Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 145: Đường cùng (7)



Edit: TiTan

Beta: Yến Phi Ly

Tiếng bước chân đạp như điên trên đường vang dồn dập thình thịch giống như tiếng trống trận đập vào lòng người. Dây leo màu đỏ tía duỗi thân quấn quanh, vách tường đúc từ kim loại nứt ra. Những cành cây trắng sáng như tuyết vươn ra từ giữa các khe, sau đó mọc ra những phiến lá giống nhau với tốc độ mắt thường có thể thấy được, dịch nhầy trơn trượt nhỏ giọt từ phía trên chảy xuôi rơi xuống. Kim loại bê tông dưới sàn nhà gặp dịch lập tức hòa tan thành các hố nhỏ. Vết rạn như mạng nhện lan tràn cắn nuốt mọi sinh vật nở ra những đóa hoa máu quyến rũ.

Đèn trong đường hầm vụt tắt không một dấu hiệu, chung quanh một màu đen kịt, Tống Nghiễn lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ cảm thấy mạng sống lọt vào nguy hiểm rõ ràng đến vậy, dưới chỉ dẫn phương hướng của Lý Mộ Nhiên, tốc độ lại lần nữa tăng cao gần như gấp đôi, dây leo duỗi theo sát gót, chỉ cần bọn họ khựng lại là đủ để bị nó quật tan nát. Nhưng mà chạy tới cửa lên tầng một, bỗng nhiên hắn lại dừng chân.

Không có động vật biến dị, cũng không có người nào, nhưng còn sót lại mùi máu tươi, dưới chân thỉnh thoảng lại có vỏ đạn hoặc vũ khí bị vứt đi bị hắn giẫm lên biểu hiện ra nơi này từng có quá trình chiến đấu kịch liệt. Nhưng những điều này đều không phải nguyên nhân làm Tống Nghiễn dừng lại, hắn dừng lại bởi vì đường hầm bị sụp xuống rồi.

Những khối gạch vụn, bê tông cốt thép lớn bị xé xuống từ tường kim loại chặn đứng đường đi. Nhìn không thấy. Không nhìn thấy một cái gì, nhưng phía sau có thực vật biến dị đuổi theo không rời, mà phía trước đã không có đường ra.

Tống Nghiễn buông Lý Mộ Nhiên, ngực phập phồng kịch liệt, từ điển nhân sinh của hắn không có hai chữ từ bỏ, nhưng họ đã rơi vào đường cùng.

“Cho tôi một chỗ có thể phá đường ra.” Hắn nắm thật chặt tay, bình tĩnh nói với Lý Mộ Nhiên, thật giống như lúc còn ở cạnh bàn phẫu thuật phát hiện u não bao quanh động mạch vậy. Hắn không phải không nghĩ tới sau giấc ngủ hai giờ, dị năng Lý Mộ Nhiên có lẽ còn có thể sử dụng được một hoặc hai lần, nhưng thấy cô không có biểu hiện nào muốn dùng liền gạt luôn ý này. Đường sập là việc không đoán trước được, nhưng nếu quyết định quay lại thì phải chuẩn bị trước vô số tình huống trí mạng đột phát, cho nên hắn cũng không cảm thấy hoảng loạn, mà nhanh chóng suy nghĩ biện pháp bảo vệ mạng của hai người, thậm chí là cả cách thoát đi.

“Chỗ giữa bên trái chỉ có một bản kim loại nằm nghiêng, với cả góc phải dưới, bên trên có một mảng tường xi măng rất lớn, phía dưới chỉ có ít cát đất vụn, khoảng một mét trước mặt.” Lý Mộ Nhiên nhanh chóng trả lời. Dị năng của cô tuy rằng có thể sử dụng, nhưng không biết phía trước còn người hay không, không đến vạn bất đắc dĩ cô sẽ không dùng. Khác với Tống Nghiễn, tinh thần lực của cô vẫn dùng được trong bóng đêm, cô có thể thấy rõ dây leo duỗi đến như rắn đuổi sau bọn họ. Xét tâm tính, xét sự bình tĩnh, cô đương nhiên không thể so sánh với người đã đi theo khoa ngoại mười mấy năm, làm vô số ca phẫu thuật lớn như Tống Nghiễn, cho nên lúc này trong lòng đã hoảng hết lên, nói còn chưa dứt lời đã vội định bò lên trước chỗ dưới mảng kim loại bị trống kia, không ngờ lại bị Tống Nghiễn quơ một cái chắn trước ngực.

