Không có ai vĩnh viễn đứng một chỗ chờ một người không biết quý trọng mình.
Khi nghe những lời này, Nam Duy chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, có vô số lời không nói ra được, phẫn uất và hối hận đang mãnh liệt dâng trào, đợi đến khi chỉ còn một mình thì rốt cục không thể nhịn được nữa mà phun ra.
Cậu nhớ mình từng than phiền với bạn bè rằng Nam Thiệu chính là một con chó, bất kể là đá hay mắng như thế nào cũng không quan tâm, chỉ cần vẫy tay sẽ phe phẩy cái đuôi cuống cuồng chạy tới. Con người ta đa phần sẽ không chán ghét một con chó vừa trung thành vừa nghe lời nhưng điều kiện tiên quyết là con chó này không có tâm tư riêng. Hiện giờ suy nghĩ lại mới biết lúc trước khi nói những lời này bộ mặt của mình đáng ghét thế nào.
Khi cậu được sinh ra, mẹ Nam Thiệu đã qua đời được vài năm, vì thế mẹ cậu không được xem là người thứ ba, cũng không gây tổn thương gì cho mẹ của Nam Thiệu. Chỉ là khi sinh cậu, mẹ cậu không được khỏe nên không thể vào nhà họ Nam. Cũng vì cậu là do người sau sinh nên ông nội vẫn luôn không thích cậu, sau khi ba mang cậu về nhà họ Nam thì cũng quên đi sự có mặt của cậu, chỉ có Nam Thiệu đối đãi với cậu thật tốt, tựa hồ vừa là cha vừa là anh trai. Lúc đầu cậu cũng rất kính yêu Nam Thiệu cho đến khi nhận ra đối phương có tâm tư riêng. Có lẽ là cho rằng đối phương đã phản bội tín nhiệm của mình, cho nên mấy năm sau đó cậu cơ hồ là dùng thái độ phiền chán để đối mặt với sinh vật ghê tởm mang tên Nam Thiệu. Chán ghét, bài xích, vũ nhục,.. chỉ cần là thái độ đối với một người bị ghét thì cậu đã làm vô số lần, thế nhưng đối phương đều dễ dàng tha thứ cho cậu, khiến cho cậu cảm thấy hắn có ý đồ khác. Cậu không phải không biết Nam Thiệu vì để dành thức ăn cho cậu mà chịu đói đi ra ngoài giết zombie thu thập vật tư, thế nhưng cậu vẫn tuyệt không cảm kích. Thậm chí khi đối phương vì một câu muốn ăn trái cây của cậu mà không để ý nguy hiểm đi tìm kiếm và bị zombie cắn, cậu cũng không có chút áy náy hay khổ sở nào mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái vì cuối cùng đã có thể thoát khỏi người này.
Thật là lòng lang dạ sói! Đáng tiếc khi đó cậu đã bị Nam Thiệu yêu chiều đến không biết trời cao đất rộng là gì, chỉ cho rằng người trên toàn thế giới này đều nên quỳ gối dưới chân cậu, đâu còn biết những chuyện khác nữa. Càng về sau càng xảy ra nhiều chuyện, cậu mới biết trên đời này sẽ không có ai toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cậu như Nam Thiệu cả.
“Anh hai.” Nhìn thấy Nam Thiệu đang đi xuống lầu cùng với một người đàn ông, cậu đứng lên, ánh mắt không giấu được sự kích động và thấp thỏm chờ đợi, nếu không phải cực lực khắc chế thì chỉ sợ đã chạy lên đón rồi. Người đàn ông đó nói, không có ai vĩnh viễn chờ đợi một người không quý trọng mình, cậu không tin, Nam Thiệu thương cậu như thế, bất kể cậu làm sai điều gì cũng đều tha thứ thì làm sao có thể thay đổi được.
Nhưng làm cậu thất vọng là, trước kia người anh trai chỉ cần nhìn thấy cậu cười một cái đã vui vẻ cả buổi sáng, lúc này nghe tiếng gọi của cậu cũng chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng rồi quay đầu nói chuyện với những người khác.
