy?” Nhìn ái nhân như lặn mất, Kiều Thụy tò mò mà dò hỏi.
“Ta suy nghĩ, hai vị sư huynh có thể rời khỏi cái Sát trận kia hay không.” nam chính có vận may nghịch thiên, một cái Sát trận cấp ba hạ phẩm hẳn là sẽ không vây khốn gã được, còn Vu Thanh U kia thì khó nói, rốt cuộc, đối phương chỉ là vai phụ, hơn nữa, lần này không chết, tiếp theo cũng sẽ chết!
“Xì, chết càng tốt, hai tên khốn giả nhân giả nghĩa, luôn miệng nói chúng ta tàn bạo.
Nói đến cùng, không phải là vì cùng chúng ta đoạt Kim Hồng quả ư? Ra vẻ đạo mạo!”
Nghe Kiều Thụy nói lời này, Liễu Thiên Kỳ cười, duỗi tay kéo lại tay đối phương.
“Mặc kệ ta nói cái gì, làm cái gì, đệ đều cảm thấy là đúng sao?”
“Đương nhiên, Thiên Kỳ nói, làm, nhất định là đúng.
Không đúng cũng là đúng!” Lời này, Kiều Thụy trả lời theo lý thường.
“Ha ha ha, đệ đó!” Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ cười, sủng nịch mà kéo người vào trong lồng ngực.
Đây là Tiểu Thụy của hắn, ngây ngô, si ngốc, sẽ tuyệt đối tín nhiệm ái nhân, sẽ vô điều kiện tin tưởng theo mỗi một câu một chữ ái nhân nói.
Trong sách, người Kiều Thụy tín nhiệm là nam chính, mà hiện tại, người Kiều Thụy tín nhiệm là mình!
“Thiên Kỳ, khi nào chúng ta rời nơi này về học viện? Lại bảy ngày nữa chính là, chính là……”
Nói đến cái này, sắc mặt Kiều Thụy đỏ lên.
“Là cái gì?” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, biết rõ còn cố hỏi.
"Huynh… huynh lại ghẹo ta?" Kiều Thụy trừng mắt, bực mình không thôi.
“Ha ha ha! Được rồi, chúng ta bây giờ liền đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra hai lá Dịch Dung phù.
“Dạ!” Kiều Thụy tiếp nhận phù, cao hứng mà dán lên trên người..