Trong kế hoạch của Tống Nghiễn, toàn bộ đoàn xe rời khỏi căn cứ là chuyện tuyệt đối không được sai sót. Hắn mượn chuyện bị thương nặng, bệnh tình nguy kịch giả giả thật thật để kẻ có dị tâm cùng những thế lực khác an tâm, tìm ra gian tế được cài vào, đồng thời loại bỏ kẻ dễ bị dao động, cuối cùng chia làm ba đợt rút lui.
Nhóm đầu tiên chính là Tiêu Thắng và Long Hạ, hoàn toàn trung thành không cần phải nghi ngờ. Với đội dụ zombie, độ trung thành tất nhiên không nằm trong suy xét của hắn, chẳng qua là xuất phát từ tâm tính che chở cho kẻ yếu và người dưới quyền của mình nên mới thuận tay đưa bọn họ ra ngoài mà thôi, còn như tâm nguyện của họ, hắn quả thực không có thời gian suy nghĩ. Nhóm người này mục đích chủ yếu là loại bỏ chướng ngại trên đường, cùng với sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ trước khi bọn họ đặt chân đến nơi an toàn, chuẩn bị cho hai nhóm tiếp thuận lợi rút lui sau này. Bởi vì số lượng ít, sẽ không khiến căn cứ chú ý.
Nhóm thứ hai chính là đội bị điều ra ngoài căn cứ, những người này trước đó hắn cũng không thông báo chuyện di dời, mà là để mấy người đứng đầu đoàn xe đại diện cho nhân vật đầu lĩnh là hắn, vào lúc bọn họ ra ngoài dọn dẹp zombie và sinh vật biến dị xung quanh liền trực tiếp mang đội đi luôn. Thời gian được định vào sau hai ngày kể từ lúc nhóm của Tiêu Thắng rời đi. Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột đã làm rất nhiều người trở tay không kịp, mà người hơi chần chừ một chút thôi sẽ bị bỏ lại. Đó cũng là để lọc người luôn, tuy không đảm bảo có thể loại bỏ sạch sẽ được gian tế, nhưng ít nhất có thể dọn dẹp được vài kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, đồng thời giảm tải được không ít cho đoàn xe. Quá nhiều người, quả thật không thích hợp chạy đường dài.
Nhóm thứ ba chính là Tống Nghiễn, vệ sĩ Vân Tắc và mấy thủ hạ có năng lực mạnh nhất, ngoài ra còn thêm cả mẹ con Tô Huy. Sở dĩ đi cuối cùng là vì kiềm chế Ngụy Kinh Trì, khiến gã có chỗ kiêng kị, không dám buông tay truy kích người rút đi rồi. Hiển nhiên, lúc này hắn nên chính thức lộ diện để Ngụy Kinh Trì cùng các thế lực lớn biết hắn vẫn như trước khi tung ra lời đồn, còn sống tốt chưa có chết, thủ hạ của hắn còn không tới phiên những người khác làm chủ. Đồng thời cũng làm những kẻ dao động trước khi hoàn toàn bỏ đi phản bội chủ nhân thì ít nhiều sẽ băn khoăn vài phần, những người này đối với Ngụy Kinh Trì cũng sẽ có tác dụng kiềm chế tạm thời. Còn việc hắn rời đi như thế nào? Đùa sao, đương nhiên là nghênh ngang mà đi rồi, hắn không phải tù nhân, cũng không phải cấp dưới của Ngụy Kinh Trì, ai dám khống chế hắn? Muốn các thế lực kiêng kị khác bất mãn à? Mà một khi hắn bước ra khỏi cửa căn cứ, Ngụy Kinh Trì liền không làm gì được hắn nữa. Phải biết rằng hai nhóm đi trước đó của hắn cũng không phải để trang trí, Ngụy Kinh Trì có hối hận muốn đuổi theo, vậy cũng phải ngẫm xem có mai phục hay không đã.
Tất cả kế hoạch đều hoàn hảo, ngay cả chỗ nào có khả năng xuất hiện sơ suất hay bất trắc cũng đã được đắn đo nhiều lần, cân nhắc hết lần này đến lần khác, xác định biện pháp bổ sung, cuối cùng mới được quyết định. Chỉ tiếc hắn ngàn tính vạn tính, lại không tính đến sự xuất hiện của Lâm An.