“Nhìn rõ, trên mảng kim loại có cái gì không?” Tống Nghiễn hỏi, cuối cùng, lại thêm một câu “Không cần gấp, chúng ta sẽ không chết ở chỗ này.”

Dù câu này không hề có ý nghĩa cam đoan thực tế nào, nhưng chắc vì thái độ quá mức trấn tĩnh của hắn, tóm lại Lý Mộ Nhiên không tự giác bị ảnh hưởng, miễn cưỡng bình tĩnh, cẩn thận xem xét phía trên mảng kim loại. Vừa thấy trên lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh, may mắn hắn đúng lúc kéo mình lại. Thì ra mảng kim loại này rớt xuống từ trần nhà bị kẹt ở đấy, chặn lại toàn bộ đất đá cốt thép bên trên. Nếu hai người phá tan miếng kim loại này, toàn bộ gạch đá đất thép bên trên sẽ rơi xuống hết không chỉ lèn chặt các khe hở, còn có khả năng chôn sống hai người.

“Phía phải dưới thì sao?” Nghe thấy cô miêu tả, Tống Nghiễn cũng không có cảm xúc dao động gì, tựa như đã đoán trước rồi.

“Mảng xi-măng rất lớn, bên trên đè nặng gạch khối cát đá, không dọn được đâu.” Tinh thần lực phóng ra đã chú ý thấy dây leo thực vật biến dị lướt qua, càng ngày càng tới gần, Lý Mộ Nhiên cố bình tĩnh trả lời nhưng lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.

“Nếu có đồ vật rơi từ trên xuống có sụp không? Có đủ một người qua không?” Tống Nghiễn liên tiếp nêu ra các vấn đề.

“Sẽ không sụp. Khả năng… có khả năng đủ.” Giọng Lý Mộ Nhiên không chắc chắn như vậy, trên thực tế, nếu là cô thì hẳn là lách qua được, nhưng Tống Nghiễn thì hơi khó nói. Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu cô không chọn vị trí kia “Anh có thể bị kẹt lại.” Cuối cùng, cô vẫn bổ sung một câu.

“Vậy cố chen vào là được.” Tống Nghiễn buông một câu như vậy rồi quay đi sờ soạng bò qua hướng cô chỉ, đôi tay hóa kim loại, hai chân quỳ xuống đất, nhanh chóng đào miếng xi-măng chặn đường ra.

Cố chen? Lý Mộ Nhiên có hơi 囧, có phải ngồi xe đâu, cố chen là ngồi được. Nhưng mà hiện thực cũng không cho phép cô nghĩ nhiều. Bởi vì giữa tiếng đào gạch đá của Tống Nghiễn, cô còn nghe được tiếng dây leo sinh trưởng kéo dài phát ra âm sàn sạt. Gần quá! Cô không khỏi nắm chặt đao trong tay, mặc kệ thế nào cũng phải liều mạng.

Nhưng mà không chờ dây leo tới gần, giữa bóng tối không nhìn thấy năm ngón tay nãy giờ đột nhiên lọt vào một tia sáng dưới góc phải, không phải ánh sáng đặc biệt chói chang, nhưng giữa không gian đen tối chắc chắn không để người khác nhìn nhầm. Đường hầm bị tắc nghẽn đã được đào thông!

Tinh thần Lý Mộ Nhiên rung lên, còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy mình bị túm lên, sau đó thân bất do kỷ lao về phía ánh sáng.

“Em hãy đi trước đi.” Tống Nghiễn không biết khi nào đã đứng lên, vừa lúc che đằng sau cô.

Tình hình trước mắt không phải lúc khách sáo, Lý Mộ Nhiên cũng không dong dài, cúi người xuống quăng ba lô và đao qua, sau đó bò đến hướng cửa động, còn không quên nhắc nhở Tống Nghiễn “Chủ nhiệm, dây leo sắp đến trước mặt rồi, còn ba mét, ba mét… Không, hơn hai mét thôi.”

