So với Lương Quan Luân lúc trước chỉ vội vàng ở đây để quay phim, người thường xuyên tới hái đào khi đến mùa như Hách Vĩ Minh hiển nhiên quen thuộc nơi đây hơn nhiều, chẳng qua cũng không đạt tới trình độ chuyên gia địa lý. Anh chỉ biết trụ sở ủy ban ở đâu, từ trung tâm phải tới đó thế nào, còn mấy thứ như đường tắt, ngõ hẻm thì không nắm rõ, nhưng như vậy cũng đã đủ.
Bọn họ dỡ đồ trên xe xuống, bởi vì thức ăn vốn chỉ đủ khoảng một hai bữa nữa, cho nên chia ra để mỗi người mang một ít, còn lại là quần áo và những thứ khác, chăn nệm chống lạnh trên đường thì vẫn ở trên xe. Đồ không nhiều nhưng đối với những người thể lực đều tăng lên từ sau tận thế như họ thì có thể nói là thoải mái. Sau đó bọn họ lái xe đến ven đường, chắn chắn rằng không bao lâu cái xe này cũng sẽ bị thực vật biến dị phủ kín.
Kể từ đợt mưa to đã mấy tháng, từng chiến đấu với thực vật biến dị lớn nhỏ vô số lần, có lần thoải mái giải quyết, có lần lại phải tìm đường sống trong chỗ chết, hiện nay con người đã có chút hiểu biết về thực vật biến dị. Bởi vậy mọi người di chuyển thật cẩn thận, cố hết sức tránh né những cây sẽ chủ động tấn công. Nếu không tránh được mới hợp sức diệt trừ, những lúc này, Nam Thiệu và Hách Vĩ Minh cùng với những dị năng hệ hỏa trong đội liền trở thành chủ lực.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy zombie bị vây nhốt giữa rừng thực vật biến dị, chúng không biết mệt mỏi mà di chuyển tại chỗ, hai chân đung đưa như thể đang bước về phía trước, khi ngửi thấy mùi thịt tươi thì giãy dụa kịch liệt. Đối với loại zombie này, mọi người không để ý tới, hiện tại mục đích của họ không phải giết zombie, mà là mau chóng tìm được chỗ ở yên ổn, sau đó tìm thức ăn và đồ chống lạnh, còn nếu chẳng may đụng trúng bầy zombie thì chỉ có thể trốn tránh.
Khi tận thế xảy ra, huyện Dung Hà đang đúng mùa du lịch đông đúc, không phải là mùa xuân muôn hoa nở rộ mà là kì nghỉ mát mùa hè, cho nên ở đây có rất nhiều người, nhiều người tức là nhiều zombie, đồng thời cũng đại biểu cho các loại thức ăn và đồ dùng sẽ vô cùng phong phú, chẳng qua bởi vì sợ hãi đám zombie đông đúc trong huyện mà không ai dám tiến vào thôi. Còn như mấy khách sạn tư nhân quanh thị trấn thì đã bị cướp sạch không còn gì chứ đừng nói đến mấy siêu thị hay hàng quán nhỏ lẻ, sau khi đám Nam Thiệu vào mấy gian nhà dân mà không thu hoạch được gì cũng đành bỏ qua ý định tạm dừng ở khu an toàn bên ngoài, mà quyết định lập tức vào nội thành.
Người thường có sức chiến đấu mạnh và người biến dị, người dị năng giỏi cận chiến ở ngoài cùng, già yếu, tàn tật hay trẻ em là lớp thứ hai, trong cùng là những dị năng tấn công tầm xa, người bên ngoài mệt, bên trong lập tức sẽ ra thay, cứ thế lặp lại, một đám người nhìn như rời rạc nhưng thực tế không khác gì một lưỡi dao sắc bén, thong thả bình tĩnh giải quyết thực vật biến dị và zombie, từng bước vững vàng tiến về phía trước.