Cuộc đời mỗi người luôn có hai ba người bạn chí cốt có thể tin tưởng đưa lưng ra không mảy may nghi ngờ, với Tống Nghiễn mà nói, Lâm An được tính trong số đó. Hai người biết nhau từ hồi cấp ba, học cùng đại học, làm bạn gần hai mươi năm, cùng đánh nhau cùng theo đuổi một cô gái, thậm chí ngay cả mối tình đầu cùng cảm giác lần đầu tiên lên giường với phụ nữ cũng đều tâm sự chia sẻ với nhau, tuy không phải là ‘bạn nối khố’ nhưng trên phương diện tình cảm lại không khác là bao. Cho dù là khi cùng thích Tô Huy, hai người cũng chưa từng tức giận gây gổ với nhau. Theo như hắn thấy, cứ quang minh chính đại mà cạnh tranh, thua thì thua, chẳng sao cả. Hắn cũng không bởi vậy mà tránh né Lâm An, nhưng lại bởi không muốn gây hiểu nhầm nên dần dần giữ khoảng cách với Tô Huy. Dù sao hắn cũng không thể vừa nói cam lòng chịu thua lại thân thiết nhiệt tình với vợ bạn được. Tống Nghiễn hắn không phải loại người thích vương vấn không dứt khoát. Thẳng đến khi mạt thế tới, Tô Huy mang theo con trai tới cửa xin giúp đỡ, lúc ấy hắn lại không thể không đưa tay ra.
Kiểu người như hắn, mắt nhìn người đại khái không tồi, nhưng một khi đã sai thì sẽ thành tai họa lớn, lớn đến nỗi đừng mong trở mình, cho dù có đem cả tài sản và tính mạng bản thân cũng là bình thường. Chỉ là hắn trăm triệu lần cũng không tưởng được, kẻ hắn nhìn lầm duy nhất, vậy mà lại là Lâm An. Hai mươi năm mà như một ngày, tâm tính và sức nhẫn nhịn phải như thế nào mới có thể che giấu được bản chất thật của bản thân, không để lộ chút dấu vết nào?
Lâm An khi tới quần áo tả tơi, dáng vẻ nghèo túng, nhìn qua sống rất không tốt. Anh ta bảo mình không có dị năng, vẫn luôn sinh hoạt ở khu dân cư may mắn sống sót cách căn cứ Đông Châu hai ba trăm km. Thẳng đến lần zombie và sinh vật biến dị có biến động, khu dân cư nhỏ kia bị đánh chiếm, anh ta đi theo đám người sống sót bên đó trải qua trăm nghìn cay đắng mới đến được căn cứ Đông Châu, mà người cùng tới đã chết gần 7 8 phần. Sau khi đến căn cứ, Lâm An biết được Tống Nghiễn tìm mình từ các nhiệm vụ được phân phát và tin tức địa phương, cho nên tìm tới.
Tống Nghiễn vẫn luôn tìm người bạn này, thấy được người thì vô cùng vui mừng, may mắn Lâm An tới kịp thời, muộn chút thôi sẽ bỏ lỡ nhau, nào còn chỗ để nghĩ nhiều, chung quy vợ và con anh ta cũng ở đây, nếu sớm biết sao anh ta có thể không lộ mặt được. Quân tử lấy lý đo lòng người, tiểu nhân suy bụng ta ra bụng người, Tống Nghiễn không phải quân tử, cũng không phải tiểu nhân, nhưng với chuyện của Lâm An thì luôn là quân tử, không nghĩ tới lại vì nó mà ngã đau.
Cảm giác bị người mình coi là bạn thân đâm sau lưng thật sự không dễ chịu chút nào! Trong lúc mê mang mơ màng, suy nghĩ này hiện lên trong đầu Tống Nghiễn, tiếp theo là một vài hình ảnh đứt đoạn, hắn phát hiện ký ức của mình bắt đầu hỗn loạn. Hắn biết mình bị Lâm An hại nhưng quá trình như thế nào lại không nghĩ ra, chỉ nhớ rõ Lâm An dường như có một dị năng rất quái lạ, từng có ý đồ khống chế ý thức của hắn, tuy không thành công nhưng lại khiến thần kinh của hắn bị tổn thương, xuất hiện việc mất đi kí ức. Hắn nỗ lực để bản thân không quên mất dị năng của Lâm An, đến mức những thứ khác cũng không rảnh để lo nữa, nhưng chỉ có thể cảm giác chúng dần dần phai màu ở trong đầu rồi trở nên trống rỗng, có cố gắng thế nào cũng không nghĩ ra được, sau lại bất chợt ở trong thời khắc hỗn độn nào đó mà nhảy ra.
