Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 163: Lâm An chạy trốn (2)



Edit: Diệp Thần (Cháo)

Beta: Yến Phi Ly

“Mẹ nó, khống chế tinh thần!” Tống Nghiễn phẫn nộ đấm lên đệm ghế, oán hận phun ra hai chữ, rốt cuộc mơ hồ nhớ ra dị năng của Lâm An là gì.

Tiêu Thắng phản ứng cực nhanh, bật qua vài người nhảy xuống một chiếc xe, đẩy tài xế ra, giẫm chân ga quay nhanh một cái, trong tiếng két két khó khăn lắm mới đuổi theo được đuôi xe của Tống Nghiễn. Vài người vốn còn đang đứng trên mặt đất rốt cục tỉnh lại, rối rít nhảy lên, đuổi theo bắt lấy cửa xe không đóng chặt, vô cùng nhanh nhẹn mà lộn vòng vào xe. Đến mức bởi vì trong xe quá nhiều người mà phải đè lên nhau, cũng chẳng ai quan tâm nữa, bằng không chỉ sợ sẽ bị bỏ lại đây.

Động cơ nổ vang, trong nháy mắt, mấy chiếc xe từ căn cứ về cùng Tống Nghiễn chạy qua nhanh như điện chớp, đuổi theo sát nút. Tận chừng 2 phút sau, đoàn xe từ Tây Lăng tới đây giống như được bỏ lệnh cấm, khôi phục năng lực hoạt động, trong tiếng tức giận mắng chửi quay lại đuổi theo. Dường như vì muốn tìm lại chút mặt mũi, một đám tựa như không muốn sống lái xe việt dã và xe tải quân dụng như xe đua, tranh nhau muốn vượt lên phía trước, nơi đi qua bụi bay mù mịt. Thì ra khi có xe chạy qua thì đường cao tốc tĩnh mịch nặng nề như được khôi phục vẻ ồn ào náo động trước tận thế, đáng tiếc đó chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, chờ bụi bặm rơi xuống đất, tất cả chuyện lúc nãy chỉ như một hồi ảo giác, đất trời vẫn là vẻ tĩnh mịch như xưa.

“Lâm An có ở đây không?” Xe chạy trên đường cao tốc, Tống Nghiễn đột nhiên mở miệng hỏi.

Người lái xe ngẩn ra, tưởng hắn hỏi mình, đang không biết trả lời thế nào liền nghe thấy Lý Mộ Nhiên đáp: “Có. Trong xe tổng cộng có bốn người, ngoài Lâm An thì có một người là vệ sĩ trước kia của anh, hai người còn lại em chưa từng gặp. Vẻ mặt của họ hơi… kì lạ.” Tiếp xúc giữa cô và người của Tống Nghiễn tổng cộng chỉ có vài lần, số người quen biết có giới hạn, ngay cả Vân Tắc cô cũng mới chỉ gặp qua, còn chưa biết tên. Chẳng qua những vấn đề đó, trước mắt với Tống Nghiễn mà nói thế là đã đủ rồi.

Tài xế đầu tiên sửng sốt, rồi sau đó hoảng sợ, thiếu chút nữa không khống chế được quay đầu nhìn Lý Mộ Nhiên, giọng nói của Tống Nghiễn đúng lúc vang lên, làm hắn xua tan loại xung động này.

“Tới gần một chút, đánh vào từ mặt sườn để ngăn chúng lại!” Ném chuột sợ vỡ đồ, bởi vì không biết những người ở cạnh Lâm An đến tột cùng là làm sao, đoàn xe đuổi theo phía sau ngoại trừ nổ súng đe dọa ra, cũng không dám thực sự bắn phá, huống chi cứ vậy mà giết chết Lâm An thì quá tiện nghi cho anh ta rồi. Với suy nghĩ của Tống Nghiễn, bắt sống được là tốt nhất, hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Lâm An.

Tài xế lên tiếng đáp ứng, đạp mạnh ga, mắt thấy cách xe phía trước ngày càng gần, đầu đột nhiên có cảm giác như bị ai đó đánh mạnh một cái, choáng váng một hồi, đến khi lấy lại tinh thần, xe đã lao tới làn phòng hộ ven đường, hắn vội vàng phanh lại, rốt cục xe dừng lại trước khi đâm phải.

Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn ngồi trong xe cũng không tốt hơn hắn là bao, sau cơn choáng váng Lý Mộ Nhiên định xem tình huống của những người khác thế nào, thì đột nhiên phát hiện năng lực tra xét tinh thần vậy mà không sử dụng được, chỉ mới động đậy thì chút suy nghĩ đó liền bị cơn choáng váng đánh úp lại, nghiêm trọng đến mức buồn nôn, chỉ có thể nỗ lực bình ổn tĩnh khí, mới cảm giác đỡ hơn một chút, trong lòng hoảng sợ không khỏi âm thầm cầu nguyện đây chỉ là hiện tượng tạm thời, nếu không đối với cô mà nói sẽ là phiền phức lớn.

Mà so với cô Tống Nghiễn càng không ổn hơn, não Tống Nghiễn từng bị thương nặng vì Lâm An, dựa vào sức mạnh ý chí mạnh mẽ mới miễn cưỡng chống lại được vận mệnh bị biến thành con rối, nhưng đã để lại di chứng khó có thể chữa được. Lúc này hắn lại bị công kích, nhất thời cảm thấy đầu như nứt ra, không khỏi ôn lại cảm giác tinh thần bị tàn phá khi đối kháng lại Lâm An lúc trước, chỉ chốc lát mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng trên trán.

“Ngài Tống, ngài không sao chứ?” Người đầu tiên phát hiện dị trạng của Tống Nghiễn chính là tài xế, xe hắn lái thiếu chút nữa xảy ra chuyện, suy nghĩ trước nhất chính là quay lại xem phản ứng của Tống Nghiễn, không nghĩ tới lại nhìn thấy một gương mặt trắng bệch, trong lòng không khỏi lộp bộp, thầm nghĩ ngài Tống nhà mình không phải bị thương ở đâu đấy chứ.

“Chủ nhiệm ơi?” Nghe vậy, Lý Mộ Nhiên cũng lấy lại tinh thần từ trong cảm giác sợ hãi khi mất đi năng lực tra xét, thấy dáng vẻ của Tống Nghiễn thì bị hoảng sợ. Theo bản năng vươn tay thăm dò hơi thở của hắn, lại muốn lật mí mắt xem thế nào, khi sắp chạm vào mí mắt nhắm chặt kia, đôi mắt đó đột nhiên mở to, đen kịt mà nhìn ngón tay gần trong gang tấc.

Lý Mộ Nhiên cứng người, nhanh chóng thu tay lại, cười gượng: “Ừm… chủ nhiệm…… em cho rằng……” Mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương, không cần người khác nói, cô cũng biết hành động của mình rất lỗ mãng.

Ánh mắt Tống Nghiễn chuyển động, theo tiếng nói nhìn tới cô, trong ánh nhìn lạnh lùng mang theo chút mê muội. Lý Mộ Nhiên tròn mắt, nghĩ thầm không phải quên mất mình luôn rồi đấy chứ, cô vội hỏi: “Chủ nhiệm, Lâm An kia đã chạy xa rồi, chúng ta có đuổi theo không?”

Lâm An? Nghe thấy hai chữ này, vẻ mê mang như sương khói trong mắt Tống Nghiễn nhanh chóng tan đi, đổi thành hận thù khắc cốt ghi tâm, “Đuổi!”

Thấy Tống Nghiễn không có việc gì, tài xế rốt cuộc yên lòng, đặt phần lớn sự chú ý lên tay lái để tránh lại xảy ra sự cố. Mà trong khoảng thời gian ngắn này, bao gồm cả chiếc xe Tiêu Thắng cướp được, lại có mấy chiếc xe bởi vì xông đến quá gần mà bị ảnh hưởng từ dị năng tinh thần đâm tứ tung. Có một chiếc trực tiếp chạy ra khỏi vòng bảo hộ, lao đến phía rừng cây thực vật biến dị chỗ sườn núi. Một lúc lâu sau mới có vài người chật vật không chịu nổi bò ra từ bên trong, được mấy xe dừng phía sau đón bọn họ lên.

