Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 13: Dị năng hệ mộc



Edit : Dật Phong

Beta : Yến Phi Ly

“Hôm nay thu được bao nhiêu tinh hạch?”

“Còn chưa đếm.” Trương Dịch nhấc ba lô của mình ném qua “Đều trong đó.” Khi anh đang canh gác không có thói quen phân tâm làm chuyện khác.

Nam Thiệu bắt được, đổ đồ bên trong ra. Đây là ba lô hắn đeo lúc trước, bên trong cũng chỉ có một đống kẹo que còn lại tất cả đều là đồ dùng hằng ngày. Thói quen hai, ba mươi năm không phải nói sửa liền có thể sửa, trước đó bởi vì trong đội có người dị năng hệ thủy nên vẫn có thể bảo trì vệ sinh cơ bản, hiện tại tuy rằng lưu lạc đến tình cảnh uống nước cũng có hạn, hắn vẫn không chút do dự cầm mấy thứ này, cùng lắm thì đánh thêm hai con zombie. Về phần lấy cho nhóc con mấy thứ đó cũng là vì thật sự xem không vừa mắt.

Chỉnh lý đồ phân tán trên mặt đất một lần, trong ba lô có thêm không ít chỗ trống. Gom lại tất cả tinh hạch để đếm, có hai mươi lăm viên. Nghĩ đến gì đó, Nam Thiệu sờ sờ túi quần lại lấy ra được một viên, là viên trong siêu thị cô gái kia đưa cho hắn.

“Nhà có buồng vệ sinh và tương đối an toàn thì giá thuê thế nào?” Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định. Chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ kia trong thời tiết nóng bức thế này mỗi ngày đều phải núp trong cái động vừa nhỏ vừa bí phía sau, hắn liền cảm thấy khó chịu. Huống chi cái lều kia thật sự là quá nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành ngủ bên trong thì muốn thân thể không dính nhau cũng không được.

“Nếu là buồng vệ sinh độc lập, một nhà là ba trăm tinh hạch, hai nhà thì tốn năm trăm. Loại tốt hơn tôi chưa hỏi.” Trương Dịch cũng không quay đầu lại, hiển nhiên trước đó anh cũng đã nghĩ tới đổi nơi ở an toàn hơn, chỉ tiếc không có năng lực. “Có thể sống trong khu nhà ở thì năng lực cũng không yếu, rất ít người có ý đồ với mấy hộ gia đình đó.” Mà chỉ cần không chủ động trêu chọc, người dị năng sẽ càng không thèm tiêu phí tinh lực với người thường.

Nói cách khác, chỉ cần có thể thuê một căn nhà, an toàn của bọn họ cũng có thể được bảo đảm. Từ lời nói của đối phương nắm bắt được tin tức này, Nam Thiệu liền bắt đầu tính toán. Trải qua ban ngày đi săn, hắn phát hiện sự hợp tác giữa hắn và Trương Dịch vô cùng ăn ý, căn bản không cần nói lời dư thừa vô nghĩa đối phương đã có thể hiểu ý mình, đúng lúc hợp thời mà bọc lót cho hắn giúp hắn không cần lo lắng phía sau, có thể đặt tất cả chú ý trong chiến đấu, hiệu suất giết zombie tự nhiên cũng tăng lên. Nếu có thể duy trì hợp tác ăn ý như vậy, việc thuê một căn nhà cũng không phải không có khả năng.

Hắn nói suy nghĩ của mình với Trương Dịch. Anh trầm mặc hồi lâu mới đáp “Với năng lực của anh hoàn toàn có thể gia nhập đội tốt hơn.” Không phải Trương Dịch muốn đuổi người đi mà là đang trần thuật một sự thật. Anh sẽ không chỉ bởi một ý tưởng nhất thời của đối phương mà vui vẻ đáp ứng, cho rằng đã tìm được đồng bạn có thể lâu dài hợp tác cùng mình, anh còn Dương Dương, mỗi một bước đều cần thận suy tính, bằng không nếu đối phương đột nhiên muốn rời đi, chỉ sợ sẽ khiến cha con anh rơi vào khốn cảnh càng gian nan hơn hiện tại.