Tống Nghiễn ừ một tiếng sau cô, vừa cởi áo blouse trắng khoác trên người, vừa ghì lên mặt tường kim loại bị thú biến dị xé ra. Trên thực tế không cần cô nhắc nhở thì nháy mắt lúc nãy ánh sáng lóe vào, hắn đã thấy rõ. Bây giờ tuy rằng Lý Mộ Nhiên đã chặn ánh sáng lại, nhưng hắn đã có cái nhìn đại khái, không như người mù không rõ tình huống như lúc nãy.

Con đường không dài, chỉ khoảng một mét, bò hai ba bước là có thể ló đầu ra, thực sự cũng không quá khó qua, nhưng xi măng cốt thép gập ghềnh trên đầu, trên đường cũng có sắt thép chỉa ra làm Lý Mộ Nhiên vừa tiến lên đã bị mắc tóc. Cô không dám lãng phí thời gian từ từ gỡ, hơn nữa đường đi chật chội cũng không nâng tay lên được, chỉ có thể khẽ cắn môi giật đứt một phát đi tiếp. Chịu đựng cái đau tóc bị giật tiếp tục bò lên, cô rút ra kinh nghiệm ép đầu xuống thấp tránh để tóc lại bị mắc tiếp.

Đằng sau, Tống Nghiễn đã sẵn sàng trận địa đón quân địch, chỉ chờ dây leo biến dị chân trước vừa vào nửa bước liền ra tay. Hắn quá rõ ràng sự lợi hại của thực vật biến dị, một kích không trúng chắc chắn sẽ khiến cho chúng phản công điên cuồng, cho nên tốt nhất là một kích diệt gọn.  Dù sao rễ cây biến dị không ở đây, dù hắn có năng lực cũng không có cách nào diệt sạch được nó, huống chi còn có các loại thực vật biến dị khác theo sát sau như hổ rình mồi không cho phép hắn dừng lại lâu.

“Chủ nhiệm, em không sao, bên này không có ai, dây leo biến dị còn cách anh khoảng 1m50.” Tiếng Lý Mộ Nhiên vọng qua theo khe sáng dưới góc phải, biến đổi nặng nề vang vọng giữa lối đi.

Tống Nghiễn đã thấy được. Dây leo biến dị thô to như cánh tay người lớn màu đỏ tía, dài ngoằng đầy nhọt sẹo xấu xí vươn thẳng chậm rãi sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không phải từ nơi khác bò duỗi lại đây mà là thực sự sinh trưởng ở đây. Nhọt sẹo nhễu nhão bò tới, dừng lại rồi lại sinh ra những đoạn dây mới mang đầy nhọt.

Thứ này làm thế nào để công kích người, khủng bố ra sao, Tống Nghiễn không muốn biết chút nào. Sau khi nghe thấy tiếng Lý Mộ Nhiên hắn liền quấn lôi điện quanh thanh kim loại sắc nhọn đã chuẩn bị sẵn, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng về hướng dây leo biến dị gần nhất, đồng thời xoay người cong thân, duỗi chân kề sát mặt đất như mũi tên phóng qua con đường lên trên.

Lý Mộ Nhiên đang đưa lưng về phía cửa động đứng cảnh giới, bị cách thông qua sắc bén của hắn làm giật mình dọa sợ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tống Nghiễn nhảy dựng lên khiêng cô lên vai chạy.

Rầm! Phía sau cát đá bay đầy trời, mặt đất chấn động, trần nhà lại rơi xuống rào rạt không ít xi-măng gạch đá do dây leo biến dị tránh thoát thanh kim loại bị chọc giận hung hăng dài ra mấy mét, quẫy bò giữa lối đi. Nếu động tác Tống Nghiễn chậm một chút thôi, hai người chỉ e đã bị chôn dưới đống gạch đá rồi.