Lúc này sắc trời bắt đầu tối, nơi đây bởi sự bao phủ của thực vật biến dị nên đón đêm tối sớm hơn nơi khác một chút, bọn họ đã tìm được một khách sạn ba tầng làm chỗ nghỉ ngơi. Ở đây vẫn chưa tính là trung tâm huyện nhưng lượng người không ít, sở dĩ chọn khách sạn này bởi vì thông qua cửa sổ tầng hai có thể đi lên nóc nhà bên cạnh, nếu cửa dưới bị zombie phá hỏng, bọn họ còn có thể nhảy qua cửa sổ rời đi. Khả năng sinh trưởng rất mạnh của thực vật biến dị đã làm nứt vách tường, cũng may loại cây kia trừ nhìn kì quái một chút thì hoàn toàn không nguy hiểm đối với con người, cho nên mọi người cũng không diệt trừ.
Khách sạn mặc dù không ở khu trung tâm, nhưng bởi vì zombie dày đặc cho nên đồ đạc bên trong hầu như chưa bị đụng đến, trong bếp có thể thấy những nguyên liệu nấu ăn mốc đen không rõ là gì, tuy nhiên vẫn còn bốn năm túi gạo ở đó, hơn nữa còn chưa bị mở. Về phần dầu, muối, dấm, đường… lại được bảo quản càng tốt hơn. Thấy những thứ này, tinh thần mọi người rung lên, bọn họ thành công rồi.
Đồ trong khách sạn không nhiều lắm nhưng chăn nệm và thức ăn vẫn có, hơn nữa nhà kho nằm dưới tầng một rất có lợi với bọn họ. Sau khi vào trong, mọi người đóng cửa lại, giết sạch zombie bên trong, lại tuần tra từ trên xuống dưới một lần, loại bỏ yếu tố nguy hiểm, sau đó phân công nhiệm vụ, người canh gác, người nhóm lửa nấu cơm, còn lại thì dọn chăn bông trong kho ra chuẩn bị phân phát. Những món đồ cồng kềnh hạn chế hoạt động như chăn gối, chỉ có thể lâm thời tìm dùng, tìm không thấy cũng chỉ có thể mặc quần áo dày sưởi ấm bên đống lửa cố chịu đựng một đêm, trong huyện đầy rẫy nguy hiểm tiềm tàng như thế này, vác đồ theo là không lý trí.
Sau khi mọi thứ ổn định xong xuôi, ngồi trước đống lửa, Kiều Dũng uống chén nước nóng hổi, nghe tiếng zombie không ngừng va đập cửa ở bên ngoài, nhìn khuôn mặt mỏi mệt của mọi người, hồi tưởng số lượng zombie nhìn thấy hôm nay thì không khỏi cảm thán. Bọn họ chỉ có hai mươi mấy người, thế nhưng muốn đi thẳng đến trụ sở ủy ban như đi dạo trong khu phố dày đặc dân cư này, có khác nào muốn tự sát không? Muốn trách cũng đành trách cơ hội sống chỉ có thể đào ra từ cõi chết mà thôi, đã gặp quá nhiều sinh vật biến dị hung tàn, dẫn đến việc trong tiềm thức bọn họ gần như đã coi nhẹ đám zombie, cho nên tuy rằng đoán trước sẽ gặp phải số lượng zombie rất lớn lại vẫn cảm giác có thể đối phó được.
Bầy kiến nhỏ nhưng nếu đông vẫn có thể cắn chết voi. Một ngày này bọn họ mới đi được khoảng 4-5 km, nếu không phải lúc mới vào không tìm thấy thức ăn, bọn họ không thể không cắn răng kiên trì đi tiếp, có lẽ ngay cả 4-5 km cũng không đi được. Điều đáng mừng duy nhất là đi cả ngày cũng chưa gặp phải động vật biến dị, nếu không hành trình của họ sẽ càng thêm gian nan.
Nghe lời hắn nói, mọi người không đáp lại, thật sự là quá mệt mỏi, hơn nữa ai cũng biết rằng, hiện tại hối hận thì muộn rồi, ngoại trừ đi tiếp thì cũng chỉ có thể bước tiếp, tuyệt đối không thể lui về phía sau. Bởi vậy ăn xong, từng người tìm phòng trống trên tầng hai nằm nghỉ, tận dụng thời gian nghỉ ngơi, chỉ có người được phân gác đêm còn đang cố thức. Cũng may đã quen loại mỏi mệt này, hơn nữa tinh thần căng thẳng, thức hai ba giờ nữa cũng không thành vấn đề.
