Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 143: Đường cùng (5)



Edit: TiTan

Beta: Yến Phi Ly

Lại nữa! Lý Mộ Nhiên run run trong lòng, cô bị sự vui giận thất thường của Tống Nghiễn tra tấn đến mức sắp suy nhược thần kinh rồi, không dám chậm trễ đếm số người, còn khó có khi chủ động tính cả số người bị kéo đi làm thực nghiệm và số lượng canh cửa, tình huống chung cũng báo cáo một chút, rốt cuộc bây giờ mới nhìn thấy ánh nguy hiểm trong mắt chủ nhiệm rút đi như mong muốn.

“Không có anh Thắng, chị Long Hạ cũng không ở đây.” Hơi chần chờ, cô lại nhiều chuyện thêm một câu, sau đó nói hết những điều mình biết “Bọn họ trước… kia… bị tên xấu xa Lâm An phái ra cứu anh, sau đó mất tin tức. Nhưng chỗ này không có bọn họ, có phải bị nhốt ở nơi khác không ạ?” Nhìn thấy trong viện nghiên cứu có vài gương mặt lúc trước cùng nhau rời căn cứ đi Tây Lăng, cô theo bản năng cảm thấy Tiêu Thắng và Long Hạ cũng đều bị Lâm An và căn cứ giăng bẫy bắt nhốt. Cho nên khi không thấy những người này, cô không khỏi thấy lo lắng. Tuy rằng không thích Long Hạ lắm, nhưng cô cũng không ghét đến nỗi muốn người ta chết, huống chi trừ việc khinh bỉ vài câu trên miệng, thật ra Long Hạ cũng không làm gì xấu với bọn cô, chưa kể Tiêu Thắng còn là người đã giúp bọn cô rất nhiều.

Cô sợ bọn họ với nhiều người khác đã bị làm thí nghiệm đến chết. Nghĩ đến đây, nhìn lại tình cảnh thê thảm của những người bị thí nghiệm, những người đã vất vả chịu đựng nguy cơ biến thành zombie, thức tỉnh dị năng, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thương cảm thỏ chết cáo buồn và phẫn nộ đau lòng, hận không thể hủy hoại toàn bộ viện nghiên cứu. Nhưng cô tự hiểu bản thân mình, đối mặt với người có trí tuệ, có năng lực mạnh mẽ chân chính thì trừ dị năng giữ mạng, cô thật sự chẳng còn gì. Nếu cô mang Tống Nghiễn quay về phòng thí nghiệm, dị năng lại không thể dùng, đến lúc đó không chỉ liên lụy người khác, bản thân cũng bị nhốt bên trong, cũng biến thành đối tượng bị người khác nghiên cứu, cho nên cô thật sự không muốn đồng ý với Tống Nghiễn.

“Bọn họ sao lại nghe lời Lâm An?” Tống Nghiễn hơi nhíu cặp mày rậm, hỏi.

Lý Mộ Nhiên lắc đầu, cô không có khả năng biết những việc cơ mật như thế này, dù có thể dùng tinh thần thăm dò, nhưng cũng không thể nghe được tiếng nói chuyện. Nghiêm túc suy nghĩ, cô tỉ mỉ kể hết mọi chuyện mình chứng kiến cho Tống Nghiễn, có lẽ hắn có thể kiếm được manh mối hữu dụng từ những chuyện này.

Tống Nghiễn sau khi nghe xong, suy tư một lát, không tiếp tục vấn đề này nữa.

“ Lúc em rời đi, Vân Tắc còn ở đấy không?”

“Vân Tắc?” Lý Mộ Nhiên mờ mịt “Vân Tắc là ai em không biết.”

Cơ mặt Tống Nghiễn hơi cứng đờ, ngừng một chút mới cố gắng dịu giọng “Trước kia người thường xuyên đi theo bên cạnh tôi. Em gặp qua chưa?” Hắn không xác định được Lý Mộ Nhiên có thấy người kia chưa, đối với ký ức về Lý Mộ Nhiên, dường như còn dừng lại ở cuộc giải phẫu trước tận thế. Theo lời cô nói nói hai người sau đấy vẫn còn liên hệ, hắn mơ hồ hơi có ấn tượng, nhưng không nhớ rõ ràng được.