Tống Nghiễn nhanh chân vội chạy lên lầu một, xác định dây đằng biến dị tạm thời không đuổi kịp sau lưng, bước chân mới thoáng thả chậm, cũng không buông Lý Mộ Nhiên xuống, mà bảo cô chỉ đường tìm chỗ những người dị năng bị giam giữ. Lầu một chỉ có một số chỗ đèn còn sáng, Lý Mộ Nhiên mau chóng chú ý tới nửa thân trên không mặc áo của Tống Nghiễn, lưng hắn máu thịt lẫn lộn, bị cọ rớt một mảng da lớn, rốt cuộc hiểu rõ cố chen có nghĩa gì. Nhất thời cũng không rõ trong lòng cảm thấy thế nào, chỉ bảo ý hắn buông mình xuống, sau đó cởi áo blouse trắng trên người ra đưa qua. Cũng không còn cách nào khác, quần áo cô hắn chắc chắn mặc không vừa, hơn nữa bản thân cô cũng không thể không mặc gì, chỉ có áo blouse trắng này lúc trước lột xuống từ trên người một nam nghiên cứu viên, so với cô thì lớn hơn nhiều, hắn mặc vào còn có thể tạm chấp nhận.

Tống Nghiễn cũng không khách khí, cầm áo blouse trắng vừa khoác lên người vừa chạy để Lý Mộ Nhiên theo sau lưng, với vết thương trên lưng mày cũng không nhăn một chút. Lúc trước hắn ở phòng thí nghiệm có thống khổ nào mà chưa chịu qua, làm sao sẽ để ý vết thương da thịt nhỏ bé này.

Trên đường đi có thể thấy la liệt xác đèn, súng ống rơi rụng, vết máu loang lỗ, mảnh chân tay cụt, mặt tường trần nhà bị tổn hại, ướt nhẹp dịch nhầy. Tất cả đều biểu hiện tình hình chiến đấu lúc trước ở đây kịch liệt thế nào. Hai người trước mắt lại không rảnh lo này những chuyện này, trong tai còn có thể nghe được tiếng súng xa xa, âm thanh độc đáo lúc dị năng phóng ra vang lại, tiếng thú biến dị rống giận, tiếng người hô quát kêu gào thảm thiết… Chiến đấu vẫn tiếp tục, chưa hề rời xa, thời gian của bọn không còn nhiều, không nhân cơ hội này cứu người ra, chờ đối thủ phản ứng lại thì còn gặp nhiều phiền toái hơn.

Lầu một viện nghiên cứu bố cục hình cái giếng, đường đi đan xen, hai bên đều là tường thủy tinh, nhìn qua không có gì khác nhau, người tới lần đầu tiên rất dễ bị lạc phương hướng. Lúc này có chỗ tường phòng thí nghiệm đã vỡ vụn, bên trong không một bóng người, chỗ mặt tường còn nguyên có thể thấy được những người bị thí nghiệm hoặc bình tĩnh hoặc táo bạo bị giam cầm trên bàn. Mà mỗi khi gặp được những người này, Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên đều sẽ dừng lại bước chân phi nước đại, phá vỡ cửa phòng thí nghiệm cứu người bên trong ra, muốn đi theo bọn họ thì theo, muốn tự tìm đường ra cũng được. Chẳng qua làm người ta phải tiếc nuối đó là có những người bởi vì không thể chịu đựng những lần thí nghiệm liên tục đã không còn hơi thở.

Đến sau khi đã vòng qua những chỗ giam giữ thú biến dị và địa điểm tập kết quân đội cứu hết những người bị giam trong phòng tối, đôi mắt Tống Nghiễn một đường chứng kiến đủ loại tình trạng đã trở nên đỏ đậm, chắc là bởi vì nó làm hắn hồi tưởng lại hết thảy tình cảnh bản thân đã từng chịu đựng. Những người đằng sau tuy bên hông vẫn còn chỉ phẫu thuật, sắc mặt tái nhợt tiều tụy nhưng lại đằng đằng sát khí. Có lẽ biết sức lực bản thân không đủ tự thoát ra với báo thù, cho nên người sống sót được cứu ra không ai đơn độc rời đi.

Lý Mộ Nhiên lấy thức ăn nước uống từ ba lô mình ra, cho ba người kia chia ra ăn một chút. Thức ăn nước uống không nhiều lắm, nhưng bọn họ ăn xong cũng vẫn để dành lại, hiển nhiên là muốn giữ lại để sống sót sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.