“Tìm ra những người đó đang ở đâu chưa?” Nam Thiệu không biết mình và đứa em trai này còn có thể nói cái gì, vì thế không để ý tới mà hỏi Kiều Dũng về tin tức mấy người đã tập kích đám Cương Tử, nếu không nhanh chóng thì bọn chúng sẽ kết bè với nhau rồi kéo tới cửa, nếu để những người đó còn sống thì sẽ gặp phiền toái lớn.
Triệu Xuân chừa ra hai chỗ ngồi cho hai người, Kiều Dũng giơ tay xoa lên cái đầu tóc ngắn của mình lười biếng đáp “Nếu ngay cả năng lực nhỏ đó cũng không có, không bằng chúng ta lập tức đi khỏi nơi này, đi được bao xa thì đi.”
“Ngay sau hôm xảy ra chuyện bọn chúng đã lấy tốc độ nhanh nhất chia nhau gia nhập bốn đội cũng không tệ lắm, hiển nhiên là sợ bị chúng ta trả thù nên mới dùng cách này để tìm sự che chở.” Lưu Hạ nói tiếp “Nếu chúng ta động đến bọn chúng, như đã nói, có nghĩa là muốn kết thù với bốn thế lực lớn hơn chúng ta gấp mấy lần.” Trước tiên anh nói về hậu quả có khả năng tạo thành, hiển nhiên cũng là ý nghĩ của bốn người kia, sau đó mới nói ra tên của bốn đội đó.
“Ai biết mặt, lát nữa dẫn tôi đi.” Nam Thiệu nghe xong vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ thản nhiên nói. Đừng nói bọn chúng gia nhập vài nhóm tư nhân, cho dù thật sự được căn cứ mời chào hắn cũng không hề có chút dao động.
“Để tôi đi.” A Thanh mở miệng nói. Ngày đó anh và Cương Tử chính diện chống lại mấy kẻ đó, thậm chí thiếu chút nữa đã chết trong tay bọn chúng, tất nhiên là phải nhớ rõ mỗi một khuôn mặt. Nếu có thể, anh muốn tự tay làm thịt bọn chúng.
“Hai hôm nay bọn chúng ra vào đều đi chung với những người khác trong đội, không tách riêng ra bao giờ.” Lưu Hạ nhắc nhở. Anh là dị năng hệ phong nên rất dễ dàng theo dõi người khác.
Kiều Dũng sớm đã lý giải tình hình, sở dĩ vẫn không ra tay là vì trong đội có người bị thương, hiện giờ tất cả mọi người đều đã khoẻ nên không còn gì phải cố kỵ nữa, nghe vậy không khỏi cười lạnh “Dám làm thì nên chuẩn bị sẵn cái mạng để trả đi.” Trong bất tri bất giác, tư duy con người đã gần như bị tận thế tàn khốc tàn phá đến không còn nhận ra nữa. Nếu bị người lấn trên đầu mà không phản kích, sau này chỉ sợ ai cũng có thể đạp một cước, nếu chỉ vì như vậy mà phải chết thì thật là đau khổ.
“Muốn ra tay thì chừa cho tôi một vé. Hành động! Xử chúng!” Cương Tử đối với chuyện này là trăm phần trăm ủng hộ, giống như A Thanh vậy, trong lòng anh cũng nghẹn khuất không ít. Vết bỏng trên người anh đã vài ngày, nếu không phải có Kim Mãn Đường thì chỉ sợ đùi anh đã đau đớn như lửa đốt ngay cả quần cũng không mặc được.
Sau khi Cương Tử nhảy ra thì liên tiếp có vài người lên tiếng muốn tham gia hành động. Kiều Dũng dùng ngón tay cái vuốt râu không lên tiếng, vẻ mặt bí hiểm, kỳ thật trong lòng hết sức hài lòng về phản ứng của mọi người, trước mặc kệ năng lực như thế nào, ít nhất có thể xác định trong đội không có việc gặp chuyện liền sợ hãi chùn bước. Điều này rất quan trọng trong việc sinh tồn ở tận thế.