“Ơ… À, là vị anh cao lớn kia, có, anh ta có ở đấy, trước khi em đi anh ta vẫn ở đấy, cơ mà rất ít khi lộ diện.” Lý Mộ Nhiên bừng tỉnh, vội trả lời. Cái này cô biết, rốt cuộc người kia cho cô ấn tượng rất sâu.

Tống Nghiễn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi “Em biết tên tôi là gì nhỉ?” Tuy rằng không đúng bố cục, nhưng tuyệt đối không phải câu trần thuật, mà là câu nghi vấn.

Lý Mộ Nhiên há hốc mồm, nghĩ thầm chủ nhiệm sẽ không đến nỗi quên tên chính mình luôn chứ, nhưng mà cô thật sự không biết. Trước kia nghe người khác nhắc tới hắn đều gọi là ‘người có kỹ thuật giải phẫu não thiên tài nhưng tính tình cũng khó chịu không kém’ – chủ nhiệm Tống, ngày thường yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc nhưng nhận xét hay kí tên chuyển khoa cho thực tập sinh cũng hào phóng không kém, cho nên thực tập sinh dưới quyền của hắn, đã nơm nớp lo sợ lại nhịn không được khoe khoang việc này với bạn học.

Theo lý khi làm phẫu thuật, ở lối vào dãy phòng giải phẫu cũng sẽ có thời gian biểu của các ca giải phẫu, trên đó sẽ viết tên người mổ chính. Nhưng hôm đó Lý Mộ Nhiên lâm thời bị bắt đi lên, có chút hoảng hốt nên căn bản không lưu ý, với lại sợ đi nhầm cho nên cứ đứng đó lẩm nhẩm nhớ xem mình vào gian phòng giải phẫu nào, mấy giờ…. Sau đó không có ai gọi thẳng tên Tống Nghiễn trước mặt cô, ngay cả Lâm An cũng gọi hắn là Đại Tống.

“Em, em không biết… Chờ khi nào trở về, em nghĩ cách hỏi cho anh.” Cô cũng không cảm thấy chột dạ, còn suy nghĩ nghiêm túc cho đối phương, đề nghị để tự mình đi tìm hiểu, người khác dù cảm thấy quái lạ, cũng sẽ không nghĩ tới việc hắn mất trí nhớ.

Tống Nghiễn yên lặng nhìn cô, nhìn đến lúc mắt cô nhấp nháy, mặt rốt cuộc nhịn không được đỏ bừng, đầu óc mơ màng không hiểu, rốt cuộc mở miệng “Tống Nghiễn. Trên đầu là chữ Bảo, phía dưới thêm bộ mộc thành chữ Tống, Nghiễn trong giấy bút mực nghiên. Em đừng nhớ lầm.”

Hắn thật sự sợ có một ngày quên cả tên mình. Cũng không phải hắn đặc biệt tin tưởng Lý Mộ Nhiên, hai chữ tin tưởng đứng trước sự phản bội của Lâm An có vẻ buồn cười quá đỗi, nhưng không có nghĩa hắn nên bởi vậy mà phủ định hoàn toàn mắt nhìn người của mình. Không phải người nào cũng có thể ngụy trang bản thân dưới lớp mặt nạ như Lâm An, bại không nản, thắng không kiêu, mà Tống Nghiễn cũng không phải loại người gặp đả kích một lần sẽ hoàn toàn thất vọng với nhân tính con người.