Nam Thiệu đại khái đoán được băn khoăn trong lòng anh, khẽ cười nói “Hiện tại tôi chỉ có một mình không có gì vướng bận, mạnh hay không cũng không quan trọng, chỉ muốn an tâm.” Rõ ràng là ngữ khí thản nhiên lại để người nghe không hiểu vì sao lại cảm nhận ra trong đó có đôi chút phong vị anh hùng cùng đường nản lòng thoái chí.

Nghe vậy, Trương Dịch rốt cuộc quay đầu sang nhìn hắn nhưng rất nhanh lại đem ánh mắt trở về ngoài cửa sổ.

“Nếu không mạnh hơn, không khác gì cách cái chết ngày càng gần.” Anh thản nhiên nói, sau đó chỉ chỉ một cái bao khác “Trong đó có không ít hạt giống tôi lấy được, nếu anh không ngủ thì thử xem có lẽ ngày nào đó chúng ta có thể có rau dưa mới để ăn.”

Nam Thiệu biết anh đã đồng ý đề nghị của mình, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười, ừ một tiếng, đi qua lấy ra một bao hạt giống cải trắng, xé vỏ bọc, lấy một hạt bắt đầu thử tác động lên nó. Không biết là bởi trạng thái tinh thần tốt hơn hôm qua hay là vì cải trắng dễ kích thích hơn củ cải, lần này tuy rằng cũng phí thời gian rất lâu nhưng đã cho ra hai cái mầm nhỏ, mà sức lực của hắn cũng cạn kiệt.

“Trương Dịch, trước kia anh là cảnh sát hay là người trong quân đội?” Tay nắm hạt mầm buông thõng trên đất, hắn tính toán nghỉ ngơi một lát rồi mới tiếp tục.

“Từng là cảnh sát.” Trương Dịch đáp, đối phương đoán ra nghề nghiệp mình từng làm cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chung quy thói quen nghề nghiệp đã ăn sâu vào xương tủy, năm năm trong ngục cũng không thể mài mòn. Chỉ cần cẩn thận một chút liền có thể nhìn ra manh mối. Anh không muốn tiếp tục đề tài này, vì thế nói “Nếu anh dùng hết sức mạnh thì cứ dùng tinh hạch, chỉ cần để lại mấy viên ngồi xe và đổi nước uống là được.”

Tinh hạch vô dụng với người thường nhưng có thể khiến người dị năng và người biến dị tăng thêm năng lực, đây cũng là lí do chủ yếu khiến tinh hạch trở thành tiền tệ lưu thông. Trong thời kì thực vật cực độ khuyết thiếu, sức mạnh quyết định sinh tồn thì vàng cùng tiền giấy không còn bất cứ giá trị nào đã sớm mất đi sức hút từng có, con người trở thành kẻ nghèo không xu dính túi. Mọi người thà rằng lấy vật đổi vật cũng không chịu chấp nhận vàng hay tiền.

Người đầu tiên phát hiện tinh hạch tồn tại là một người dị năng hệ hỏa. Anh ta lợi dụng lửa đốt thi thể zombie thành tro, sau đó thấy trong đống tro có tinh thể sáng trắng không bị lửa thiêu hủy, tiếp đó trong nhiều lần giết zombie tìm kiếm trong các bộ phận thân thể mới xác định tinh hạch chỉ có ở trong não. Mà tác dụng cụ thể của tinh hạch lại là do một người dị năng tinh thần phát hiện, về phần quá trình cụ thể thì người đó cũng không cho ai biết.

Đối với một thứ vừa có thể cổ động mọi người tích cực giết zombie lại vừa có năng lực phát triển sức mạnh, trở thành tiền tệ lưu thông tất nhiên là việc đương nhiên.

Nam Thiệu thức tỉnh dị năng mới hai ngày, bởi vì là dị năng vô dụng, chính hắn cũng không có ý định tăng lên, cho nên tới giờ vẫn chưa bao giờ thử hấp thu tinh hạch. Nghe Trương Dịch nói, hắn không khỏi dao động vì thế cầm lấy một viên tinh hạch đặt ở bàn tay, làm theo phương pháp mọi người biết rõ, tập trung tinh thần vào mi tâm, khi cảm giác trong đó một điểm trắng li ti không ngừng xoay tròn, chuyển động tùy theo ý niệm, dần dần liền quên hết tất cả quanh mình, bao gồm chính hắn.