“Một mình tôi là đủ rồi.” Chờ cho mọi người nói xong, Nam Thiệu mới thản nhiên mở miệng, “Việc này cố gắng không nên làm lớn.” Thực lực của toàn bộ đội ngũ ở căn cứ Bác Vệ chỉ có thể được xếp ở hạng ba, nếu cùng lúc đối mặt với bốn đội dị năng chỉ sợ là chống không nổi, huống chi còn có một Giang Vệ Quốc ở bên cạnh theo dõi hắn. Không phải là hắn luyến tiếc căn cứ Bác Vệ nhưng đây là nơi có khả năng liên hệ với Lý Mộ Nhiên nhất, không đến mức bất đắc dĩ thì không rời khỏi vẫn tốt hơn.
“Như vậy sao được…” Những người khác còn định nói thêm, tuy rằng biết năng lực của Nam Thiệu không hề kém, nhưng đối thủ là bốn người dị năng lại thêm quan hệ với bốn đội, nếu đánh nhau, toàn đội chỉ sợ cũng không chiếm được lợi thế nói chi là một người.
Kiều Dũng đưa tay ý bảo mọi người ngừng nói chuyện, sau đó nhìn Nam Thiệu “Muốn trợ giúp gì chỉ cần lên tiếng.” Thời gian bọn họ ở chung không ngắn, hắn biết Nam Thiệu không phải là người chỉ giỏi mạnh miệng, nếu đã đề xuất một mình đi làm chuyện này thì quả thật có năng lực để làm, vả lại nhất định là vì Trương Dịch, dù sao những kẻ đó từng muốn lấy mạng anh.
Nam Thiệu gật đầu đáp lại. Từ lúc bắt đầu Trương Dịch cũng không nói chuyện nhiều, nhưng đến khi Nam Thiệu và A Thanh chân chính xuất phát thì anh lại không nhanh không chậm mà đi theo. Đối với người khác Nam Thiệu còn có thể thương lượng một chút, nhưng đối với anh thì lại không có cách nào từ chối.
“Tôi còn chưa biết căn cứ này trông như thế nào, vừa lúc đi dạo tham quan.” Trương Dịch mỉm cười nói.
Nam Thiệu bất đắc dĩ thở dài, vươn tay chỉnh quần áo lại giúp anh, kéo khóa áo lên che lại miệng mũi, cuối cùng nắm chặt bàn tay anh để vào trong túi áo của mình rồi mới tiếp tục bước đi.
“Tôi nói này, hai anh ân ái trước mặt một lão già độc thân như vậy mà được sao?” A Thanh ho khan một tiếng nói đùa.
Nam Thiệu thản nhiên liếc mắt nhìn anh, đáp lại: “Cương Tử cũng rất được đấy.”
A Thanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng không khỏi méo miệng đáp “Anh đại, xem như em chưa nói gì, em chỉ đùa thôi ha!” Nói xong hai tay tại trước ngực miêu tả ra hình dáng của hai quả núi vừa lớn lại vừa tròn.
Nam Thiệu xem thường nhìn anh, Trương Dịch nhịn không được cười ra tiếng. Ba người cười nói đi trên đường, ai cũng không chú ý có một thiếu niên đang ở phía sau nhìn họ, trên mặt khó giấu nỗi mất mát và bi thương.
Trong đội đều là người thông minh, hết thảy những điều này họ đều nhìn thấy, dĩ nhiên nhìn ra quan hệ của hai anh em không tốt như họ đã nghĩ, thế nhưng cũng không có ai thay đổi thái độ, đối đãi với Nam Duy vẫn như trước đây, không quá gần gũi nịnh nọt cũng không quá thờ ơ.
“Anh trai cậu với A Dịch đều rất tốt, cậu không nên làm cho anh cậu mất mặt!” Kiều Dũng đi tới, một bàn tay vỗ lên vai Nam Duy.
Bị hắn đụng chạm, Nam Duy bất giác run lên, khó khăn lắm mới khống chế bản thân không hất cái tay đặt trên vai mình xuống, nhưng trong mắt đã tràn đầy chán ghét và sợ hãi. Khi đối mặt với một khuôn mặt hồ ly tràn đầy tươi cười không mang bất cứ ý đồ nào khác, biết rõ phản ứng của mình hơi thái quá, cậu rũ mắt che giấu cảm xúc, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Nếu Nam Thiệu mà nhìn thấy chỉ sợ sẽ rất ngạc nhiên.