Lý Mộ Nhiên lén lau mồ hôi lạnh trong lòng, vâng dạ liên tục, trong lòng nhẩm đi nhẩm lại sợ quên. Đâu phải lần nào nói chuyện cũng gọi tên nhau được, người khác cũng không dám gọi tên chủ nhiệm, chỉ có cách nhẩm đi nhẩm lại ngốc nghếch thôi. Hơn nữa trước khi Tống Nghiễn nói những lời đó, cô đã cảm thấy tính tình đối phương thất thường còn thích nghiêm trọng hóa vấn đề, xem ra mình cũng phải mau chóng tìm giấy bút viết xuống mới được.

Trong khoảng thời gian nói chuyện, Tống Nghiễn đã ăn xong miếng bánh ngô cứng ngắc Lý Mộ Nhiên mang, uống thêm mấy ngụm nước. Sau đó dắt Lý Mộ Nhiên ra ngoài phòng, tìm một tảng đá quanh đấy, bảo cô miêu tả lại bố cục viện nghiên cứu thăm dò được. Còn chính hắn thì tìm trong phòng ra một đống vật làm bằng kim loại tới, vừa nghe cô nói vừa dùng dị năng đem kim loại trên hai ngón tay tạo thành một cái khoan mỏng sắc bén lớn bằng ngón tay cái.

Lòng Lý Mộ Nhiên mâu thuẫn cực kỳ, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra lý do thuyết phục hắn về với mình, rồi lại không chống cự được lực áp bách của người ở địa cao trên người hắn, không tự chủ được nghe theo mệnh lệnh. Cô khoanh ba khung rộng trên mặt đất ứng với ba tầng viện nghiên cứu, sau đó vẽ những ô vuông lớn nhỏ không bằng nhau trong khung to, chỉ tên từng cái. Nét vẽ loạn xạ nhưng đủ để cho người ta liếc mắt một cái nhìn ra. Cuối cùng, cô vẫn căng da đầu nói “Chủ nhiệm, em không muốn đi chịu chết, càng không muốn bị người ta bắt làm thí nghiệm.” Cô cứu Tống Nghiễn cũng coi như là tận tình tận nghĩa, nếu hắn một hai nhất định phải quay về, cô khuyên không được, nhưng bản thân chắc chắn sẽ không đi.

Lúc nói những lời này, cô đã chuẩn bị tâm lý bị đối phương tức giận, thậm chí dùng cả vũ lực bức bách, nào biết Tống Nghiễn chỉ không mặn không nhạt nhìn mình một cái, rõ ràng không có ý khiển trách, cô lại không hiểu sao cảm thấy hổ thẹn. Cô không phải không muốn cứu người, thậm chí muốn hủy diệt toàn bộ viện nghiên cứu ngầm, nhưng cô không có năng lực này. Từ trước đến nay cô luôn quan niệm năng lực mức nào làm mức đấy, cố làm quá năng lực bản thân chỉ tổ gây nguy hiểm cho mạng sống của mình, không phải chính nghĩa anh hùng lúc nào cũng đúng. Nói cô ích kỷ cũng được, cô không để bụng. Từ nhỏ đến lớn không ai để ý cô, cô cũng không để trong lòng, bởi vậy hổ thẹn hay không, lòng cô vẫn thật sự kiên định.

“Nếu có một ngày động vật biến dị cũng hóa zombie, dù là tôi hay em cũng sẽ không còn đường sống.” Tống Nghiễn bình tĩnh đáp, không nói đạo lý lớn như cứu giúp nhân loại. Dường như chỉ cần cô không cố ý gây sự hoặc nhắc tới Lâm An, hắn vẫn có thể khống chế được cảm xúc.

“Nhưng nếu bây giờ chúng ta quay lại thì sẽ chết luôn.” Thấy hắn như vậy, lá gan Lý Mộ Nhiên to ra, nhỏ giọng phản bác.

Tống Nghiễn không đồng ý với cô, tiếp tục nói “Dị năng của em nhất định sẽ khiến những người đó cảnh giác, bây giờ tuy rằng là thời điểm bọn họ đề phòng mạnh nhất, nhưng cũng là lúc tâm tình bọn họ hỗn loạn nhất, một khi bọn họ bình tĩnh lại, sẽ nhanh chóng nghĩ ra phương pháp đối phó dị năng của em.” Nói đến đây, hắn ngừng giây lát, khóe môi hiện lên một nét cười lạnh lùng “Bọn họ nhất định cảm thấy hứng thú với dị năng của em.”