Tống Nghiễn như không nhìn thấy tất cả chuyện này, nhanh chóng lật xem một lượt quyển vở Lý Mộ Nhiên nhét vào tay hắn, rốt cuộc nhớ tới tình cảnh trước mắt của bản thân, chẳng qua vẫn không nhớ được tên của Lý Mộ Nhiên.

“Nói cho những người khác, không được tới gần chiếc xe kia trong vòng 10m, công kích bánh xe của nó.” Một lát sau, Tống Nghiễn vững vàng mở miệng, dường như đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh tự nhiên, nếu như bỏ qua sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch của hắn.

Tài xế vâng lời, sau đó vừa phóng xe như bão táp lên phía trước, vừa mở cửa kính xe xuống mặc cho gió lạnh thổi mặt biến dạng mà lớn tiếng truyền đạt lời phân phó của Tống Nghiễn. Gió thổi tan thanh âm, nhưng người ở gần vẫn nghe thấy được, sau đó từng chiếc xe truyền nhau, rất nhanh tất cả đã biết hết.

Kỳ thật cho dù Tống Nghiễn không nói, sau khi thấy chiếc xe bị tổn hại lúc nãy, những người khác cũng sẽ cẩn thận hơn.

Hơn trăm chiếc xe trước sau truy đuổi, cao tốc 50-60km liền qua, một khi đi hết cao tốc thì chính là đường thành phố rắc rối phức tạp, người của Tống Nghiễn bắt đầu nóng nảy, mắng Lâm An cùng đồng bọn trên cái xe ấy, khi không lại luyện kỹ thuật lái xe tốt thế để làm gì. Mà đúng là khéo, tài xế Lâm An chọn vừa đúng là người có kỹ thuật lái xe cừ nhất trong đội, cũng không biết Lâm An khống chế thế nào, dù sao cũng khiến tiềm lực của gã tài xế ấy bạo phát, hơn nữa do ảnh hưởng lực tinh thần của Lâm An cho nên hơn mấy chục km đều không có ai tới gần được bọn họ. Cộng thêm tất cả xe đều được sửa chữa gia cố, khiến cho việc đấu súng cũng khó khăn hơn nhiều, làm người ta có loại cảm giác không biết bắn vào đâu.

Dưới sự thúc giục của Tống Nghiễn, chiếc xe của bọn họ rất nhanh đã vượt qua các xe khác, lần thứ hai tiếp cận xe Lâm An ngồi. Mắt Tống Nghiễn đảo một vòng trong xe, sau đó đột nhiên dỡ cửa xe xuống, bóp nặn hai ba cái trong tay, biến thành một cây côn kim loại có đầu nhọn thật dài. Hắn đứng lên, một tay bấu chặt nóc xe, hơn nửa người chui ra ngoài, ngược gió lạnh quất tới, tay phải vung lên, côn kim loại bay theo đường cong đâm thẳng vào bánh xe đang xoay tròn chạy nhanh phía trước.

Kíttt —- Sạt! Sạt! Rầm!

Sau chuỗi tiếng động vang lên liên tiếp, chiếc xe vốn đang chạy trên cao tốc đột nhiên bị một lực cản mà lật nhào, rơi xuống rừng biến dị bên ngoài cao tốc, lộn tiếp hai vòng nữa mới dừng lại.

Tiếng kít kít vang lên, xe đuổi theo sau sôi nổi dừng lại, mấy chục người từ trên xe nhảy xuống, bằng tốc độ nhanh nhất lật lại chiếc xe kia, Tống Nghiễn cũng xuống xe, đứng ở ven đường lạnh lùng nhìn phía dưới. Xe bị mất một cánh cửa, gió lạnh thổi vù vù thẳng vào trong, Lý Mộ Nhiên cũng ngồi không yên, đành đi xuống theo.

“Sao lại thế này? Họ Lâm kia đâu?” Không bao lâu, phía dưới đột nhiên có tiếng gầm hung bạo.