Kiều Dũng chú ý thấy sự đề phòng trong đáy mắt cậu, cũng không thèm để ý. Sự chật vật của cậu khi vừa mới đến, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn ra, miệng không nói nhưng trong lòng thì hiểu rõ, cho nên đối với cậu hắn cũng coi như khoan dung.
Mấy người Nam Thiệu ra ngoài cũng không lâu, trước buổi trưa đã trở về. Còn về những kẻ kia, hai người trong số chúng đã theo đội làm nhiệm vụ, hai kẻ khác thì vẫn luôn trốn trong sân huấn luyện không thấy xuất hiện, cuối cùng ba người chỉ đi vòng vòng trong căn cứ, sau đó đi khu tuyên bố nhiệm vụ và khu tin tức tìm người, một chuyến này trên cơ bản là không được gì. Nhưng Nam Thiệu có Trương Dịch đi cùng, Trương Dịch thì lại là lần đầu tiên ra ngoài sau khi vết thương được chữa lành nên hai người cũng không cảm thấy thất vọng, đơn thuần chỉ là tản bộ.
“Muốn gặp bọn chúng tốt nhất là ngồi chờ ở cửa căn cứ từ sáng sớm cho đến tối, bọn chúng nhất định sẽ phải nhận nhiệm vụ.” Khi về gần đến sân, A Thanh nói “Đúng là lũ chuột nhắt, còn biết tìm động chuột mà trốn. Đáng tiếc thời gian quá ngắn còn chưa kịp có cơ hội làm quen với những người trong các đội khác.”
Nam Thiệu mỉm cười đang định đáp lời thì nhìn thấy một thiếu niên ở trong sân đi tới.
“Anh hai, em muốn nói chuyện riêng với anh.” Nam Duy nói, không còn vẻ muốn nói lại thôi như hai lần trước, hiển nhiên đã biết nếu cứ bị động chờ đợi thì không được, Nam Thiệu sẽ không vừa thấy mình liền dán lên như xưa nữa.
Nghe vậy, Nam Thiệu theo bản năng nhìn Trương Dịch, cứ như sợ anh không vui, lại giống như đang hỏi ý kiến của anh. Nam Duy thấy thế trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, nhưng sau đó bụng lại tràn đầy ghen tỵ xấu xa. Mới qua không bao lâu, cậu chỉ muốn nói mấy câu với anh hai nhà mình mà cũng cần người ngoài đồng ý? Bỗng dưng trong thoáng chốc cậu thật muốn quay đầu bỏ đi nhưng may mà đã kìm lại được. Thái độ của Nam Thiệu trong những ngày qua đã nói cho cậu biết, sẽ không còn có ai dỗ dành cậu khi cậu không vui, dung túng cậu khi cậu nổi giận nữa.
Trương Dịch biết chuyện giữa hai anh em sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cho nên không nói gì, vỗ vỗ vai Nam Thiệu rồi cùng A Thanh trở về trước.
“Nói đi.” Nhìn bóng dáng Trương Dịch biến mất sau cánh cửa, Nam Thiệu mới thu lại ánh mắt nhìn về khuôn mặt vừa có chán ghét vừa có bi thương của thiếu niên. Vết thương trên mặt của thiếu niên đã gần như không còn, khôi phục lại vẻ anh tuấn mỹ mạo như xưa, nhưng đã không còn một chút kiêu ngạo nào làm hắn cảm thấy thật xa lạ.
Đôi môi thiếu niên giật giật như là cực kỳ khó mở miệng, nhưng khi thấy trên mặt Nam Thiệu lộ ra vẻ không kiên nhẫn thì không dám chần chờ nữa “Anh, em xin lỗi.”
Lông mi dài của Nam Thiệu khẽ chớp, hơi ngạc nhiên nhưng lại không có cảm động, chỉ thản nhiên nói “Em không cần xin lỗi anh.” Chưa từng lừa gạt, chưa từng cho hy vọng, cần gì phải nói lời thật xin lỗi?
Nam Duy hiển nhiên không ngờ hắn lại trả lời như vậy, không khỏi giật mình. Nam Thiệu thấy cậu mãi cũng không nói gì nên khẽ nhíu mày “Nếu chỉ có mấy lời này thì anh đã nghe rồi, trở về đi.” Nói xong hắn liền rời đi.