Nghe đến đây, Lý Mộ Nhiên không khỏi run lập cập, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu là lập tức trốn thật xa, càng không muốn quay lại.

“Dù em có trốn xa mấy, chỉ cần em còn sử dụng dị năng thì còn bị người khác phát hiện, cũng giống như Lâm An với tôi vậy… Em vĩnh viễn không thể ngủ một giấc an ổn. Em sẽ không khờ dại cho rằng giữa các nơi ở của người sống sót sẽ vĩnh viễn không có cách đi lại và liên hệ tin tức như bây giờ chứ?” Tựa như đọc được suy nghĩ của cô, Tống Nghiễn tàn nhẫn đánh vỡ tâm lý mong chờ may mắn của cô “Cho nên, chỉ có cách hủy diệt phòng thí nghiệm kia, giết sạch những kẻ điên đó. Nếu không không chỉ em mà còn sẽ có nhiều người nữa lọt vào tình cảnh tàn khốc như vậy, chết không nhắm mắt.”

Lý Mộ Nhiên ngồi xổm tại chỗ, không nói tiếng nào, mái tóc lộn xộn che khuất đôi mắt, làm người ta không nhìn ra được cô có bị thuyết phục không. Tống Nghiễn dường như cũng hoàn toàn không để ý điều này, mà chỉ duỗi tay chỉ khoanh tròn đại diện cho tầng hai viện nghiên cứu, “Chúng ta sẽ ra tay từ đây, nơi này hẳn là nơi giam giữ, nghĩ cách thả những sinh vật biến dị đó ra. Khi cảnh báo vang lên, cửa thông tầng thứ nhất và tầng thứ hai hẳn sẽ mở ra. Chúng ta thay quần áo của nhân viên nghiên cứu, nhân lúc hỗn loạn đi ra ngoài, cứu những người khác ra, trực tiếp từ cửa chính giết ra, chắc chắn sẽ cho Ngụy Kinh Trì một ‘bất ngờ’ lớn, cũng để người trong căn cứ thấy rõ phương diện hoạt động bị che dấu này. Em chỉ cần theo sát phía sau tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ em không xảy ra việc gì.”

Kế hoạch của hắn thô bạo, trực tiếp, đến tột cùng có mấy phần cơ hội thành công Lý Mộ Nhiên không đoán được, nhưng cô bị đả động, không phải bởi vì kế hoạch của hắn, mà là vì lời trước đó, viện nghiên cứu đã thành tạo uy hiếp tâm lý lớn với cô. Cô thật sự không muốn về sau đi đến đâu cũng phải phòng bị người khác tính kế mình, những ngày ấy quả thực chết không xong.

“Động vật biến dị thoát ra ngoài sẽ có rất nhiều người chết.” Cô lẩm bẩm nói. Nếu kế hoạch này thật sự thành công, sẽ không ít người vô tội phải chết.

Tống Nghiễn lắc đầu phủ định “Chỉ thả động vật biến dị tầng hai, zombie lai sinh vật biến dị ở tầng ba phải hủy diệt hoàn toàn. Mà động vật biến dị chạy thoát, với sức mạnh Ngụy Kinh Trì thể hiện ra bên ngoài, chắc chắn hoàn toàn có năng lực không cho chúng nó chạy thoát ra ba khu.”

Nghe đến đó, Lý Mộ Nhiên trong lòng dịu đi. Lại suy tư một lát, cô rốt cuộc lựa chọn lui một bước “Quay về thì được, nhưng để em ngủ hai tiếng đã.” Hắn tuy rằng hứa hẹn bảo vệ cô chu toàn, nhưng cô càng muốn dựa vào chính mình. Rốt cuộc thì những việc ngoài ý muốn quá nhiều, dù đối phương có lòng có năng lực, cũng không thể cam đoan sẽ không phát sinh ra những tình huống khác. So với gửi gắm hy vọng trên người người khác, cô vẫn có thói quen chuẩn bị tốt mọi thứ.