Ánh mắt Tống Nghiễn lạnh lại, vượt qua rào phòng hộ, sải bước nhảy xuống đường đê, đẩy hai ba thủ hạ đang vây quanh chiếc việt dã ra, ánh mắt rơi trên ba người đang nằm hôn mê bất tỉnh, rồi quét về phía thùng xe trống không.

“Lục soát!” Hắn trầm giọng quát. Từ lúc ném côn kim loại, hắn đã không dời mắt khỏi đó, nhưng sao người lại biến mất không thấy được? Nghĩ đến việc biến mất không căn cứ, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lý Mộ Nhiên vẫn đang đứng trên cao tốc, lúc này rốt cục nhớ ra cô là ai, vì sao lại ở bên cạnh hắn.

Ra lệnh một chút, ngoại trừ người khiêng vác cùng với hơn hai trăm người ở lại canh gác và tiếp ứng ra, còn lại hơn ngàn người như lưới đánh cá tỏa ra hai bên đường thực vật biến dị trên cao tốc, đồng thời tiếng động cơ vang lên, có mấy chiếc xe nhanh chóng chạy tới cửa ra đường cao tốc, dự định phong tỏa các ngã rẽ tiến vào nội thành bằng tốc độ nhanh nhất.

“Mộ Nhiên, có thể tìm được người không?” Tống Nghiễn trở lại đường cao tốc, hỏi Lý Mộ Nhiên.

Lý Mộ Nhiên lắc đầu, sắc mặt cô trắng bệch, vừa rồi cô có thử lại, ai ngờ tinh thần vừa động, đầu vẫn choáng váng từng cơn, căn bản không thể sử dụng được. Chuyện hiện tại cô lo lắng không phải là có thể tìm được Lâm An hay không, mà là tinh thần cả cô không còn khả năng tra xét định vị, thì cô phải sử dụng dị năng như thế nào đây.

“Làm sao vậy?” Tống Nghiễn nhíu mày, hỏi.

“Vừa rồi sau khi bị công kích, thì không dùng được nữa.” Lý Mộ Nhiên rũ mắt, giọng nói hơi suy sụp, trong lòng khó chịu chẳng nói nên lời. Cô thật sự sợ nếu tình huống này cứ tiếp tục như vậy, như thế cách sử dụng dị năng cô vất vả lắm mới sờ được đến chẳng khác nào bị bỏ đi rồi.

Tống Nghiễn sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới nguyên nhân này, việc này là hắn liên lụy đến cô, nghĩ vậy trong lòng không khỏi thấy có lỗi, nâng tay lên muốn sờ đầu hoặc vỗ vỗ vai an ủi cô, lại phát hiện động tác này không quá thích hợp, vì thế đành hậm hực thả tay xuống.

“Hẳn là chỉ là tạm thời thôi.” Một lát sau, hắn mới mở miệng. Vốn chỉ định nói cho khuây khỏa, nhưng khi nói ra, hắn cảm thấy khả năng thực sự là như thế. Dù sao thì lúc đó mức độ công kích của Lâm An không tính là mạnh, hơn nữa thời gian cũng ngắn, tổn thương tạo thành hẳn sẽ không quá nghiêm trọng, nếu không những người khác không có khả năng khôi phục lại nhanh như vậy. Còn hắn, đó là bởi vì trước đó đã từng bị thương nặng, phản ứng lần này mới mạnh như vậy, nhưng trước mắt kí ức bị mất không phải cũng đã chậm rãi trở lại đó sao? Nghĩ tới đây, hắn càng khẳng định mà lặp lại lần nữa: “Đây chỉ là tạm thời. Em đừng lo lắng, cũng không được dùng dị năng nữa, nghỉ ngơi hai ngày cho tốt rồi sẽ khôi phục.”

Bị ngữ khí của hắn ảnh hưởng, trong lòng Lý Mộ Nhiên đã bình tĩnh hơn, đang muốn trả lời thì Long Hạ từ bên kia đi tới.

“Lão đại, ba người Vân Tắc hôn mê bất tỉnh rồi, tôi không làm gì được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.