Nơi này là một viện nghiên cứu ngầm, rõ ràng là được xây nên trước tận thế, diện tích rất lớn, thiết bị đầy đủ. Còn ẩn dưới một khu kiến trúc cổ thì liền biết thứ được nghiên cứu trước đây không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Viện nghiên cứu bị kính thủy tinh chia thành từng phòng thí nghiệm, Tống Nghiên chỉ cần quay đầu một chút là có thể nhìn thấy những người khác cũng bị giam giữ giống hắn, có người bị cố định trên bàn thí nghiệm, mấy nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng vây quanh không biết đang làm gì, có máu từ trên bàn nhỏ giọt xuống mặt đất, tanh đỏ đến chói mắt. Có người bị tiêm thuốc, vẻ mặt rất nhanh trở nên vặn vẹo thống khổ, điên cuồng dùng thân thể va chạm cửa kính phòng thí nghiệm. Còn có một vài cơ thể người lẳng lặng nằm cách phòng bị mổ sọ mất đi cơ hội sống… Người ở viện nghiên cứu rất nhiều, nhưng bởi vì thiết bị cách âm quá tốt Tống Nghiễn hoàn toàn không nghe được chút tiếng động nào, giống như hắn bị toàn bộ thế giới quên lãng vậy.
Có kim tiêm đâm vào mạch máu trên cánh tay, chất lỏng lạnh lẽo bị truyền vào khiến Tống Nghiễn đang từ trong cảm giác mê man vô lực bừng tỉnh, một góc áo trắng lướt qua mắt, sau đó là tiếng cửa bị đóng lại.
Rất nhanh, trong thân thể truyền đến cảm giác lửa cháy bừng bừng như đốt nướng, cơ bắp xương cốt lục phủ ngũ tạng như bị cái gì đó xé rách, hắn trần trụi nằm trên giường, nhưng lại không thấy lạnh chút nào, thậm chí trên trán, trên cơ bụng đường nét rõ ràng cùng với lưng đều có mồ hôi hột toát ra. Vì phòng ngừa hắn tự hại bản thân, chân tay hắn bị một loại phi kim chắc chắn dị thường khóa chặt trên giường thí nghiệm, cho dù muốn quay cuồng khóc thét cũng không làm được.
Ngón tay thả ra rồi lại siết chặt, hắn tức giận mở to hai mắt nhìn trần nhà, ở giữa địa ngục đau khổ, lúc thì như cảm thấy bản thân từ khi sinh ra đã bị nhốt tại đây, cơ thể bị dùng để làm đủ các loại thí nghiệm, mãi đến khi chết rồi mới có thể rời đi; lúc thì nhớ tới khi mới vào đây không lâu là do Lâm An hại, hắn nên nghĩ cách thoát khỏi đây, sau đó báo thù; khi thì trong đầu hiện lên hình ảnh Tô Huy bưng bát mì nước thanh đạm mỉm cười đưa đến trước mặt mình; lúc lại nhìn thấy Lâm An nhẹ nhàng kể rằng anh ta ghen ghét mình thế nào… Cho dù là lộ ra mặt xấu xa nhất trong lòng, ánh mắt Lâm An vẫn trong sáng chính trực nụ cười vẫn chân thành ấm áp như trước, giống như anh ta vốn thực sự chính là người như vậy.
Đáng hận! Hình ảnh trong đầu Tống Nghiễn lại hỗn loạn khiến hắn gần như phát điên, thứ duy nhất không đổi chính là hận thù tràn ngập, cái loại hận thù bởi vì thân thể đau đớn, bởi vì bị người tin tưởng nhất phản bội mà muốn tàn sát hết tất cả.
Lý Mộ Nhiên kiên nhẫn quan sát hai ngày, bởi vì cảnh tượng bi thảm nơi viện nghiên cứu ngầm này mà khiếp sợ đồng thời phẫn nộ, rốt cuộc cô đã tìm được cơ hội. Cho dù là ban ngày hay buổi tối, viện nghiên cứu đều có nhân viên bận rộn qua lại, nhưng lúc 8 giờ sáng lại có hơn mười phút trống. Giống như bệnh viện nội trú mỗi sáng sớm sẽ mở một cuộc họp vậy, toàn bộ nhân viên viện nghiên cứu cũng sẽ có một hội nghị lúc 8 giờ sáng, nội dung hội nghị Lý Mộ Nhiên không nghe được, nhưng đoán chừng hẳn sẽ không nằm ngoài việc báo cáo mấy thứ tiến triển thí nghiệm và thành quả linh tinh. Hội nghị này sẽ khoảng bốn mươi phút đến một tiếng, nhưng khi hội nghị tiến hành được hơn mười phút, người ở ban trực sẽ đi ra tuần tra các phòng thí nghiệm.
Nơi mở cuộc họp là phòng hội nghị số một ở dưới tầng, ngăn cách với phòng thí nghiệm, vách tường cũng không phải là thủy tinh mà được tạo ra từ một loại hợp kim nhìn qua rất kiên cố, cũng không biết người xây nó có tâm tình gì, không biết có phải thấy thẹn trong lòng hay không, cho nên muốn giữ lại một khoảng không gian độc lập để thần kinh căng thẳng được thả lỏng tạm thời. Lý Mộ Nhiên đương nhiên sẽ không phí thời gian suy nghĩ mấy thứ râu ria đó, cô chỉ biết nếu muốn cứu chủ nhiệm Tống, thì chỉ có hơn mười phút này thôi.