Khóe môi Tống Nghiễn hiện lên một nét cười, trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nếu Lý Mộ Nhiên không đáp ứng, hắn cũng không ép cô được, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ không từ thủ đoạn nhưng còn tùy người. Với cô gái trước mắt này, hắn cảm thấy làm như vậy thật sự là bắt nạt người ta.

“Trên người của em có mang tinh hạch không?” Hắn làm xong vũ khí cần ít tinh hạch bổ sung dị năng.

Lý Mộ Nhiên lấy từ ba lô của mình ra một đống cho hắn “Dùng xong trong bao vẫn còn, tự anh lấy đi.” Lần này cô tới chuẩn bị đầy đủ, tinh hạch dư dả, chính vì suy xét đến khả năng hắn cũng sẽ yêu cầu.

“Được rồi, em đi ngủ đi.” Tống Nghiễn nhận tinh hạch, xua tay nói, sau đó chú ý làm lưỡi dao, không quản Lý Mộ Nhiên, tựa như cũng không lo cô chạy.

Lưỡi dao là lúc ở căn cứ Lý Mộ Nhiên đếm số lượng người mà làm, một là lo lắng thất thủ, mặt khác còn muốn đề phòng tình huống ngoài ý. Cần dùng thứ gì đó thì chuẩn bị nhiều một chút, lo trước khỏi hoạ. Đang lúc hắn hết sức chăm chú với việc trên tay, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vang sột soạt, hắn giật thót trong lòng, nhanh chóng thu hết mọi thứ trên mặt đất quay về phòng. Chẳng qua cửa sổ phòng này đều hỏng hết rồi, thật sự không có tác dụng phòng ngự gì, Lý Mộ Nhiên vẫn cuộn tròn ở góc tường trên mặt đất, nhìn qua cực kỳ đáng thương. Hắn vốn định gọi cô dậy, hơi chần chờ, cuối cùng quyết định nhìn xem tình huống trước rồi nói.

Âm thanh sột soạt càng ngày càng gần, hắn dựa vào sau tường, ánh mắt xuyên qua cổng tò vò cảnh giác nhìn chăm chú vào hướng tiếng động truyền đến, một lát liền nhìn thấy một con sâu khổng lồ nhiều chân dài hơn ba mét xuất hiện trong tầm mắt, hắn ngưng tụ dị năng chuẩn bị đợi nó lại gần đánh một đòn sét đánh, nhưng con sâu kia chợt khựng lại, vòng qua phòng ở rồi nhanh chóng bò đi.

Đến tận khi thanh âm con sâu bò đi xa, Tống Nghiễn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không ra ngoài nữa, tìm tủ lạnh, TV trong phòng lấy những bản kim loại đóng lên cửa sổ, chỉ chừa một cái cửa sổ để lấy sáng, nếu không phải vì phòng thú biến dị thì cũng có thể chắn gió. Sau đó hắn cầm vũ khí kim loại đang làm đi qua ngồi xuống gần Lý Mộ Nhiên, ở bên người cô tiếp tục làm. Như vậy tuy rằng không thể làm cô ấm áp thêm, nhưng ít ra làm cô thoạt nhìn không đến mức đáng thương như vậy.

Nghĩ đến một cô nương nhỏ tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học vì cứu mình mà đơn độc chạy hơn hai trăm km, buổi tối cuộn tròn trong căn phòng hoang phế nguy cơ tứ phía như vậy, động tác làm vũ khí của hắn không khỏi dần dần chậm lại. Cúi đầu nhìn mớ tóc lộn xộn, khuôn mặt lem luốc, tư thế ngủ lại ngoan ngoãn vô cùng của Lý Mộ Nhiên, trong lòng hắn dâng lên chút cảm giác phức tạp không thể miêu tả, nhưng động tác tay sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.