Nam Duy thấy thế cuống quít vươn tay kéo ống tay áo của hắn, rốt cuộc không để ý hình tượng nữa vội vàng nói “Anh tha thứ cho em đi, anh hai, chúng ta trở lại như trước kia có được không? Lần này đổi lại em sẽ đối xử với anh thật tốt, tựa như anh đối với em vậy.” Những lời này với tính cách của cậu đã là cực kỳ khó, nếu như đổi lại là trước kia, cho dù trong lòng có hối hận muốn chết cũng sẽ không nói ra khỏi miệng. Nhưng ngày ấy khi bị mấy gã đàn ông ghê tởm kia đè dưới thân, trong lòng cậu ngoại trừ hận thù và oán độc cực độ còn có sự áy náy và hối hận thật lớn đối với Nam Thiệu. Khi đó cậu liền đưa ra lời thề, nếu ông trời cho cậu cơ hội, cậu nhất định sẽ báo đáp Nam Thiệu lại gấp đôi. Cậu thậm chí đã nghĩ nếu Nam Thiệu còn ôm tâm tư với cậu như xưa, cho dù cậu không thích đàn ông cũng nguyện ý cố gắng thử đáp lại đối phương.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều thế nhưng lại không nghĩ đến con người thay đổi, lòng người cũng đổi thay.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Nam Thiệu không có cách nào bỏ mặc như trước. Những lời này đổi lại nếu là được nói ra lúc trước, không, là đoạn thời gian sau khi hắn bị zombie cắn, hắn nhất định sẽ mừng rỡ như điên dù có chết cũng không hối tiếc. Hiện giờ nghe lại cảm thấy thật bình thường, hắn không có vui vẻ vì trả giá trước kia của mình rốt cuộc đã được báo đáp, càng không có đắc ý hay vui sướng khi trả thù, chỉ mơ hồ có hơi hoảng hốt, hoảng hốt vì đã không còn nhớ rõ trước kia vì sao mình lại thích thiếu niên trước mắt đến như vậy, thật giống như là chuyện của kiếp trước. Hóa ra, tim một khi đã nguội lạnh thì rất khó nóng lại. Hắn rốt cuộc đã biết được, cho dù không có Trương Dịch, hắn cũng không thể tiếp tục yêu Nam Duy giống như trước đây được nữa.
“Trước kia anh đối xử tốt với em, đó là do anh muốn. Em không muốn tiếp nhận cho nên kháng cự, chán ghét, thậm chí chà đạp tình cảm và trả giá của anh là do chính anh tự nguyện thừa nhận, anh không có lý do trách em, tất nhiên cũng không cần nói đến tha thứ hay không tha thứ.” Hắn chậm rãi nói, thần sắc lãnh đạm, giống như nói với một người xa lạ không quen biết. Mà Nam Duy khi nghe những lời này thì sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. “Hiện giờ, anh đã có người để toàn tâm toàn ý muốn đối xử tốt, sẽ không có dư thừa tâm tư chia cho những người khác.” Nói đến đây, khóe môi hắn không khỏi hiện lên nụ cười, quan trọng nhất chính là “Lần này không phải anh đơn phương.”
Nam Duy cắn chặt môi, cảm thấy cả người lạnh run tựa như bị ngâm giữa hồ nước lạnh, một câu cũng nói không nên lời.
Nam Thiệu nhìn cậu thật sâu, không chút đau lòng khi nhìn khuôn mặt tái xanh của cậu, trầm giọng nói tiếp “Anh sẽ không hỏi em đã trải qua những chuyện gì, cũng đừng hy vọng anh sẽ vì em mà ra tay. Nếu muốn báo thù, tự mình cố gắng đi!” Dứt lời, hắn xoay người trở vào nhà.
Gió lạnh thổi bông tuyết bay đầy trời như mưa, trong sân một thiếu niên giữa bốn bề băng lạnh và gió tuyết làm nổi bật vẻ mong manh và cô đơn. Thật lâu thật lâu sau cậu mới phục hồi lại tinh thần, bàn tay trong tay áo chậm rãi nắm chặt, ánh mắt thất lạc hướng về căn nhà đá tràn ngập bi thương và cả sự quật cường.