Đến khi hắn thoát khỏi trạng thái đó, mở mắt ra lại phát hiện trời đã sáng, tinh hạch trên tay chỉ còn lại một đống bột phấn trắng, tinh thần hắn sảng khoái minh mẫn trước nay chưa từng có.

Trương Dịch vẫn ngồi nguyên vị trí tối hôm qua, ánh mắt yên lặng nhìn bên ngoài, tựa như cả đêm anh vẫn luôn bất động. Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua thủy tinh chiếu đến, soi rõ khuôn mặt mỏi mệt của anh. Tại thời điểm này Nam Thiệu mới phát hiện, hóa ra mũi người đàn ông này rất thẳng, rất cao, khóe môi kiên nghị, ngoại hình không tồi, nhất là trải qua một đêm, cằm cùng trên môi lún phún râu càng tăng thêm vài phần gợi cảm chỉ thuộc về giống đực.

“Thế nào?” Chú ý tới ánh mắt của hắn, Trương Dịch quay đầu nhìn qua, trong mắt tràn đầy tơ máu nhưng không có bất mãn mà là bình thản như cũ.

“Xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ lâu như vậy.” Trong lòng Nam Thiệu cảm thấy có lỗi, hắn đứng dậy, chú ý tới trong tay đối phương đang niết hạt mầm nho nhỏ, chính là thứ tối qua được hắn tác động mà nảy mầm.

“Không có gì, dù sao tôi cũng không ngủ được.” Trương Dịch lắc đầu, chống bàn đứng dậy, tìm bình thủy tinh trong phòng bỏ hạt mầm vào, sau đó mới như nhớ tới cái gì, lắc lắc cái chai với Nam Thiệu, hỏi “Không ngại chứ?” Hóa ra đêm qua anh thấy Nam Thiệu thật lâu cũng không có động tĩnh, lo lắng hắn gặp chuyện không may cho nên đi qua nhìn một chút, xác định tình huống đối phương bình thường tuy có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh dậy thì mới thả lỏng tâm tình, khi quay lại thuận tay cầm hạt mầm đặt ở một bên lại đây. Cái mầm tuy nhỏ nhưng lại làm cho con người ta cảm giác sự sống căng tràn, khiến anh nghĩ đến Dương Dương.

“Đương nhiên.” Nam Thiệu cười rộ lên, tinh thần rất tốt, tâm tình tựa hồ cũng tốt hơn “Kỳ thật không cần mang theo. Trở về tôi có thể tiếp tục kích thích hạt khác.” Hắn biết Trương Dịch bảo tồn nó là vì nhóc con Dương Dương kia.

“Bỏ thì tiếc lắm.” Trương Dịch trả lời như vậy không tiếp tục đề tài này, mà nhắc tới một chuyện khác “Về sau lúc hấp thu tinh hạch, tốt nhất là anh ở trong thôn trấn hoặc là phải có tôi bên cạnh.”

Không cần anh nói, Nam Thiệu cũng ý thức được khi hấp thu tinh hạch hắn rơi vào trạng thái vô giác với tất cả xung quanh sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng nghe đối phương chủ động dặn dò, trong lòng vẫn mơ hồ dâng lên một tia ấm áp còn có cảm động, đáng tiếc trả lời đối phương lại chỉ là hai chữ không có gì đặc biệt “Tôi biết.”

Trương Dịch khẽ gật đầu, đi qua lấy trong túi một bao bánh quy, xé mở, hai người chia nhau ăn mấy miếng liền thu thập đồ ngày hôm qua lấy được cùng xuống lầu đón xe.

Xe từ trấn trên đến sớm nhất cũng phải 8 giờ, bởi vì số lượng xe có hạn mà người thường ở trấn trên đi săn zombie khá nhiều, cho nên khi xe tới thả hết người xuống sẽ lập tức quay lại vận chuyển nhóm người tiếp theo. Hai người chính là muốn đáp chuyến xe này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.