Nếu muốn bảo đảm chắc chắn, cô vốn nên quan sát thêm vài ngày nữa thế nhưng tình hình của Tống Nghiễn không quá tốt, những người đó cứ cách mấy tiếng sẽ tiêm một loại dịch gì đó cho hắn, chẳng rõ có gây thương tổn gì với cơ thể hay không nhưng thấy hắn khi thì hôn mê không biết thế sự khi thì phẫn nộ, vẻ mặt vặn vẹo thì liền biết không phải thứ gì tốt.
Bởi vì thời gian ngắn cho nên tất cả mọi thứ phải được chuẩn bị tốt, ví như phải mở thứ giam cầm Tống Nghiễn ra thế nào, phải kiếm một bộ quần áo và giày tất dày dặn. Phòng thí nghiệm có thiết bị sưởi, mọi đối tượng thí nghiệm đều không manh áo che thân, mà nghiên cứu viên cũng không mặc nhiều lắm. Trước không nói tới vấn đề xấu hổ hay không, chỉ là nhập cư trái phép đưa Tống Nghiên ra khỏi đây, cho dù thân thể hắn có tốt, cũng không có khả năng lõa thể chống cự được cái lạnh bên ngoài.
Buổi sáng trời hơi lạnh, Lý Mộ Nhiên xác định lần cuối nhân viên viện nghiên cứu đều vào phòng họp xong, cánh tay ôm một bộ quần áo sạch sẽ trộm được từ một nhà nào đó trong ba khu Thượng, một tay xách theo giày da một tay cầm đao, định vị xong liền phát động dị năng, nháy mắt đã xuất hiện trong phòng thí nghiệm của Tống Nghiễn.
Tống Nghiên vừa bị tiêm thuốc, đang dần thay đổi trước hôn mê, cơ bắp cả người đều cứng đờ căng phồng, da như muốn nứt vỡ, mạch máu nổi lên, trên làn da màu đồng cổ như có mồ hôi và máu chảy ra, cổ họng không khống chế được mà phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú bị thương. Khi nhận thấy trong phòng thí nghiệm đột nhiên có thêm người, hắn bỗng quay đầu nhìn lại, hai mắt đỏ bừng thô bạo, giống như ác quỷ muốn cắn người.
Lòng Lý Mộ Nhiên hoảng sợ nhưng bất chấp sợ hãi, nhanh chóng cầm quần áo đắp lên thân thể trần trụi của hắn, để giày xuống, sau đó ra hiệu cho hắn im lặng, thấp giọng nói “Chủ nhiệm, là tôi. Tôi tới đưa anh ra ngoài.”
Tống Nghiễn vẫn hung ác trợn mắt nhìn cô, qua vài giây, trong mắt mới chậm rãi hiện lên vẻ mê mang, sau đó không biết là bởi vì cô không phải mấy kẻ mặc áo blouse trắng những ngày qua hay là nhận ra cô mà hung ác trong mắt dần thu lại, nhưng vẫn đề phòng như cũ.
Lý Mộ Nhiên không quản được nhiều như vậy, cho dù hắn có ra tay đánh người, cô cũng không thể đi không công một chuyến này được, ít nhất phải đưa người ra ngoài trước đã rồi nói. Vì vậy cô chạy về phía bàn điều khiển cách đó không xa, tay ấn lên nút bấm màu đỏ từng thấy qua, bíp một tiếng, vòng khóa tay chân Tống Nghiễn thu về dưới bàn thí nghiệm.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đang muốn xoay người, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai, sắc mặt không khỏi biến hóa.
***
“Có chuyện rồi!” Nam Thiệu bởi vì cứu người mà hao hết tinh thần lực bị Trương Dịch đẩy tỉnh. Cùng lúc đó, ngoại trừ Giới Sân ra, mấy người khác đều nhảy dựng lên, nhanh chóng cầm súng trong tay, hoặc ngồi xổm hoặc đứng đều tự tìm nơi ẩn nấp thích hợp quan sát bên ngoài, cẩn thận mà lén nhìn ra.
Chỉ thấy dưới ánh sáng mông lung âm u của buổi sớm, trên đường đá xanh vào trại phủ đầy những vết tích theo năm tháng đang có vô số sinh vật hình người đi về phía nhà trúc của bọn họ, gần như đã sắp tới chỗ thềm đá sân trước nhà trúc. Bóng người có vẻ vụng về, dáng đi không chút hoang mang, cùng với mùi hôi thối ngày càng nồng, đều nói cho họ biết một sự thật.