Trương Dịch và Nam Thiệu được phân công là nhóm gác đêm đầu tiên, Nam Thiệu sử dụng dị năng dựa vào tinh thần, đây là kết quả hắn rút ra sau vô số lần chiến đấu thực tiễn, một khi sử dụng dị năng quá độ, đầu sẽ đau như búa bổ, mất đi khả năng hành động. Cho nên khi đối mặt nguy hiểm cực độ, hắn sẽ cẩn thận nắm giữ mức độ sử dụng dị năng, phần lớn thời gian đều dùng đao chém giống người thường. Hắn đã sớm hiểu nếu khả năng chiến đấu của người dị năng không tốt, chưa chắc đã thắng được người thường có vũ lực mạnh mẽ, dù sao sẽ chẳng có ai đứng tại chỗ chờ bọn họ tung dị năng ra. Có lẽ ban đầu người thường sẽ bối rối trước dị năng thần kỳ của người dị năng, nhưng về sau dần dần họ sẽ nhìn thấu cái vẻ huyền bí đó, thăm dò ra được nhược điểm của người dị năng, giống như khi đối mặt với thực vật biến dị vậy. Đương nhiên, nếu dị năng cao đến cảnh giới nhất định, có ảnh hưởng trong phạm vi rộng lớn khiến người ta muốn tránh cũng không được, khi đó dị năng mới có thể chiếm ưu thế tuyệt đối, dù vậy, chỉ sợ cũng phải tính đến nguy hiểm trong trường hợp dị năng cạn kiệt hoặc là di chứng đau đầu. Cho nên dù hắn tu luyện dị năng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng lơi lỏng rèn luyện sức khỏe và khả năng dùng đao. Chính bởi vậy, so với những người có vẻ kiệt sức nằm trong góc, trạng thái của hắn rõ ràng là tốt hơn.
Vì bên ngoài có zombie tụ tập cho nên người gác đêm cũng không ít, trừ hai người họ thì còn có Bạch Hỉ và Nguyễn Phong. Bạch Hỉ là biến dị thính giác, có thể nghe rõ cả thanh âm nhỏ bé nhất trong vòng hai trăm mét, ban đầu anh gần như bị khả năng này tra tấn phát điên, sau này mới dần học được cách khống chế, có thể lựa chọn che chắn bớt tạp âm ồn ào, thu được tin tức mình muốn.
Bốn người không nói chuyện phiếm, cách mỗi mười phút lại cử hai người đứng dậy tra xét một vòng tầng trên tầng dưới và quan sát tình huống bên ngoài từ cửa sổ tầng ba, hai người còn lại thì ở tại chỗ. Như thế qua ước chừng hơn ba tiếng, chỉ cần tuần tra một chuyến nữa là có thể đổi ca, bốn người lại đột nhiên nhận thấy được khác thường, liếc nhau một cái, sau đó đồng loạt nhìn về phía cửa.
Sau khi vào, cửa đã bị Thạch Bằng Tam lợi dụng đồ kim loại trong khách sạn để gia cố, cũng đã gắn liền với tường, bởi vì không định đi ra bằng lối này cho nên trực tiếp đóng kín, đó cũng là nguyên nhân khiến zombie xô đập mấy giờ vẫn không thể phá hủy. Nhưng zombie không có trí tuệ, hơn nữa không biết mỏi mệt, chúng chỉ biết là trong phòng có máu thịt tươi mới, cho nên dù không phá được cửa cũng chưa từng dừng lại. Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là bắt đầu từ lúc mọi người phát hiện, hoặc là sớm hơn nữa, lực độ và tần suất xô đập hình như đang giảm dần.
Lỗ tai Bạch Hỉ giật giật, yên lặng nghe một lúc lâu, sau đó thấp giọng mở miệng “Zombie đang tản ra.”
Trên thực tế không cần anh nói, tiếng bước chân hỗn độn kéo dài kia đến Nam Thiệu cũng nghe được, cho nên hết sức kinh ngạc. Phải biết rằng trước đây chưa từng gặp loại tình huống này, zombie tản đi chỉ trong trường hợp cảm giác bên trong không còn ai tồn tại khiến chúng nó mất mục tiêu, không thì e là trời sập xuống chúng cũng sẽ không sợ hãi rút lui giống như sinh vật có trí tuệ.
Trong khi bốn người đang nghi hoặc chưa xác định được, trên thang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, đám Kiều Dũng đi xuống thay ca. Thấy sắc mặt kì quái của bọn họ, đang muốn mở miệng hỏi đã bị điệu bộ của Bạch Hỉ ngăn lại. Thấy anh ra hiệu, mấy người cũng nghiêng tai lắng nghe một lát, rồi sau đó vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
“Không phải có thứ kinh khủng gì sắp tới đấy chứ?” A Thanh bất an hỏi.
Chòm râu của Kiều Dũng khẽ giật giật, cau mày không trả lời. Nguyễn Phong lạnh lùng mỉa mai một câu “Cậu từng thấy zombie biết sợ à?”
Những lời này thật ra cũng không có gì, nhưng hỏng là ở cái giọng điệu mà anh ta dùng khiến người nghe không thoải mái. Tính A Thanh lại không dễ chịu như Hách Vĩ Minh, lập tức cãi lại “Thế trước tận thế cậu thấy người chết chạy trên đường bao giờ chưa?”
“Thấy rồi.” Không ngờ Nguyễn Phong lại trả lời khẳng định.
Không chỉ A Thanh sửng sốt, ngay cả mấy người đang chú ý tình huống bên ngoài cũng phân tán sự chú ý đến hai người, trong đầu cùng hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ thằng nhãi kia thực sự gặp zombie trước tận thế? Tiếp đó câu trả lời của đối phương suýt làm bọn họ hộc máu.
“Trên TV ấy.” Nguyễn Phong từ tốn thêm một câu.
A Thanh rất bực mình, cảm thấy mình bị đùa giỡn, nhưng nếu tranh luận với đối phương lại có vẻ quá mức hẹp hòi, đang nghẹn một cục thì Kiều Dũng đã phì cười “Tiểu Nguyễn hài hước quá ha.” Tận thế càng lâu, tính tình của con người càng chết lặng, bọn họ đều sắp quên hài hước là cái gì. Hơn nữa khiếu hài hước của Nguyễn Phong khá đặc biệt, người thường căn bản không thẩm được.
“Tốt nhất anh nên gọi tôi là Nguyễn Phong hoặc Nguyễn Nhị, bởi vì tôi chẳng muốn gọi anh là Tiểu Kiều đâu!” Nguyễn Phong liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên đáp trả, tựa như việc có người hiểu được thâm ý trong lời anh nói cũng chẳng đáng để vui vẻ.
Kiều Dũng nghẹn lời, A Thanh đang phát hỏa lập tức xịt luôn, nếu không phải lo sẽ khiến zombie bên ngoài bạo động, chỉ sợ đã bật cười thật to. Những người khác cũng nhịn không được muốn cười, chẳng qua lúc này không phải thời điểm nói giỡn hay xem trò vui, Trương Dịch và Nam Thiệu đứng lên, nói “Chúng tôi lên lầu xem thử.”
Trong sảnh quá nhiều người, chen một chỗ thảo luận cũng không thể ra đáp án, không bằng dùng mắt đi xác định, cho dù bên ngoài quá tối có lẽ cũng không nhìn ra cái gì.
“Đi đi, nếu không có việc gì thì các cậu đi ngủ luôn không cần xuống nữa.” Kiều Dũng không phải người keo kiệt, nghe lời Trương Dịch nói liền chuyển chú ý đến chuyện khác. Sau đó nói với Bạch Hỉ và Nguyễn Phong “Hai cậu cũng nghỉ sớm đi, ở đây có chúng tôi rồi.”
Trương Dịch và Nam Thiệu cầm nến một trước một sau lặng lẽ lên lầu, Bạch Hỉ với Nguyễn Phong lại không động “Tụi tôi chờ một chút xem thế nào đã.” Biết rõ có biến động lạ, ai còn có thể đi ngủ cơ chứ?
Kiều Dũng đại khái hiểu được tâm tình bọn họ, cũng không khuyên nữa.